Bài viết của học viên từ tỉnh Sơn Đông
[MINH HUỆ 05-11-2013] Các học viên Pháp Luân Công cần sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Không chỉ vậy, họ cũng cần khích lệ các thành viên trong gia đình mình, vốn không phải là học viên, đặc biệt con cái mình, sống theo những nguyên lý đó.
Sư phụ đã giảng:
“Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Chuyển Pháp Luân)
“Là một cá nhân, nếu thuận với đặc tính Chân Thiện Nhẫn này của vũ trụ, thì mới là một người tốt; còn người hành xử trái biệt với đặc tính này, thì đúng là một người xấu.” (Chuyển Pháp Luân)
Con gái tôi đã tốt nghiệp đại học ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Con gái tôi nói với tôi: “Một trong những đồng nghiệp của con thường nói xấu về người khác, kể với A rằng B xấu và kể với B rằng A xấu. Cô ấy cũng báo cáo những người khác lên người giám sát và lan truyền tin đồn do ganh tị và muốn có thể diện hơn. Mọi người rất không thích cô ấy.” Tôi hỏi cháu: “Có phải người đó nói gì đó bất lợi cho con không?” Con gái tôi trả lời: “Vâng. Con rất khó chịu.”
Tôi đã dạy con gái sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công. Tôi bảo cháu ghi nhớ rằng bất kể bị đối xử thế nào, chúng ta không bao giờ được tức giận. Chúng ta cần phải đáp lại với sự từ bi và dùng đức để hóa giải hận thù
Tôi đã giải thích với con gái rằng người phụ nữ ấy chỉ làm hại chính mình. Con gái tôi đã chấp nhận lý lẽ này, mặc dù cháu không phải là một học viên. Từ đó, con gái tôi là người duy nhất ở cơ quan vẫn nói chuyện với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó được chẩn đoán bị bệnh ung thư dạ dày và phải nhập viện. Không một ai ngoại trừ con gái tôi đã tình nguyện đến thăm cô ấy trong bệnh viện và thay mặt cho công ty giải quyết vấn đề bảo hiểm y tế. Con gái tôi rất tốt, và cháu khóc òa lên mỗi lần nhìn thấy đứa con một tuổi của người phụ nữ ấy, vốn sắp bị mất mẹ. Sau khi người phụ nữ ấy qua đời, con gái tôi giúp đỡ gia đình cô tổ chức tang lễ thay mặt cho công ty.
Một người không phải là học viên đối mặt với nghịch cảnh như một học viên
Công ty gặp khó khăn tài chính. Giám đốc bộ phận của con gái tôi đã rời công ty để có công việc tốt hơn, vì vậy con gái tôi vốn là phó giám đốc vào thời điểm đó, tạm thời đảm nhận vị trí. Cháu hy vọng sớm được chính thức thăng chức lên vị trí đó. Thay vào đó, công ty đã tuyển dụng một sinh viên tốt nghiệp là người trẻ hơn con gái tôi 4 tuổi làm giám đốc mới.
Trong mắt của con gái tôi, giám đốc mới rất có khả năng và giỏi nhiều ngoại ngữ. Nhưng, cháu lo lắng rằng cô ấy đã trở thành giám đốc và như vậy là cấp trên của cháu. Tôi an ủi con gái: “Chúng ta cần phải học hỏi từ những người khá hơn mình. Đừng bao giờ ganh tị. Con nên hợp tác với cô ấy và hỗ trợ công việc của cô ấy.”
Con gái tôi cũng nguôi ngoai và họ làm việc cùng nhau rất tốt. Con gái tôi cũng học hỏi được nhiều từ người giám đốc mới này.
Con gái tôi làm việc cho một công ty công nghệ cao tư nhân. Tôi nói với cháu rằng chúng ta nên biết ơn rằng đây là công việc đầu tiên mà cháu từng đảm nhận, và cháu đã coi công ty như của riêng mình. Khi công ty gặp khó khăn về tài chính, nhiều nhân viên bỏ đi để tìm việc có thu nhập tốt hơn.
Một công ty công nghệ cao khác đã chào mời cháu công việc với mức lương 100.000 nhân dân tệ mỗi năm với một căn hộ như là khoản thưởng. Cháu chỉ kiếm được 24.000 nhân dân tệ vào lúc đó. Cháu hỏi ý kiến chồng tôi và tôi. Chúng tôi chia sẻ với cháu: “Công ty này đã đem đến cho con công việc đầu tiên và nhiều khóa đào tạo. Con không nên rời đi vào lúc khó khăn nhất của công ty. Đặc biệt đừng có để bị dụ dỗ bởi mức lương cao. Miễn là con không bị sa thải, con nên làm việc cùng với các đồng nghiệp của mình để vượt qua khó khăn. Rồi con sẽ là nhân viên xuất sắc nhất.” Con gái tôi nghe theo lời khuyên của chúng tôi và ở lại công ty.
Được cảnh sát đối xử tốt trong trại giam
Một vài năm sau những biến cố này, tôi bị một viên cảnh sát từ Phòng 610 bắt giữ. Khi nhà tôi bị lục soát, một cảnh sát đã lấy đi điện thoại di động của tôi. Tôi nói với ông ấy: “Anh không thể lấy được nó, nó thuộc về con gái tôi.” Ông ấy muốn biết vì sao tôi có điện thoại đi động của con gái và tôi nói với ông ấy rằng nó là điện thoại dự phòng của cháu, cái này tôi sử dụng khi đi ra ngoài. Ông ấy hỏi tên con gái tôi và nơi làm việc của cháu. Ông ấy nói: “À, tôi biết cô ấy.” Sau đó ông ấy trả lại điện điện di động mà may là trong đó tôi đã lưu trữ số điện thoại của một học viên vốn đã dạy tôi các kỹ năng máy tính.
Chồng tôi và tôi bị đưa vào trại tạm giam, nhưng phó giám đốc đã từ chối tiếp nhận chồng tôi vì ông ấy đã tầm 70 tuổi và vẫn đang hồi phục sau cơn đột quỵ.
Các lính canh rất tử tế với tôi sau khi tôi ở đó hai ngày. Họ đã thay người canh gác cũ của tôi bằng một người mới. Một nữ cảnh sát thậm chí còn gọi tôi tới văn phòng của cô ấy và hỏi tôi nhiều câu hỏi. Tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Công cho cô ấy. Một đêm, tôi phủ vải lên hai chân đang ngồi thế song bàn và ngủ gục sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm. Viên cảnh sát trực ca nói: “Làm sao mà bà cụ lại ngủ thiếp đi trong lúc đả tọa? Đánh thức bà ấy dậy và bảo bà tiếp tục đi!” Tôi rất hạnh phúc sau khi nghe điều này. Vì vậy tôi đã ngồi dậy và đả tọa khoảng 2 tiếng mà không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tôi đã phản đối việc giam giữ bằng cách tuyệt thực. Sau ba hay bốn ngày, cảnh sát xem như rất lo lắng. Họ nói với tôi rằng họ đã gọi điện cho Phòng 610 để đốc thúc việc thả tôi bởi vì họ không muốn mạng sống của tôi gặp nguy hiểm.
Được phúc báo vì con gái không phải là học viên giúp đỡ những người khác
Tôi được tại ngoại vào ngày thứ bảy. Con gái tôi đã kể với tôi toàn bộ câu chuyện sau khi chúng tôi trở về nhà. Viên cảnh sát mà đã đưa cảnh sát đến bắt giữ tôi là chồng của người phụ nữ đã chết vì ung thư! Con gái tôi không biết rằng ông ấy là người đã bắt tôi. Cháu đã van xin ông ấy thả tôi bằng những giọt nước mắt. Cháu đã nói với ông ấy tôi đã khỏi trọng bệnh sau khi tập Pháp Luân Công như thế nào. Cháu cũng chia sẻ với ông ấy rằng chồng tôi bị đột quỵ và cần tôi chăm sóc cho ông ấy. Khi tôi được thả ra, viên cảnh sát này đã giúp con gái và con rể tôi đưa tôi từ trại tạm giam về nhà, và thậm chí còn hoàn tất thủ tục giấy tờ.
Con gái tôi cũng nói với giám đốc mới về việc tôi bị bắt giữ, cô ấy đã ngay lập tức báo cáo điều này với phó chủ tịch (VP). Cô ấy nói với con gái tôi: “Vợ của bạn cùng lớp với tôi đang làm việc ở trại tạm giam. Tôi sẽ gọi cho anh ấy và nhờ vợ anh ấy chăm sóc mẹ của cô, và đảm bảo rằng mẹ cô không bị ngược đãi.” Không lâu sau, họ bảo con gái tôi không phải lo lắng: “Bà cụ đang được chăm sóc đặc biệt!”.
Ngay lập tức phó chủ tịch đã báo cáo việc bắt giữ của tôi lên chủ tịch của công ty. Con gái tôi hiếm khi liên lạc với ông ấy, nhưng ông đã gọi trực tiếp cho con gái tôi. Ông hỏi han về tình trạng của tôi và sau đó đã hứa: “Đừng lo lắng, tôi sẽ lo vụ việc!” Công ty này là một công ty đóng thuế nhiều cho ngân sách thành phố và chủ tịch của công ty là một ủy viên của Chính ủy Hiệp thương của thành phố, Vài ngày sau, ông ấy gọi con gái tôi và nói: “Chiều ngày mai đi đón mẹ của cô nhé.” Phòng 610 cũng thông báo cho con gái tôi vào ngày thứ hai là tôi sẽ được thả.
Những biến cố này đã khiến tôi nhận ra rằng mặc dù chúng tôi không mong cầu sự đền đáp qua việc tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, những việc làm tốt của chúng tôi đã được đền đáp.
Công ty của con gái tôi cũng phát triển rất tốt trong những năm gần đây. Không chỉ có 4 chi nhánh ở Trung Quốc, mà còn phát hành cổ phiếu trên thị trường chứng khoán quốc tế. Giám đốc được thăng chức lên phó chủ tịch. Lúc đầu con gái tôi được thăng chức để thay cô ấy, và sau đó trở thành giám sát viên của một bộ phận công ty. Mức lương hàng năm của cháu đã hơn 100.000 nghìn nhân dân tệ. Đây không phải là cháu được phúc báo vì đã bảo vệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp sao?
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/5/结善缘-282258.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/20/143750.html
Đăng ngày 08-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.