Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-01-2014] Tôi từng là Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ở một ngôi làng. Bị đầu độc bởi thuyết vô thần, tôi từng tranh đấu vì danh và lợi. Kết quả là tôi bị mắc tất cả các chứng bệnh, bao gồm viêm mũi, viêm ruột, xơ gan và viêm gan. Dù đã thử vô số phương pháp điều trị y học và các cách chữa trị dân gian, bệnh tình của tôi không hề thuyên giảm. Một đêm, một màn hình 18 inch bỗng nhiên xuất hiện trên tường nhà tôi, phóng ra hình ảnh một vị đại Phật trông giống như Phật Di Lặc. Ảnh phóng biến mất sau vài giây, tôi lặng người nhìn vào đó. Tôi rất phấn khích, ngạc nhiên và không thể tin vào mắt mình. Tôi tự hỏi liệu có phải là Phật đến cứu độ tôi không.

Không lâu sau đó, một cậu thanh niên mời tôi đến nhà xem một băng video. Đó là về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi hỏi cậu ấy Pháp Luân Đại Pháp là gì, cậu ấy nói rằng đó là một pháp môn tu luyện. Tôi nghĩ: “Ốm đau thế này, làm sao mình có thể tu luyện được?” Nhưng, tôi đã chấp nhận thử thách và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Được Pháp Luân bao bọc

Vào buổi chiều thứ hai sau khi tôi bắt đầu nghe Pháp, Sư phụ bắt đầu tịnh hóa cơ thể tôi. Trong suốt 9 ngày nghe các bài giảng Pháp đó, tôi thường nhìn thấy Pháp Luân xoay tròn. Khi ăn, tôi thấy Pháp Luân quay trên thức ăn của tôi. Khi đi bộ hoặc ngồi trên ô tô, tôi thấy Pháp Luân quay trước mặt tôi. Tôi biết là Sư phụ đang khích lệ mình.

Tôi đi đến điểm luyện công lúc 3.50 sáng. Vào những ngày khi cảm thấy không muốn thức dậy, một giọng nói thì thầm vào tai tôi, “Hãy đi luyện công.” Một lần, khi tôi đi ngủ sớm, một giọng nói vang lên, “Ngươi không chịu đựng đủ khó nhọc trong tu luyện của mình.”

Pháp nhắc nhở tôi những gì phải làm. Khi tôi nghe thấy hai người đang tranh cãi, tôi muốn can thiệp. Nhưng, tôi nhìn thấy một Pháp Luân lớn đang quay và nhớ rằng mình không thể can dự.

Tôi đã học Pháp tinh tấn, nhanh chóng đề cao tâm tính. Tôi đã làm tốt cả trong những giấc mơ. Chẳng hạn, trong một giấc mơ tôi tìm thấy một chiếc hộp bằng vàng. Có ba người xuất hiện và nói đó là của họ. Tôi bảo nếu đó là của họ, tôi sẽ không lấy nó. Nhưng tôi rất tò mò và mở hộp ra. Tôi nhìn thấy một vị Phật to lớn đang cười với tôi. Sư phụ đã khảo nghiệm tôi, qua tình huống này để nói với tôi rằng tôi không thể lấy bất kể thứ gì thuộc về người khác.

Vào mùa xuân năm 1998, có ai đó đã nhổ cây táo ở sân sau nhà tôi. Tôi không báo với công an hoặc lấy lại nó từ cái sân mà có ai đó đã nhìn thấy nó, bởi vì tôi nhớ đến “quan hệ giữa mất và được” mà Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân. Sau đó tôi nhìn thấy một cây táo non mọc lên ở chỗ của cây táo trước đó.

Còn rất nhiều ví dụ nữa về việc Sư phụ đã khích lệ tôi. Kỳ tích của Pháp Luân Đại Pháp đã triển hiện đối với tôi, một người vốn trước đây là vô thần, khích lệ tôi tiếp tục con đường tu luyện của mình.

Kiên định duy hộ Pháp

Vào năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp và lăng mạ Sư phụ. Phó bí thư đảng ủy của làng tôi yêu cầu tôi giao nộp các sách Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi từ chối. Anh trai tôi, cũng là một học viên, đã rất sợ hãi và nói, “chỉ nộp vài cuốn sách để cho họ vừa ý thôi.” Tôi đáp, “Khi Đường Tăng trên đường đi lấy kinh gặp yêu ma, ông ấy có dừng lại không?”

Phó bí thư Ủy ban kỷ luật huyện và Huyện ủy hợp tác công kích tôi và hỏi, “Chị đánh giá thế nào về quyết định quan trọng của chính phủ?” Tôi đáp, “Đó là một sự dàn dựng, bôi nhọ và làm tổn hại thanh danh.” Họ rất sốc, nói rằng sao tôi lại dám có thái độ này đối với quyết định quan trọng của ĐCSTQ.

Sau đó, trưởng đồn Công an xuất hiện. Anh ta cấm tôi nói về lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp. Thay vào đó, anh ta liên tục nhắc lại những lời lẽ được phát sóng trên truyền hình.

Tôi hỏi: “Nếu một bác sỹ chữa bệnh cho anh, anh có làm hại ông ấy không? Anh có phải loại người đó không?” Anh ta nhanh chóng đáp, “Không, dĩ nhiên là không.” Tôi hỏi anh ta liệu tôi có thể nói ai đã chữa bệnh cho tôi không, và anh ta nói rằng tôi có thể. Sau đó tôi đã mô tả lại việc mình đã hưởng lợi từ Đại Pháp như thế nào.

Mục tiêu chính của cuộc bức hại ở huyện

Tôi trở thành mục tiêu bức hại chính ở huyện tôi, với giám đốc sở công an là người chỉ đạo.

Anh ta đến gặp tôi, mang theo một số thuộc cấp. Họ hỏi liệu tôi còn muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không, và tôi thản nhiên khẳng định lại một cách quả quyết. Anh ta bảo tôi: “Các người [học viên] là một lũ phản động. Các người đã bao vây khu phức hợp của chính phủ.” Tôi bình tĩnh và nói: “Người ta nên cẩn thận với lời nói của mình. Khi anh nói chúng tôi bao vây khu phức hợp của chính phủ, chúng tôi đã dùng cái gì để bao vây?” Anh ta không nói được gì.

Ngày 13 tháng 7 năm 2000, tôi đã đến Bắc Kinh chứng thực Pháp. Khi quay về, tôi được biết là một cuộc họp dành cho các cán bộ quản lý làng xã thị trấn đã được tổ chức. Bí thư huyện ủy đã phát biểu và tuyên bố rằng tôi đang trong quá trình bị “chuyển hóa.” Ngay khi viên bí thư nói xong, chánh văn phòng báo cáo rằng anh ta vừa nhận được điện thoại từ Bắc Kinh rằng tôi đã đến Văn phòng thỉnh nguyện Bắc Kinh, thỉnh nguyện quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Không tránh được bức hại

Tôi lại đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt và kết án một năm lao động cưỡng bức. Trong trại lao động, tôi từ chối hợp tác. Do đó, tôi đã bị giam riêng để bức hại.

Trong quá trình thẩm vấn, một lính canh lệnh cho tôi viết ra những từ lăng mạ Đại Pháp. Tôi từ chối hợp tác. Thay vào đó, tôi phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác đang kiểm soát anh ta. Bỗng nhiên, viên lính canh đứng dậy và ra khỏi phòng thẩm vấn.

Tôi cảm thấy cơ thể mình được Sư phụ gia trì. Tôi trở nên to lớn và thực sự cảm thấy rằng Sư phụ ngay bên cạnh mình.

Điều đó giống như Sư phụ đã giảng:

“Chính niệm hiển thần uy” (Tinh tấn yếu chỉ 3)

Vào tháng 7 năm 2000, tôi được thả. Giấy thả người viết, “Từ chối chuyển hóa.”

Vào tháng 3 năm 2000, một nhân viên từ phòng an ninh nội địa địa phương lục soát nhà tôi. Các nhân viên đe dọa, “Phát một tờ thông tin sẽ bị kết án ba năm tù.”

Pháp Luân xoay quanh đầu bút

Phòng 610, các quan chức huyện và công an đã rất thất vọng vì tôi đã rời thị trấn. Họ không thể tìm thấy tôi, vì vậy họ dùng đến mọi mánh khóe, cố gắng tìm ra tôi qua họ hàng và người quen. Mọi nỗ lực của họ đều thất bại.

Khi tôi trở về, tôi gọi cho người có trách nhiệm thuộc phòng An ninh nội địa. Sau khi nói tới nói lui, anh ta nói lẽ ra tôi nên báo với họ tôi sắp đi khỏi thị trấn. Tôi trả lời rằng không có luật nào yêu cầu tôi thông báo cho bất kỳ ai về việc tôi rời thị trấn. Anh ta không nói được lời nào.

Tôi quyết định viết cho anh ta một lá thư để giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho anh ta. Sư phụ đã gia trì tư tưởng của tôi, và tôi có thể viết bằng một tâm thuần tịnh.

Tôi viết về khả năng chữa bệnh kỳ diệu mà những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã trải nghiệm, vẻ đẹp của Đại pháp và đạo đức và tư duy của một người được nâng cao thông qua tu luyện. Tôi cũng viết về sự tra tấn mà các học viên đã chịu đựng trong trại lao động cưỡng bức.

Tôi chia sẻ câu chuyện của một người nghiện ma túy, người đã không thể bỏ thuốc cho đến khi anh ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và bây giờ không còn nghiện và là một công dân ngay chính. Tôi viết thêm nhiều điều hơn nữa và kết thúc bức thư bằng một bài thơ của Sư phụ:

Như Lai

Đới trước như ý chân lý lai
Sái sái thoát thoát tẩu tứ hải
Pháp lý tát biến thế gian đạo
Mãn tải chúng sinh Pháp thuyền khai

Tạm dịch:

Chân lý như ý mang tới đây
Bốn biển thong dong vững bước này
Pháp lý hồng truyền thế gian đạo
Pháp thuyền khởi bến chúng sinh đầy
(Hồng Ngâm II)

Trong khi viết thư, một Pháp Luân quay xung quanh những chỗ mà đầu bút của tôi viết tới. Tôi đã không bao giờ có thể viết được thư nếu không có sự dẫn dắt của Sư phụ.

Sau khi gửi thư, tôi có một giấc mơ rõ ràng. Những thiên nữ đang trải hoa và Pháp Luân lớn quay giữa những bông hoa.

Sau khi viên công an nhận được thư của tôi, họ cố hết sức tìm kiếm tôi. Một lần khi tìm thấy địa chỉ của tôi, họ lập tức đến bắt tôi. Tuy nhiên, họ gặp phải một cơn bão gây ra trận lũ lụt và cản đường họ.

Nỗ lực giảng chân tướng không uổng phí

Ai đó từ Công an đã nói với họ hàng tôi rằng bức thư tôi viết rất hay.

Bức thư giảng chân tướng đó đã khiến Ủy ban chính trị và Pháp luật và công an để ý. Ngay trước Đại hội Đảng lần thứ 16, ba xe chở một nhóm quan chức xã, huyện, thành phố đã tới nhà tôi, để nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ có lẽ họ có quan hệ tiền duyên với tôi và cần được cứu.

Một người phụ trách thuộc phòng An ninh Nội địa địa phương đã nói về yêu cầu của ĐCSTQ. Tôi dùng thời gian này để phát chính niệm. Tôi cũng ngắt lời anh ta để chỉnh lại những thiên kiến.

Sau đó, họ bảo tôi chia sẻ suy nghĩ của mình. Tôi bảo họ rằng tôi đã đưa ra quan điểm trong bức thư mà tôi đã viết vài tháng trước.

Tôi nói: “TV nói rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có vấn đề về thần kinh. Các anh đã gặp tôi hôm nay. Các anh có thấy tôi có vấn đề gì không?” Họ không đáp lại.

Cuối cùng, họ hỏi tôi đang dự định làm gì. Tôi nói, “Những gì tôi đang làm là những gì tôi sẽ làm.”

Trước khi rời đi, người phụ trách nắm tay tôi và nói, “Chị hãy buông bỏ những gì trong tâm và trấn tĩnh lại.” Đột nhiên tôi nhận ra rằng trong khi giảng chân tướng tôi đã không làm một cách ngay chính. Sư phụ qua miệng của người này để điểm hóa tôi.

Từ chối xé câu đối Pháp Luân Đại Pháp

Trưởng đồn Công an, người phụ trách thuộc Ủy ban Chính trị và Pháp Luật và thư ký Ủy ban Kỷ luật đến nhà tôi. Họ yêu cầu tôi xé các câu đối giảng chân tướng treo trên cửa nhà.

Tôi phát chính niệm và hỏi trưởng đồn công an, “Tại sao các anh muốn tôi xé nó xuống?” Anh ta nói nó quảng bá cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Đại Pháp đề cao Chân – Thiện – Nhẫn. Tại sao anh không cho phép tôi ủng hộ điều đó?” Anh ta cố thay đổi chủ đề, nhưng tôi tiếp tục nói về Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng họ bỏ đi.

Buổi tối tiếp theo, những người từ Sở Công an, đồn Công an và Bí thư Ủy ban Kỷ luật lại đến nhà tôi. Ngay khi lãnh đạo của họ nhìn thấy tôi, anh ta bắt đầu nói chuyện với tôi. Anh ta hỏi tôi có cần giúp gì không. Tôi đáp lại rằng tôi ổn. Tôi giữ bình tĩnh và im lặng phát chính niệm trong khi họ đang nói.

Trước khi rời đi, trưởng đồn Công an yêu cầu tôi ký vào một tờ giấy mà anh ta đã soạn. Tôi từ chối và nói: “Đây là những gì anh viết. Đây là quan điểm của các anh. Việc đó có liên quan gì đến tôi chứ?”

Các viên chức tiếp tục ghé thăm

Vào ngày 23 tháng 8 năm 2013, hai người đàn ông và một phụ nữ đến nhà tôi. Họ nói rằng họ đến từ Ủy ban các vấn đề Chính trị và Pháp luật. Tôi mời họ ngồi xuống đồng thời phát chính niệm. Họ hỏi tôi còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi của họ, tôi nói với họ về vụ tự thiêu dàn dựng. Tôi bảo: “Việc này là do kẻ cầm đầu ĐCSTQ và La Cán [quan chức ĐCSTQ] làm ra, những kẻ đã hùa nhau lăng mạ Đại Pháp và các học viên. Xin đừng bị họ đánh lừa”

Trong khi đang nói, tôi thấy một trong số các viên chức tỏ vẻ khó chịu. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì để thanh trừ đám hắc thủ và tà linh ĐCSTQ đằng sau họ. Sau đó tôi hỏi họ, “Các vị không phải là người vùng này phải không?” Họ nói họ đến từ Ủy ban các vấn đề Chính trị và Pháp Luật.

Tôi nghĩ rằng vì họ đã ở đây, tôi sẽ nói với họ về Đại Pháp. Tôi cũng nói về Chín lời bình luận Đảng Cộng sản Trung Quốc và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tất cả họ im lặng lắng nghe và không nói điều gì, nhưng từ những biểu lộ trên gương mặt họ tôi có thể nói rằng họ đang cân nhắc những lời của tôi. Trước khi họ đi, tôi cũng nói với họ về vẻ đẹp của Thần Vận và đưa họ một đĩa DVD Thần Vận. Mặc dù họ không thoái đảng lần này, tôi biết rằng họ đã biết chân tướng.

Nói về Đại Pháp trong công việc mới

Vào tháng 3 năm 2013, họ hàng tôi đã tìm cho tôi một công việc ở khách sạn. Tôi hỗ trợ công tác an ninh và cũng được yêu cầu bán thuốc lá, rượu và nước hoa quả. Điều này mang lại cho tôi cơ hội lớn để nói về Đại Pháp và phân phát đĩa DVD Thần Vận cho mọi người, và giúp họ thoái ĐCSTQ.

Tôi cũng phân phát các tài liệu giảng chân tướng và Tuần báo Minh Huệ cho các đồng nghiệp. Một trong những đồng nghiệp của tôi hỏi xin sách Chuyển Pháp Luân sau khi đọc Tuần báo Minh Huệ. Anh ấy đã đọc sách được năm, sáu lần.

Sau khi đọc Tuần báo Minh Huệ, một người quản lý nói rằng anh ấy sốc khi biết về việc thu hoạch nội tạng từ những học viên đang còn sống. Tôi tận dụng cơ hội để nói cho anh ấy về Cửu bình và bản chất tà ác của ĐCSTQ. Tôi bảo rằng tôi hy vọng anh và gia đình sẽ sớm thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Mặc dù anh ấy không thể hiện quan điểm, tôi biết miễn là mình kiên trì nỗ lực, làm điều đó vì cứu độ chúng sinh và đặt tâm vào đó, kết quả cuối cùng sẽ tốt đẹp.

Một quản lý khác từ chỗ không tin vào sự thật đã trở nên tin tưởng. Bây giờ anh ấy đang nghĩ đến việc đọc Chuyển Pháp Luân. Không có sự bảo hộ và từ bi của Sư phụ, tôi đã không thể làm được điều gì. Sư phụ đang bảo hộ tất cả các học viên! Nghĩ lại hơn 14 năm tu luyện, tôi thấy hạnh phúc và tự hào, nhưng cũng biết rằng có nhiều việc mà lẽ ra tôi đã có thể làm tốt hơn. Tôi sẽ trân quý cơ hội này, học Pháp nhiều hơn, nắm bắt cơ hội cứu độ chúng sinh, bước đi tốt trên con đường tu luyện và không bao giờ cô phụ sự cứu độ của Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/27/正念驱邪魔-坦荡救世人-285807.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/11/145331.html

Đăng ngày 09-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share