Bài viết của học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-10-2013] Vào ngày 30 tháng 09 năm 2013, bạn của con gái tôi mời tôi tới thăm một điểm du lịch cùng mẹ của cháu. Khi gặp mẹ cháu tôi gọi cô là “chị gái”. Sau đó, tôi nhận ra là cô ấy thực ra trẻ hơn tôi nhưng mọi người lại nói rằng tôi trông trẻ hơn cô ấy tới 10 tuổi. Tất cả các bạn của con gái tôi đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công và cho rằng các học viên Pháp Luân Công trông rất trẻ. Khi họ khen tôi, tôi nhận ra đây là cơ hội tốt để nói chuyện với họ về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi giải thích với cô một cách chi tiết về việc có bao nhiêu nước chào đón Pháp Luân Công, chế độ Giang Trạch Dân đã đàn áp Pháp Luân Công như thế nào, các đệ tử Đại Pháp đã phản bức hại như thế nào. Cô nói: “Tôi đã đến Đài Loan, Singapore và Malaysia. Hướng dẫn viên du lịch không cho mọi người tiếp cận các học viên Pháp Luân Công. Nhưng tôi đã nhận các tài liệu của họ và đọc chúng. Bây giờ chị đã giải thích chi tiết điều này nên giờ thì tôi đã biết những gì các học viên Pháp Luân Công nói là đúng. Chỉ các học viên Pháp Luân Công mới dám vạch trần Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và Pháp Luân Công là chính nhất.”

Khi sắp chia tay, cô nói với tôi danh tính thật của cô. Cô là một thành viên của Ủy ban Thường vụ Quận ủy và là Chủ tịch Hội đồng Nhân dân quận. Cô nói với tôi: “Chúng tôi đã bị ĐCSTQ tẩy não và không dám nói điều gì chống lại nó hay nói ra sự thật rằng Pháp Luân Công thật xuất sắc.”

Cháu gái của tôi

Bài viết của một học viên từ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

Cháu gái tôi 11 tuổi. Cháu cùng mẹ đến thăm tôi mỗi tuần một lần. Cháu biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Khi cháu 7 hay 8 tuổi, cháu nói với tôi: “Bà, xin đừng tu luyện Pháp Luân Công nữa. Mẹ của một bạn trong lớp cháu bị cảnh sát bắt vì cô tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi hỏi cháu: “Mẹ bạn ấy có phải là người xấu không?” Cháu nói không. Tôi nắm lấy cơ hội này để giải thích cho cháu theo cách cháu có thể hiểu được rằng: Pháp Luân Công là gì, tại sao Trung Quốc không cho mọi người tu luyện Pháp Luân Công trong khi hàng triệu người trên hơn 100 quốc gia lại được tự do tu luyện, tại sao ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công. Cháu gật đầu: “Ồ, thì ra là vậy. Nhưng bà ơi, bà vẫn phải cẩn thận.”

Một ngày, cháu đang ngủ trong khi tôi đang ngồi cạnh và đọc bài giảng của Sư phụ ở New York. Sau khi tỉnh dậy, cháu hỏi xem tôi đã đọc gì trong khi cháu ngủ. Tôi nói với cháu rằng tôi đọc các bài giảng của Sư phụ. Sư phụ dạy chúng ta làm người tốt theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và Sư phụ cũng bảo hộ chúng ta. Tôi đọc to đoạn Pháp này cho cháu:

“Mặc dù chư vị không thể đích thân gặp tôi, kỳ thực miễn là chư vị tu luyện, tôi ở ngay bên cạnh chư vị. Miễn là chư vị tu luyện, tôi có thể vì chư vị mà có trách nhiệm tới cùng; hơn nữa, tôi thời thời khắc khắc dõi theo bảo hộ chư vị.” (Giảng Pháp tại thành phố New York, Giảng Pháp tại Mỹ quốc) (tạm dịch)

Tôi thấy những giọt lệ trên mắt cháu và hỏi cháu xem có chuyện gì. Cháu nói: “Cháu rất xúc động.” Tôi cũng bị cháu làm xúc động. Cháu có một căn cơ tốt và tới vì Pháp. Tôi dạy cháu đọc và nhẩm các bài thơ ngắn trong Hồng Ngâm bất cứ khi nào có thời gian và cháu rất nhanh nhớ chúng. Bất cứ khi nào gặp vấn đề, tôi sẽ bảo cháu làm theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Một ngày, một bạn cùng lớp của cháu nói rằng cháu đã gian lận trong kỳ thi vì cháu đã nhìn bài thi của bạn đó. Cháu cảm thấy cháu đã sai và đến bên tôi khóc. Tôi hỏi cháu: “Cháu có gian lận không?” Cháu nói cháu không. “Thế thì cháu đã không làm sai. Miễn là cháu làm đúng, cháu không nên quan tâm những gì người khác nói và cháu cũng không nên ghét bạn ấy nữa.” Vài ngày sau đó, tôi đã hỏi xem cháu đã làm lành với bạn chưa. Cháu nói: “Rồi ạ, [chúng cháu làm lành] khá lâu rồi.”

Đôi lúc cháu muốn hỏi tôi bài tập về nhà nhưng cháu không làm gián đoạn mà đợi tôi bên ngoài phòng cho đến khi tôi hoàn thành xong các bài công pháp hay phát chính niệm.

Một vài lần, tôi muốn bật đĩa Thần Vận cho cháu, nhưng tôi ngần ngại và sợ cháu sẽ từ chối. Tôi nhận ra đó là sự ích kỷ của mình, sợ mất thể diện trước mặt cháu. Thực ra, đó là chấp trước vào việc chứng thực bản thân của tôi. Tôi phát chính niệm để loại bỏ chúng. Tôi hỏi cháu: “Cháu có muốn xem đĩa DVD chương trình Thần Vận không?” Cháu rất vui và nói: “Vâng, vâng.” Cháu lấy ghế, ngồi trước màn hình TV và xem từ đầu tới cuối. Cháu cất đĩa DVD vào túi trước khi về nhà và nói rằng sẽ mang về nhà cho bố cháu xem.

Cha cháu bị viêm mũi dị ứng nên bị chảy nước mũi và hắt hơi cả ngày. Tôi đã cố gắng khuyên cậu ấy tu luyện Pháp Luân Công. Cháu cũng cố gắng giúp và bảo với bố: “Đúng đấy, bố hãy thử tu luyện. Bố chắc chắn sẽ phục hồi.”

Chiếc ô

Bài viết của một học viên từ Trung Quốc

Bầu trời quang đãng khi tôi đi làm, nhưng lại bắt đầu có mây khi tôi đi được nửa đường trên xe buýt. Sau đó, trời trở gió và bắt đầu mưa.

Tôi xuống xe buýt tại điểm dừng và chạy vào một cửa hàng phần cứng. Nhân viên bán hàng là hai người trẻ tuổi. Người thanh niên hỏi tôi: “Tôi có thể giúp gì cho bạn?” Tôi chỉ về phía tòa nhà ở bên kia đường và nói: “Tôi làm việc ở đó.” Anh nói: “Quản lý bán hàng của bạn thường tới đây. Chúng tôi rất thân nhau. Hôm nay bạn không mang ô, phải không?” Anh đưa cho tôi một chiếc ô và nói: “Xin hãy nhận lấy. Lần sau ghé qua đây bạn hãy trả lại. Nhưng đừng lo nếu bạn không có thời gian để quay lại. Nó cũng không đáng giá lắm.” Anh rất chân thành. Vì vậy tôi mở chiếc ô và đi ra đường.

Vào lúc trưa, mưa tạnh và tôi quay lại cửa hàng. Người thanh niên không ở đây. Nhân viên nữ nói với tôi rằng: “Anh tôi đi ra ngoài giao hàng rồi. Anh cứ để chiếc ô lại cho tôi.” Tôi để lại chiếc ô cho cô và nói: “Cảm ơn rất nhiều. Bạn có biết về tam thoái không?” Cô lắc đầu. Tôi bắt đầu nói với cô rằng việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo an toàn cho bản thân cô quan trọng như thế nào và rằng cô sẽ được cứu chỉ khi cô tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Cô lắng nghe tôi chăm chú và gật đầu liên tiếp. Cô thoái xuất khỏi ĐCSTQ bằng một hóa danh. Trước khi đi, tôi đã bảo cô hãy kể cho anh trai cô về những gì tôi nói. Cô nói nhất định cô sẽ kể.

Tôi gặp người thanh niên đang đi trên chiếc xe giao hàng của anh khi tôi đi ra ngoài, vì vậy tôi đã giảng chân tướng cho anh. Anh nói: “Tôi thường tới Hồng Kông. Tôi tin những gì bạn nói, nhưng tôi chưa làm ‘tam thoái’. Bạn có thể giúp tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ không?” Vì vậy, tôi chọn giúp anh một hóa danh và giúp anh thoái xuất.

Cơn mưa đột ngột và hành động tốt của người thanh niên đã tạo cơ hội cho họ được nghe chân tướng. Trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp là giảng chân tướng cho mọi người. Một chiếc ô đã giúp hai anh em được Đại Pháp cứu.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2013/10/14/县委常委感言-你们法轮功真了不起-281210.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/3/144180.html

Đăng ngày 16-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Share