Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ từ bi tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đắc Pháp vào năm 2000, đúng thời điểm mà cuộc bức hại đang điên cuồng tà ác nhất, vì vậy mà đối với Đại Pháp, đối với Sư phụ, tôi trước sau đều kiên tín không nghi ngờ, cơ duyên tu luyện không dễ mà có được, tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã trao cho tôi cơ hội quý giá này.

Trong những năm gần đây, khi hoàn cảnh trở nên tương đối nơi lỏng hơn, ngày càng nhiều người có duyên với Đại Pháp bước vào cửa tu luyện. Là một học viên lâu năm, tôi đã và đang làm hết sức mình để giúp các bạn đồng tu mới đề cao và trưởng thành trong pháp môn tuyệt vời này.

Sau đây, con xin được báo cáo với Sư phụ những gì con đã làm được.

Bốn bệnh nhân đột quỵ đã trở thành học viên

Hai năm qua, đã có bốn người hàng xóm trong làng đến gặp tôi để hỏi về việc tu luyện Đại Pháp. Họ là những nạn nhân từng bị đột quỵ đã [may mắn còn] sống sót nhưng vẫn còn các biến chứng khác nhau.

Học viên A

Sau khi bị đột quỵ, bệnh nhân A đã bị liệt cục bộ nửa phần cơ thể, và suốt những ngày tháng đó cô đã phải dựa cả vào sự giúp đỡ của gia đình. Cô thực sự mong muốn có thể tự chăm sóc được cho bản thân mình.

Khoảng một năm trước, tôi đã giới thiệu Đại Pháp cho cô ấy và chỉ trong một vài ngày cô đã có những thay đổi lớn. Chỗ sưng trên tay của cô ấy đã xẹp xuống, và cô đã có thể dễ dàng di chuyển các ngón tay của mình mà không hề có bất kỳ rắc rối nào cả. Không chỉ cử động lại được, cô ấy còn có thể giúp đỡ gia đình làm những công việc nhà nhất định.

Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nếu chỉ đơn thuần nói rằng “cô ấy đã hồi phục nhanh chóng” thì e rằng vẫn không thể mô tả hết được tình huống của cô A. Cô ấy kinh ngạc trước sức mạnh thần kỳ của Đại Pháp và đã lấy lại được niềm hy vọng của cuộc sống.

Trước đây, gia đình cô phải thuê người làm việc đồng áng, nhưng giờ đây, khi không còn những triệu chứng bệnh tật nữa, cô A đã làm được tất cả các công việc đồng áng cùng các việc nhà.

Sau khi chứng kiến những chuyển biến của cô, nhiều người khác trong làng chúng tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục trước sự siêu thường của Đại Pháp. Được hưởng lợi rất nhiều từ Đại Pháp, cô A không bao giờ né tránh khi nói với mọi người về việc Đại Pháp chữa lành bệnh cho cô như thế nào, đồng thời kiên định tín sư tín Pháp, học Pháp luyện công không ngừng nghỉ.

Đối diện với nhà của cô là văn phòng ủy ban xã và các nhân viên an ninh thường lén nhìn qua cửa nhà cô để theo dõi cô. Song cô vẫn luyện các bài công pháp trong sân của nhà mình một cách công khai.

Một lần, có nhân viên an ninh hỏi cô rằng cô đang làm gì vậy, cô ấy đã đáp lại: “Anh không thấy tôi đang luyện Pháp Luân Công sao?” Người bảo vệ đã không nói lại được gì hết và rời đi mà không làm được bất cứ điều gì với cô ấy cả.

Học viên B

Bệnh nhân B bị bệnh tiểu đường, bà đã bị đột quỵ, di chứng để lại cho bà là bệnh đau chân kinh niên. Kể từ lúc chân bị đau nặng, bà đã bị mắc chứng bệnh khó ngủ vào ban đêm, và bà cũng thường xuyên phải đi vệ sinh.

Ngạc nhiên trước sự phục hồi nhanh chóng của học viên A, bà ấy cũng đã nhờ tôi giúp đỡ.

Vì bà ấy sống ngay cạnh nhà tôi, nên hàng ngày tôi đều sang nhà bà để dạy cho bà các bài công pháp.

Tôi đã bị thất vọng khi bà không thể nhớ được một động tác và vẫn còn nhầm lẫn về thứ tự của các bài công pháp ngay cả sau hai tuần thực hành. Vào những ngày đầu, bà không biết chữ và đã không thể tự đọc được sách Đại Pháp.

Nhưng tôi đã không từ bỏ bà ấy. Tôi đã đọc các cuốn sách Đại Pháp cho bà nghe và bật các bài giảng Pháp của Sư phụ cho bà. Bà ấy đã cố gắng học thuộc được hai bài thơ trong tập thơ Hồng Ngâm sau hai tháng tu luyện.

Cô con gái của bà ấy là một tín đồ Cơ đốc giáo, cô ấy thường rất không vui mỗi khi gặp tôi và thường mỉa mai tôi. Có giai đọan tôi tôi đã thực sự cảm thấy khó chịu và tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục nữa hay không. Nhờ có gia đình cùng các bạn đồng tu lâu năm, tôi đã bình tĩnh lại và lấy lại được sự tự tin.

Từng chút từng chút một, bà B đã có sự cải thiện. Trước đây, mọi việc bà đều phải dựa vào gia đình, nhưng giờ đây bà ấy đã có thể tự chăm sóc cho mình và phụ giúp được một số việc nhà. Bệnh tiểu đường của bà đã biến mất và bà ấy đã không còn cần phải tiêm Insulin nữa, bà cũng không còn phải lo lắng về chế độ ăn uống kiêng khem của mình. Những nét đau đớn trên khuôn mặt của bà đã biến mất, thay vào đó là những nụ cười tươi tắn.

Chồng của bà đã rất phấn khởi khi thấy rằng Đại Pháp đã ban cho vợ của ông một cuộc sống mới và không thể tin rằng chính phủ lại phỉ báng một pháp môn tuyệt vời đến như vậy. Ông đã bảo vợ của mình hãy tiếp tục tu luyện và không phải lo sợ gì cả.

Học viên C

Bệnh nhân C là một người bạn của B, sau một cơn đột quỵ, ông gặp vấn đề về việc di chuyển phía bên phải của cơ thể của mình. Sau khi nhìn thấy sự cải thiện của bà B, ông cũng đã bày tỏ với tôi mong muốn được học các bài công pháp.

Ông tỏ ra lo lắng khi lần đầu tiên đến nhà tôi. Trước sự ngạc nhiên của tôi, ông đã rơi lệ khi con gái tôi mời ông uống nước và ăn hoa quả. Ông ấy đã nói với chúng tôi rằng chưa hề có ai đối xử với ông như thế kể từ khi ông bị đột quỵ. Vì chứng nói lắp, thậm chí cả gia đình ông cũng còn ít khi nói chuyện với ông và ông dần dần trở nên lãnh đạm.

Tuy nhiên, ông cảm thấy ấm áp và được chào đón trong nhà của tôi, và điều đó đã khiến ông thật sự xúc động.

Tôi bước tới để xem tình hình bệnh tật của ông, ông không chỉ bị tổn hại về thể chất mà ông còn bị dằn vặt cả về tinh thần, điều đó đã hủy đi sự tự tin của ông. Điều này đã khiến tôi nhận ra rằng, khi chúng ta tiếp xúc với những người có sức khỏe kém, chúng ta nên chú ý đến các chi tiết và hãy thể hiện rằng chúng ta thực sự quan tâm đến họ.

Trong vòng chưa đầy mười ngày, giọng nói của ông đã hoàn toàn trở lại bình thường và ông không thể ngừng nói với mọi người rằng Đại Pháp là tuyệt vời như thế nào. Trước đây, ông gặp rắc rối khi mở lòng bàn tay của mình ra, vì thế tay của ông luôn nắm chặt. Nhưng giờ đây ông đã có thể di chuyển và sử dụng bàn tay của mình theo bất cứ cách nào ông muốn. Ông cũng rất hạnh phúc khi có thể tự mình đi bộ trở lại.

Gia đình của ông vô cùng vui mừng và trở nên rất ủng hộ việc ông tu luyện [Đại Pháp]. Họ rất biết ơn Đại Pháp đã giúp họ tháo gỡ được nhiệm vụ chăm sóc cho ông C mỗi ngày.

Học viên D

Sau khi bị đột quỵ, bệnh nhân D đã mắc chứng bệnh dễ bị tắc thở. Bất cứ khi nào ông ăn thứ gì đó, kể cả khi uống nước, ông đều có thể bị tắc thở. Có đôi lần ông đi dự đám cưới và nhanh chóng phải rời khỏi đó vì bị tắc thở ngay sau khi ăn một chút đồ ăn.

Sau khi chứng kiến ​​những thay đổi từ người hàng xóm C của mình, ông cũng đến gặp tôi. Chỉ sau một vài ngày tập luyện, triệu chứng tắc thở của ông đã thuyên giảm đi. Gia đình của ông đã rất vui mừng và thường nhắc nhở ông đến gặp tôi hàng ngày. Ông đã sớm có thể thưởng thức các món ăn mà không còn tắc thở nữa.

Gia đình cùng các bạn đồng tu lâu năm chính là nguồn trợ giúp mạnh mẽ của tôi

Sau khi học viên C bày tỏ mong muốn học các bài công pháp, tôi đã thiết lập một nhóm học Pháp và một điểm luyện công nhỏ ở nhà của tôi. Bằng cách này, mọi việc đã dễ dàng hơn đối với tôi khi dạy cho tất cả mọi người cùng một lúc với nhau.

Sau này, học viên D cũng đã tham gia cùng với chúng tôi, hàng ngày, cả A, B, C, và D đều đến nhà của tôi. Chúng tôi cùng luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào buổi chiều.

Vào ban đêm, tôi hoan nghênh một nhóm người mới đến nhà của tôi để học Pháp và luyện công. Ngoài bốn học viên bị đột quỵ trong năm nay, đã có hơn năm người dân trong làng trở thành học viên. Tôi cảm thấy trách nhiệm của mình chính là tạo điều kiện để họ có đủ thời gian học các bài công pháp cùng các Pháp lý được tốt hơn.

Việc giúp đỡ học viên mới không phải lúc nào cũng luôn được thuận buồm xuôi gió, nhưng nhờ có gia đình và các bạn đồng tu lâu năm, tôi đã vượt qua được.

Con gái của tôi đã làm tất cả các việc nhà và chồng tôi lo cho tôi toàn bộ các công việc vặt, vì vậy tôi đã có thể dành thời gian nhiều nhất có thể cho các học viên mới.

Bất cứ khi nào tôi cảm thấy tiêu trầm và trải qua các khảo nghiệm về tâm tính, các bạn đồng tu lâu năm của tôi đều đến để giúp đỡ tôi. Họ có thể chia sẻ nhận thức của họ với tôi và từ bi chỉ ra những thiếu sót của tôi. Bất cứ khi nào có thời gian, họ cũng đều cùng tôi tham gia hướng dẫn cho các học viên mới. Nếu tôi phải ra khỏi thành phố, luôn có ít nhất một học viên lâu năm đảm nhận đến nhóm học Pháp với các học viên mới.

Các học viên mới truyền những câu chuyện về sự thần kỳ của Đại Pháp cho những người thân trong gia đình cùng bạn bè của họ

Tất cả bốn bệnh nhân từng bị đột quỵ đã hoàn toàn khỏi bệnh sau khi họ bắt đầu tu luyện [Đại Pháp], và sự phục hồi kỳ diệu của họ đã minh chứng cho sức mạnh [thần kỳ] của Đại Pháp.

Được thụ ích rất nhiều nên những học viên mới này quyết tâm tu luyện Đại Pháp và chia sẻ câu chuyện của họ với nhiều người nhất có thể.

Gia đình của họ cũng đã vô cùng biết ơn Đại Pháp, nhiều người trong số họ đã thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó.

Khi một vài người trong số họ muốn mời tôi đi ăn trưa để thể hiện sự biết ơn, tôi đã nói: “Các bạn nên cảm ơn Sư phụ của chúng ta. Sư phụ đến là để cứu người. Các bạn không cần phải cảm ơn tôi đâu. Chỉ cần tu luyện tốt, đó sẽ là cách tốt nhất để đền đáp ơn từ bi khổ độ của Sư phụ.”

Chỉ cần chúng ta có chính niệm mạnh mẽ cùng một trái tim từ bi, chúng ta sẽ vượt qua được mọi can nhiễu. Nhiệm vụ của chúng ta là trợ Sư cứu độ chúng sinh, và tôi sẽ nỗ lực chăm chỉ hơn nữa để nói cho nhiều người về [chân tướng] của Đại Pháp hơn.

Con xin được bày tỏ lòng tôn kính và biết ơn sâu sắc nhất đến Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/22/明慧法会–带新学员修炼的点滴体悟-281161.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/30/143439.html
Đăng ngày 06-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share