Bài viết của Thanh Khiết  (bí danh), một học viên Đại Pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-12-2013] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu tu luyện từ sau ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tôi biết rằng mình đến thế gian này với một sứ mệnh: đắc Pháp và cứu độ chúng sinh. Sư phụ giảng:

“Bộ phận tu luyện [tại] người thường chúng ta, bất kể chư vị có bao nhiêu tiền, làm quan [chức] to đến mấy, chư vị làm kinh doanh cá thể, mở công ty, làm doanh nghiệp gì đi nữa, thì cũng không hề gì; [hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính. Các ngành nghề trong xã hội nhân loại đều nên tồn tại; ấy là do nhân tâm không chính, chứ không phải do làm nghề gì.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi là chủ một tiệm thẩm mỹ nhỏ, đây là nơi tôi tu luyện và giảng chân tướng cho các khách hàng của mình.

Nhiều phụ nữ thích đến tiệm của tôi bởi vì nó giúp họ thư giãn và giữ được một làn da sạch đẹp. Nhưng đạo đức của xã hội đang trượt dốc mạnh mẽ. Trong thời đại công nghiệp này, các chủ cửa tiệm chỉ chạy theo lợi nhuận và cưỡng ép chào hàng nhiều loại mặt hàng khác nhau như các sản phẩm massage, các loại thẻ vàng thẻ bạc xa xỉ và các sản phẩm chăm sóc da kém chất lượng. Nếu khách hàng không đồng ý, nhân viên của tiệm sẽ thay đổi thái độ đối với họ và đặt khách hàng vào tình huống khó xử. Một số nhân viên của tiệm còn lãng phí sản phẩm của khách hàng để họ phải mua thêm sớm hơn. Ngày nay, nhiều phụ nữ không còn đến các tiệm thẩm mỹ vì nỗi sợ bị lừa gạt. Điều đó cũng đã từng xảy ra tại tiệm của tôi. Tôi nghĩ điều đó là bình thường và nó có thể giúp tôi kiếm tiền, vì vậy tôi đã lờ đi.

Đại Pháp đã giúp tôi trở thành một người tốt

Kể từ khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi được ở trong môi trường thuần tịnh của Đại Pháp mỗi ngày. Thân thể, tướng mạo và cảnh giới tư tưởng của tôi thay đổi một cách đáng kể. Tôi không còn lãng phí các sản phẩm của khách hàng hay chào hàng nữa. Tôi chăm sóc tốt da của họ một cách chuyên nghiệp.

Các khách hàng xem tiệm của tôi như nhà của họ. Họ thư giãn và tán gẫu với tôi như một người bạn cũ. Tôi không giới thiệu sản phẩm trừ phi họ yêu cầu. Nếu họ ngủ thiếp trong khi tôi đang chăm sóc da cho họ, tôi không đánh thức họ dậy chỉ để thông báo sản phẩm của họ đã được dùng hết. Thay vào đó, tôi sử dụng sản phẩm của mình và chỉ cho họ biết trước khi họ ra về. Họ rất cảm kích điều đó. Vài khách hàng để quên dây chuyền bạch kim, kim cương và điện thoại di động tại tiệm của tôi. Tôi gọi cho họ và cất giữ chúng cẩn thận. Họ đã rất cảm động.

Trong suốt 30 năm, vùng mắt, gò má và mũi của tôi nổi đầy tàn nhang. Tôi rất phiền muộn vì điều này và đã sử dụng nhiều loại sản phẩm để tẩy chúng đi, nhưng đều thất vọng. Tôi thường mơ rằng những nốt tàn nhang đó sẽ biến mất đi sau một đêm. Mọi người thường nói rằng tôi sẽ đẹp biết bao nếu không có những nốt tàn nhang đó, điều này làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn. Tôi đánh nhiều lớp phấn nền và kem che khuyết điểm mỗi ngày.

Sau khi tôi mở tiệm thẩm mỹ của mình, tôi sử dụng kem tẩy tàn nhang nhiều hơn. Chúng có tác dụng khi tôi dùng, nhưng tàn nhang sẽ trở lại khi tôi ngưng sử dụng. Bởi vì có hoocmon trong các sản phẩm này nên tôi mọc lông mặt và da tôi ngày càng trở nên mỏng hơn. Giáo viên thẩm mỹ của tôi nói rằng những nốt tàn nhang đó do một căn bệnh trong máu gây ra  và chúng sẽ không mất đi cho đến khi nào tất cả máu trong người tôi được thay đổi.

Sự thay đổi diệu kỳ trên da của tôi

Nhưng da tôi đã thay đổi một cách kỳ diệu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nó trở nên trắng hơn, mịn màng hơn, sáng bóng và mềm mại. Các nốt tàn nhang mờ đi gần giống như màu da của tôi. Người nhà và khách hàng của tôi nói rằng da tôi đã được cải thiện rất nhiều. Thật kỳ diệu làm sao! Bây giờ tôi rất hạnh phúc. Tôi đối chiếu từng suy nghĩ và hành động của mình với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và đối xử với bạn bè, họ hàng, hàng xóm, khách hàng và tất cả mọi người xung quanh mình rất tốt. Họ nhìn thấy vẻ đẹp của Đại Pháp thông qua tôi và không còn thành kiến chống đối Đại Pháp, bây giờ họ đã hiểu và tôn trọng Đại Pháp.

Đến nay, tôi đã giảng chân tướng cho khách hàng đến tiệm của mình được 5 năm. Lúc mới bắt đầu, tôi không biết làm sao để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi học hỏi dần dần và trở nên tự tin hơn. Tôi đã trải qua những thăng trầm, niềm vui lẫn nước mắt. Trong quá trình đó, tôi cố gắng vượt qua và từ bỏ các chấp trước của mình, như truy cầu lợi ích, sự cô đơn, bất bình và quan tâm quá mức đến ngoại hình của mình. Khách hàng của tôi là những phụ nữ thuộc mọi tầng lớp. Họ giàu có và tinh vi.

Tôi trò chuyện với khách hàng của mình một cách đúng mực và không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Vì tôi có tâm cứu người, Sư phụ đã gia trì trí huệ cho tôi và để tôi bước đi kiên định trên con đường cứu độ chúng sinh. Tôi cố gắng gợi lên thiện niệm của khách hàng và nói với họ rằng Thần Phật là có thật; trên đầu ba thước có Thần linh, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi bảo với họ rằng trời đang quan sát tất cả mọi việc mà con người làm, vì vậy con người nhất thiết phải sống thiện lương.

Tôi cố gắng phá trừ quan niệm vô thần của họ. Tôi thường đề cập đến Cửu Bình và nói với họ một vài nội dung. Tôi bảo rằng, họ giàu có trong đời này là bởi vì họ đã tích được đức trong kiếp trước. Khách hàng của tôi rất thích nghe tôi nói. Tôi phát chính niệm và cầu Sư phụ gia trì cho tôi trước khi tôi nói chuyện với họ về Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ với các bạn ba trường hợp như sau:

Cách tôi giảng chân tướng

Một trong số các khách hàng của tôi là một lãnh đạo trong Cục Chống tham nhũng. Cô ấy rất tốt bụng và chúng tôi thường trò chuyện cùng nhau, và tôi muốn giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi khích lệ bản thân mình không được sợ hãi và đừng để tâm đến công việc của cô ấy.

Sư phụ giảng:

“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009]“)

Một hôm, chúng tôi nói về Giang Trạch Dân và Pháp Luân Đại Pháp. Cô nói: “Tôi biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt bị bức hại. Giang Trạch Dân không phải người tốt. Ông ta đàn áp thô bạo Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi nói với cô: “Cô có muốn làm tam thoái để thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó để bảo đảm an toàn cho mình không?” Cô nói rằng một trong những đồng nghiệp trước đây của cô đã nói về điều này qua điện thoại với cô. Tôi hỏi cô đã thoái ĐCSTQ chưa. Cô trả lời là chưa. Sau đó tôi đề nghị cô thành tâm thoái ĐCSTQ để được an toàn khi thảm họa đến, vìTrời sẽ diệt Trung Cộng vì sự tà ác của nó. Cô ấy đã đồng ý.

Một người khách khác có chồng làm việc tại Cục An ninh. Cô ấy bướng bỉnh nhưng thẳng thắn. Cô kể với tôi mọi chuyện. Một hôm cô ấy hỏi tôi: “Cô có biết học viên Pháp Luân Đại Pháp nào không?” Tôi hỏi: “Có việc gì sao?” Cô ấy nói: “Cô sẽ được thưởng 2.000 nhân dân tệ nếu cô báo cáo được một học viên.” Tôi bảo cô rằng chúng ta không nên kiếm tiền bằng cách đó. Bạn của tôi nói rằng họ là những người tốt tu Phật, và đó là tín ngưỡng của họ, chúng không có gì sai cả. Cô ấy đồng ý với điều đó.

Thúc giục mọi người thoái ĐCSTQ

Một năm sau, cô ấy đến và nói một điều khiến tôi kinh ngạc: “Tôi xem cô như một người bạn thân thiết của tôi và tôi có thể dễ dàng bị thuyết phục. Một câu nói của cô có thể thay đổi cuộc đời tôi.” Sau khi cô ấy về, tôi nghĩ cách làm sao để có thể thuyết phục cô làm tam thoái. Cô ấy là một trong số những khách hàng đầu tiên của tôi. Vì tôi sợ và lo lắng, tôi chưa giảng chân tướng cho cô và tôi cảm thấy hối tiếc. Tôi phải giảng chân tướng cho cô! Tôi phải làm điều đó!

Một năm nữa lại trôi qua. Cô đến tiệm của tôi khi đồng tu A cũng đang ở đó. Tôi nhờ đồng tu A phát chính niệm cho tôi trong một phòng khác. Tôi cũng phát chính niệm cho cô: “thanh trừ triệt để tất cả những hắc thủ lạn quỷ, tà linh cộng sản và các nhân tố tà linh ĐCSTQ trong trường không gian của sinh mệnh này; giải thể hết thảy tà ác cản trở cô ấy biết được chân tướng; để Chân-Thiện-Nhẫn đi vào từng tế bào vi quan nhất cấu thành nên sinh mệnh cô ấy và để cô ấy biết được Pháp Luân Đại Pháp hảo; để cô ấy chọn một tương lai tốt đẹp cho mình và gia đình; không cho phép bất kỳ tà ác nào khống chế để cô ấy phạm tội với Đại Pháp và các học viên; Sư phụ, xin hãy gia trì cho con.”

Tôi giảng chân tướng cho cô từ quan điểm của người thứ ba. Tôi nói với cô: “Lần trước cô nói cô đang học tại học viện của ĐCSTQ. Cô là một Đảng viên à? Cô ấy nói: “Phải.” Sau đó tôi giải thích cho cô: “Chẳng có ai muốn gia nhập vào ĐCSTQ ngoại trừ cô. Tôi nghe nói nhiều người đã thoái ĐCSTQ. Tôi thường nhận được tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở nhà. Tôi đọc hết. Những gì họ nói là sự thật. ĐCSTQ kết thúc rồi. Không có gì mà chúng ta ăn, uống hoặc mua là còn tốt cả, giá cả tăng nhanh còn hơn cổ phiếu. ĐCSTQ quá tham nhũng. Quan lớn ăn nhiều, quan nhỏ ăn ít và người dân thường thì phải gánh chịu.”

Cô ấy đồng ý và nói rằng ngày nay không kể chúng ta kiếm được bao nhiêu đều không đủ để trang trải cuộc sống. Tôi nói rằng ngày nay chúng ta có quá nhiều thiên tai và thảm họa do con người gây ra và ĐCSTQ nhất định phải bị trừng phạt. Cô ấy gật đầu. Tôi nói với cô: “Mọi người nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt. Là Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại. Bức hại những người tu Phật sẽ gây nên một ác nghiệp lớn. Cách tốt nhất là thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Người đó đã giúp tôi sử dụng bí danh “Hạnh phúc” để thoái Đoàn và Đội. Tôi đồng ý ngay tức thì. Tôi cảm ơn cô ấy rất nhiều vì đã đánh liều mạng sống của mình để nói cho tôi biết những điều đó.”

Sau đó tôi thúc giục cô ấy sử dụng bí danh “Hạnh phúc” để làm tam thoái và bảo rằng Thần Phật chỉ nhìn nhân tâm của chúng ta. Cô ấy đồng ý: “Vâng, tôi sẽ thoái. Tôi biết rằng Đảng không tốt từ lâu rồi, nhưng tôi không có bất kỳ sự lựa chọn nào.” Tôi yêu cầu cô nói với chồng mình đừng dính líu đến những việc làm đó và đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói sẽ cho chồng mình biết. Anh ta không phụ trách việc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và anh ta cũng không tham gia vào. Tôi nói “Tốt.” Với sự gia trì của Sư phụ và sự phối hợp của đồng tu kia, cô ấy đã được cứu.

Một khách hàng khác là nhân viên văn phòng và tầm 50 tuổi. Cô ấy không nói nhiều khi lần đầu đến tiệm của tôi. Tôi nói vài câu nhưng thỉnh thoảng cô ấy thậm chí không buồn trả lời. Đôi khi cô ấy ngủ thiếp đi. Tôi không biết bắt đầu từ đâu để giảng chân tướng cho cô. Nhưng tôi biết rằng Sư phụ muốn tôi cứu cô và tôi sẽ đợi khi cơ hội đến.

Sau khi cô đến tiệm của tôi nhiều lần, cô bắt đầu tán gẫu với tôi về chuyện gia đình. Một hôm, cô ấy để quên điện thoại di động mới tại tiệm và tôi đã giữ nó cho cô. Sau đó, cô ấy trò chuyện với tôi nhiều hơn. Tôi biết được cô ấy rất giàu có và con rể cô làm việc trong tòa án. Cô ấy bị mất ngủ. Một năm nữa cô ấy sẽ về hưu. Tôi nghĩ có thể cô ấy sẽ không đến tiệm của tôi nữa sau khi cô về hưu. Nhưng tôi không chắc liệu cô ấy thuộc tuýp người sẽ thoái Đảng ngay khi tôi giảng chân tướng cho cô hay không.

Một hôm, tôi massage cho cô và cô khen da tôi trông mịn màng và đầy sức sống. Tôi nói với cô rằng tôi luyện một số bài tập đặc biệc. Cô hỏi tôi luyện gì. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp.” Cô ấy nói: “Ồ, Pháp Luân Đại Pháp.” Sau đó cô ấy gật đầu và hỏi mẹ tôi có tập Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nói bà chưa bắt đầu. Tôi nói với cô: “Cô bị mất ngủ và đau đầu. Hãy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trước khi đi ngủ. Điều kỳ diệu sẽ xảy ra.” Cô ấy nói mình sẽ làm. Cô ấy bảo rằng đã đọc Chuyển Pháp Luân, đó là một quyển sách hay. Tôi bảo cô các học viên Đại Pháp đều là những người tốt và vụ tự thiêu tại Thiên An Môn được dàn dựng bởi chế độ của Giang Trạch Dân. Tôi biết cô ấy không phải là Đảng viên nhưng cô ấy đã gia nhập Đội Thiếu niên và Đoàn Thanh niên. Tôi yêu cầu cô thoái khỏi các tổ chức đó để được an toàn. Cô đồng ý. Tôi tin rằng cô ấy sẽ nói với những người xung quanh cô về sự tuyệt vời của Đại Pháp.

Con gái tôi cũng là học viên thường nhắc nhở tôi: “Mẹ, cô này đã làm tam thoái chưa? Người khách đó đã thoái ĐCSTQ chưa?” Khi tôi bảo với cháu rằng họ đã thoái, con tôi nói tôi thật tuyệt vời vì đã cứu được nhiều chúng sinh. Cháu hối thúc tôi chăm chỉ hơn và đừng sinh tâm hoan hỉ. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình thông qua con gái. Tôi mỉm cười nói với con: “Không, mẹ sẽ không hoan hỉ đâu. Sư phụ an bài những người hữu duyên đến tiệm của mẹ. Mẹ phải cứu họ.”

Tôi rất vinh dự được là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Cảm ơn Sư phụ vì sự từ bi của Người. Con sẽ tu luyện bản thân và bước đi thật tốt trên con đường Sư phụ đã an bài và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/1/我家的美容小店-283405.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/15/144408.html

Đăng ngày 11-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share