Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 11-11-2013]

Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Con đường trở thành một người tu luyện

Vào năm 1995, chồng tôi đã bị đi tù do vô ý sát hại người khác trong một cuộc ẩu đả. Tôi đã dẫn theo đứa con gái 18 tháng tuổi đến sống cùng mẹ đẻ mình. Trong năm 1996, một đồng nghiệp giới thiệu cho tôi về Pháp Luân Công. Ngày hôm sau, tôi đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi mở quyển sách và nhìn thấy ảnh của Sư phụ, tôi đã khóc.

Một ngày khi tôi ngồi đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách trở nên sáng chói lọi, bìa sách biến thành màu vàng kim và phát quang. Tôi thấy điều này diễn ra trong khoảng một phút và sau đó cuốn sách đã trở thành màu xanh như cũ.

Bà tôi, các cô dì và vài người hàng xóm, tất cả đã đắc Pháp sau khi đọc Chuyển Pháp Luân.

Năm 1997, chồng tôi đã bị kết án chín năm tù. Tại thời điểm đó, tất cả những gì tôi nghĩ là làm thế nào để sống cùng các lo toan vật chất và tôi đã không bắt đầu tu luyện.

Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Ngài đã luôn cho tôi những điểm hóa trong các giấc mơ. Một ngày tôi đã mơ thấy một cái ao đầy hoa sen. Có một hài nhi ngồi trên mỗi bông hoa. Một giọng nói đã bảo tôi rằng một bông hoa là dành cho tôi. Tôi đã nhặt nó lên nhưng bông hoa mau chóng tan biến. Tôi có nhiều giấc mơ tương tự nhưng đã không hiểu ý nghĩa của chúng là gì. Đôi khi tôi mơ thấy nhiều người đang chạy trốn khỏi thảm họa.

Năm 1998, tôi mơ đi cùng các đồng tu mà đang bước về phía trước, nhưng một ngọn núi đã chắn ngang đường chúng tôi. Sư phụ đã xuất hiện trước mặt chúng tôi với một cái roi trong tay. Ngài quất ngọn núi và một con đường lớn đã hiện ra phía trước chúng tôi. Chúng tôi theo sau Sư phụ. Sau một lúc, Ngài nói: “Bây giờ là lúc cần di chuyển nhanh hơn.” Tiếp đó một luồng sáng đã đẩy chúng tôi về phía trước. Có một cánh cửa trên trời xuất hiện trước mặt chúng tôi cùng các tiên nữ đang trải hoa.

Sau khi tỉnh giấc, tôi hiểu rằng Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa rằng tôi nên bắt đầu tu luyện, do đó tôi đã quyết định bắt đầu tu luyện.

Tôi ở cùng với hai người dì. Tôi đã học các bài công pháp trước tiên. Trong thời gian đầu, hai chân tôi đã rất đau và nhức chỉ sau nửa giờ. Nó quả là một thử thách cho tôi khi luyện bài công pháp thứ hai, nhưng tôi đã nhẫn chịu cho đến khi kết thúc.

Từ bỏ tu luyện nhưng Sư phụ đã không bỏ rơi tôi

Vào tháng 07 năm 1999, cuộc đàn áp bắt đầu. Tôi đã từ bỏ tu luyện và kiếm một công việc. Năm 2001, bố chồng tôi cùng hai chị em dâu đã bán căn nhà của chúng tôi và đuổi hai mẹ con tôi ra ngoài. Tôi đã ly dị chồng.

Tôi muốn thuê một ngôi nhà thông qua một người bạn. Chủ của ngôi nhà là một thầy bói. Ông ấy nói với bạn tôi: “Cô ấy đã tu luyện Pháp Luân Công và sẽ không yêu cầu tôi nói về vận mệnh của cô ấy.” Tôi đã rất ngạc nhiên và hỏi ông ấy làm cách nào mà biết được tôi là một học viên Pháp Luân Công. Ông ấy nói: “Có một Pháp Luân ở trên đỉnh đầu của cô trong một không gian khác. Mùa đông vừa rồi cô đã bị tai nạn xe hơi. Pháp Luân đã giữ lấy cô, nếu không cô đã chết trong tình huống như vậy.”

Tôi đã bị sốc và vô cùng cảm kích Sư phụ từ tận đáy lòng. Sư phụ đã không bỏ rơi tôi mà còn cứu sống tôi. Tôi thật sự hối tiếc vì đã từ bỏ tu luyện.

Năm 2003, tôi đã tái hôn và sau đó thực sự bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tu luyện bản thân trong gia đình mới

Người chồng hiện tại nhiều tuổi hơn tôi. Khi chúng tôi lấy nhau, anh ấy đã có một đứa con trai 18 tuổi còn con gái tôi đã 11 tuổi.

Vào năm 2004, con trai chồng tôi đã đánh nhân viên an ninh ở nhà máy mình. Người bảo vệ đã bị thương và phải nhập viện. Chồng tôi đã hỏi con trai tại sao lại làm như vậy. Nó nói: “Con không muốn tới thăm bà nhưng bố đã bắt con phải đi.” Chồng tôi đã tát vào mặt con và giận dữ trở về nhà.

Ngay sau khi chồng tôi trở về nhà, mẹ chồng tôi đã ghé qua và ngay lập tức bắt đầu chửi rủa chúng tôi. Sư phụ giảng: “… là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’…” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân) Tôi đã chịu đựng trong nước mắt.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào nhớ lại việc này, tôi vẫn cảm thấy tức giận với mẹ chồng mình.

Tôi đã không học Pháp tốt trong khoảng thời gian đó, do vậy thỉnh thoảng tôi đã tranh cãi với chồng. Tôi đã luôn cảm thấy rất buồn. Người chồng cũ của tôi luôn đánh đập tôi sau khi anh ấy uống rượu say. Người chồng hiện tại không đánh tôi nhưng anh ấy đập vỡ mọi thứ trong tầm nhìn. Đã phải tốn rất nhiều tiền để thay thế những thứ mà anh ấy phá hủy.

Năm 2005, chồng tôi bị chuẩn đoán mắc bệnh gút. Anh ấy đã nhập viện trong 12 ngày và không thể tự mình sử dụng phòng tắm. Tôi đã phải dìu anh vào nhà vệ sinh. Căn bệnh càng ngày càng trở nên tệ hơn. Bác sĩ đã cho biết nó không thể chữa khỏi và chỉ có thể tồi tệ hơn.

Tôi phải nghĩ cách để kiếm sống đồng thời cũng có thời gian linh hoạt hơn để học Pháp. Tôi từng là một giáo viên, do đó tôi đã mở một lớp học thêm. Học trò của tôi có độ tuổi từ hai đến nhiều hơn mười hai.

Một ngày sau khi lớp học kết thúc, một vài học sinh đã đợi cha mẹ đến đón. Lúc đó chồng tôi lại bị ốm trở lại, do vậy mà tôi đã rời nhà để tìm một bác sĩ cho anh ấy. Khi trở về, tôi đã bị sốc khi nhìn thấy ngôi nhà bị ngập nước. Các học sinh đã làm vỡ ống nước khi tôi đi khỏi. Tôi đã phải sắp xếp để bác sĩ khám cho chồng trước, sau đó tiễn các học sinh về và lau dọn nhà cửa.

Tôi đã cảm thấy buồn đến phát khóc. Tôi nhẩm lại một bài thơ trong Hồng Ngâm:

Viên mãn đắc Phật quả,
Cật khổ đương thành lạc.
Lao thân bất toán khổ,
Tu tâm tối nan quá.
Quan quan đô đắc sấm,
Xứ xứ đô thị ma.
Bách khổ nhất tề giáng,
Khán kỳ như hà hoạt.
Cật đắc thế thượng khổ,
Xuất thế thị Phật đà.
(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Tôi đã rất mệt nhưng đến tận sau nửa đêm mới đi ngủ. Đột nhiên, có một ai đó đánh thức tôi dậy và nói với tôi dịch truyền của chồng tôi đã cạn hết. Nhưng tôi không thấy có ai ở đó. Tình huống lúc đó rất hiểm nghèo. Sư phụ đã cứu sống chồng tôi.

Chồng tôi đã thay đổi rất nhiều, và anh ấy trở nên ủng hộ việc tôi tu luyện Pháp Luân Công. Thỉnh thoảng anh ấy còn giúp tôi chứng thực Pháp. Anh ấy đã từng bị ốm mỗi tháng. Nhưng sau một thời gian, anh ấy chỉ còn ốm một lần mỗi năm và giờ đây thì hai năm anh ấy mới bị ốm một lần. Những người mắc căn bệnh tương tự đã hỏi tôi làm thế nào mà chúng tôi đã chữa khỏi được cho chồng tôi. Tôi nói cho họ sự thật về cuộc đàn áp và bảo họ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Người thân của tôi đã không thoái khỏi ĐCSTQ trước đó, nhưng giờ đây tất cả họ đều đã thoái.

Chồng tôi có một xung đột với mẹ anh ấy và họ đã không nói chuyện với nhau.

Trước dịp Tết Nguyên đán, tôi đã bảo với chồng: “Đừng tranh cãi với mẹ của anh nữa. Nhân dịp năm mới, hãy tặng cho mẹ anh một món quà.” Khi anh ấy từ chối, tôi đã tới thăm mẹ chồng. Bà ấy đã nguyền rủa tôi thậm tệ ngay khi vừa mở cửa. Tôi đã phải rời đi.

Tôi đã hướng nội sau khi trở về nhà. Sư phụ giảng:

“Tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến cho người nghe rơi lệ.” (Thanh tỉnh, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi đã tới thăm mẹ chồng vào ngày hôm sau. Tôi đã xin lỗi bà và nói: “Thưa mẹ, xin đừng tức giận nữa. Trước đây con đã không kính trọng mẹ, con sẽ làm tốt hơn.” Lần này, mẹ chồng đã không nguyền rủa tôi nữa.

Cứu người

Vào tháng 09 năm 2010, các học viên từ những khu vực khác đã chia sẻ với chúng tôi cách mà họ giảng chân tướng. Họ làm theo từng cặp. Ba hoặc bốn cặp sẽ ra ngoài và giảng chân tướng cho những nhóm riêng lẻ, trong khi những học viên khác phát chính niệm cho đến khi họ quay trở về.

Chúng tôi cũng đã thực hiện tương tự. A và ba học viên khác ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người. Họ đã không được thành công lắm nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục. Kết quả đã dần trở nên tốt hơn.

Một lần khi chúng tôi đi vào trong một khoảng sân, một người đàn ông tầm 40 tuổi đã hỏi tôi đang làm gì. Tôi đã kể cho anh ấy nghe về lý do khiến bây giờ có nhiều người thoái ĐCSTQ đến vậy.

Người đàn ông đã lớn tiếng: “Cô là một học viên Pháp Luân Công. Cô có biết tôi là ai không? Tôi là bí thư làng.” Anh ấy đã lôi điện thoại di động ra.

Tôi nói: “Anh đang làm gì vậy? Anh cần phải biết sự thật bất kể anh là ai đi nữa. Tôi đến đây là vì anh. Anh sẽ bị quả báo nếu bức hại những người tốt. Tất cả học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt.” Thái độ của anh ấy đã thay đổi.

Tôi nói: “Nhiều người đã thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho anh.” Anh ấy nói rằng anh ấy đã hiểu và để tôi đi. Mặc dù anh ấy không thoái xuất ĐCSTQ, tôi nhận ra rằng mọi người có thể cảm nhận được sự từ bi của chúng ta, và thái độ của chúng ta có thể thanh trừ tà ác.

Một lần, chúng tôi ra ngoài bằng xe máy để phân phát đĩa DVD Thần Vận. Chúng tôi đã đưa chúng cho tất cả những người chúng tôi gặp.

Sau khi tặng đĩa DVD cho những người chúng tôi gặp, chúng tôi đã để ý thấy có một chiếc xe đỗ cạnh tòa án. Đồng tu A đã hỏi tôi có nên đưa đĩa cho người đàn ôn trong xe không. Tôi đã do dự.

Sau đó tôi đã bảo A: “Tôi sẽ đi. Hai bạn hãy ở lại đây để phát chính niệm cho tôi.” Tôi đã đến chỗ người đàn ông và nói: “Tôi có một đĩa DVD Thần Vận tặng cậu. Nó đã làm sống lại nền văn hóa truyền thống Trung Hoa. Nó thuần khiết, từ bi và tuyệt đẹp.” Anh ấy đã hỏi xem liệu tôi có phải là học viên Pháp Luân Công không. Tôi đã không trả lời. Anh ấy đã hỏi lại tôi lần nữa. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy và hỏi: “Pháp Luân Công không tốt ư?” Anh ấy đã nhận đĩa DVD.

Chúng tôi đã giảng chân tướng trong tất cả 13 ngôi làng gần kề và có rất nhiều trải nghiệm. Khi một người chủ nhà từ chối thoái xuất ĐCSTQ và đuổi chúng tôi đi. Chúng tôi cảm thấy buồn cho cô ấy và đã khóc. Bỗng dưng, người phụ nữ đã đồng ý thoái. Tôi nhận ra rằng chúng ta nên dùng tâm để cứu người.

Chúng tôi đã không muốn đề nghị một ông cụ 80 tuổi thoái khỏi ĐCSTQ vì tuổi tác của ông ấy. Nhưng chúng tôi vẫn quyết định nói với ông ấy rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Hóa ra ông ấy đã từng có một vị trí cao trong Đảng. Ông ấy đã bị bức hại suốt 10 năm trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, do vậy ông ấy đã thoái một cách tự nhiên.

Trong suốt quá trình giảng chân tướng, tôi đã phát triển các tâm chấp trước như hiển thị, hoan hỉ, tật đố, tranh đấu và chứng thực bản thân. Tôi đã không hướng nội. Nó đã dẫn đến kết quả là có một vài đồng tu đã bị bắt sau đó.

Sau sự việc này, tôi đã hướng nội. Làm sao tôi có thể trở về nhà cùng Sư phụ với quá nhiều chấp trước như vậy? Tôi phải tu luyện bản thân.

Đề cao bản thân

Trong năm 2012, tôi đã bắt đầu học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm mỗi giờ. Tôi đã nghe Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản và Giải thể văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc trong khi làm việc nhà.

Chưa đầy một tháng, tôi đã đọc hết toàn bộ các bài giảng. Sau đó tôi có thể phân biệt ý nghĩ nào là quan niệm và những từ nào không phải là chính niệm. Tôi đã hiểu rằng, nếu chứa đựng đầy những quan niệm và chấp trước, tôi sẽ không có khả năng hành xử theo các Pháp lý.

Sư phụ đã giảng:

“Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)

Theo tôi hiểu, nó không có nghĩa là chúng tôi chỉ giúp những học viên khác khi họ gặp khó khăn. Chúng ta nên hướng nội trước tiên rồi chỉ ra các chấp trước của họ. Sẽ rất tuyệt vời nếu người khác có thể chấp nhận gợi ý của chúng ta. Nếu họ từ chối, chúng ta nên hướng nội xem tại sao anh/cô ấy lại không nghe chúng ta và tiếp tục hướng nội lần nữa. Chúng ta nên chú ý vào việc tu luyện bản thân mình thay vì việc bắt người khác chấp nhận ý kiến của chúng ta.

Dần dần, bất cứ khi nào tôi tìm thấy mình có chấp trước chứng thực bản thân, tôi sẽ phát chính niệm để thanh trừ nó.

Một lần trong nhóm học Pháp, tôi đã xin lỗi đồng tu A. Tôi nói: “Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã luôn thể hiện bản thân và nghĩ rằng tôi đúng.” Cô ấy đã thay đổi thái độ ngay lập tức. Tôi cũng nhận ra rằng cô ấy có chấp trước này là vì tôi đã không thể buông bỏ tự ngã. Không có gì để chúng ta khoe khoang cả vì tất cả mọi thứ là do Sư phụ đã ban cho chúng ta.

Sư phụ, con xin tạ ơn Ngài đã cứu độ chúng con! Con thực sự hiểu được ý nghĩa của việc hướng nội. Tất cả những thiếu sót mà các đồng tu khác thể hiện ra có thể thực sự là vấn đề của chúng ta. Chúng ta nên tu luyện chính mình.

Hãy đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn và đạt tới tiêu chuẩn của vũ trụ mới.

Niềm cảm ân sâu sắc trong tâm

Sư phụ, con muốn nói rằng con được ở đây hôm nay tất cả là nhờ sự bảo hộ của Ngài. Khi lên bảy, bà con đã kể cho con một câu chuyện. Một người tu Đạo có hai đồ đệ. Vào một ngày, họ đã hết nước uống và lương thực. Các đồ đệ đã quá mệt để bước tiếp. Vị Đạo sĩ đã nhổ ra một miếng nước bọt và ban cho mỗi người đệ tử một phần nước bọt của mình. Một người đã gạt nó đi, nhưng người còn lại đã nuốt trọn nó. Cuối cùng, người đệ tử mà gạt miếng nước bọt đi đã chết vì khát và đói, nhưng người còn lại đã viên mãn. Con đã nghĩ: “Nếu tôi có Sư phụ, tôi sẽ nuốt tất cả những gì mà Ngài ban cho tôi.”

Giờ đây, con thực sự đã có một vị Sư phụ cứu độ mình, nhưng con lại không tu luyện tinh tấn. Con biết Sư phụ đã phải liên tục cho con những điểm hóa.

Con sẽ tinh tấn hơn để đền đáp ơn cứu độ của Sư phụ.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/11/明慧法会–来自生命深层的感恩-281642.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/24/143367.html

Đăng ngày 12-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share