Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2013] Tôi là một nữ học viên 57 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 15 năm trước, vào ngày 10 tháng Tám năm 1998. Nhờ có Sư phụ đã luôn từ bi với tôi và những đồng tu vô tư giúp đỡ, tôi đã bước đi vững chắc trên con đường tu luyện được 15 năm. Pháp hội Minh Huệ trên trang web Minh Huệ cung cấp cho tôi một phương thức báo cáo với Sư phụ những trải nghiệm của mình trong tu luyện. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp trong bài chia sẻ của tôi.

Bệnh tật biến mất, những phép màu của Đại Pháp

Tôi thường bảo mọi người rằng nếu không tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không sống được cho đến ngày hôm nay. Theo lời mẹ, tôi ốm yếu từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Khi mang thai tôi bà không cầm được ho. Từ lúc còn nhỏ tôi đã rất yếu và khi lớn hơn, toàn thân tôi thường đau đớn. Tôi bị sốt cao mà không rõ nguyên nhân và thường cảm thấy chóng mặt. Tôi bị nhịp tim nhanh; bị viêm họng dẫn đến đau họng; viêm và sưng ống phế quản; sốt cao; chảy máu tử cung; đau ngực, chân và hông – toàn thân tôi đầy bệnh tật.

Thường thì người ta thay quần áo một lần một ngày. Nhưng tôi thì thay quần áo vài lần một ngày. Tôi bị nóng lạnh thất thường. Tôi chưa bao giờ thấy thoải mái.

Khi còn trẻ, tôi có một cái nhọt trên lưng và nó chảy mủ khi trời mưa. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cái nhọt lành lại mà tôi không nhận thấy. Tôi cũng mơ thấy khối u ở ngực đã tan, và sau đó tôi không còn đau ngực chút nào nữa.

Một hôm tôi đã được trải nghiệm điều kỳ diệu khi Sư phụ điều chỉnh cơ thể tôi. Điều này giống như “phẫu thuật” trong không gian khác. Ngài đã loại bỏ nghiệp tích tụ trên trực tràng của tôi, và sau đó tôi đã có một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Lần đầu tiên tôi được “phẫu thuật” là khi đang thiu thiu ngủ. Tôi có thể nhìn thấy một đống ruột và một đoạn ruột đã bị loại bỏ. Tôi tự hỏi, “Chúng là ruột của ai?” Và đột nhiên nhận ra, “Ồ, chúng là của mình!” Phần ruột không tốt của tôi đã khiến tôi đau dữ dội. Lần thứ hai tôi được “phẫu thuật” là khi đang học Pháp. Tôi có thể nhìn thấy một con dao nhỏ và một cái đĩa có một khúc ruột trên đó. Tôi hoàn toàn biết rõ là Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể tôi. Nếu Sư phụ không “làm phẫu thuật” cho tôi, có lẽ tôi đã bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư đại trực tràng.

Qua việc tu luyện Đại Pháp, tôi trở nên khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Tôi đã không uống bất kỳ loại thuốc nào hay đi viện trong 15 năm. Sự chuyển biến đáng kể mà cơ thể tôi trải qua đã chứng tỏ rằng Đại Pháp là khoa học siêu thường nhất. Pháp Luân Công có tác dụng chữa bệnh kỳ diệu và giữ cho thân thể khỏe mạnh.

Hướng nội như một người tu luyện

Hướng nội như người tu bởi vì “…đề cao chân chính ấy là ‘xả bỏ’…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc từ Giảng Pháp tại Pháp hội II)

Tôi đã hồi phục được sức khỏe thông qua tu luyện Đại Pháp. Tôi cũng liên tục nỗ lực nâng cao và cải thiện chuẩn mực đạo đức của mình. Tôi nhớ lúc mới tu luyện Pháp Luân Công, tôi hành xử như những người khác và không hướng nội khi gặp vấn đề. Một lần trên đường về nhà sau khi xem video các bài giảng của Sư phụ, một người đàn ông đi xe đạp đâm vào chân tôi. Tôi lập tức nói: “Cẩn thận nào! Anh bị mù à?”

Càng học Pháp, tôi càng không còn giải quyết vấn đề theo cách đó.

Trên đường đi tham dự đám cưới một người họ hàng về, một chiếc xe tải đã đâm vào lưng tôi. Người đi cùng tôi rất kinh hãi. Tôi lập tức đứng dậy, tự phủi sạch quần áo, và rời đi mà không phàn nàn.

Tôi cố gắng là một người chân tu Đại Pháp theo lời dạy của Sư phụ. Qua đó, gia đình tôi và xã hội sẽ được hưởng lợi. Hai mươi năm trước, nhiều thành viên của gia đình tôi sống chung trong một nhà. Gia đình anh chồng tôi và bố mẹ chồng tôi sống trong cùng một khu nhà. Chồng tôi và tôi mua một căn hộ cho bố mẹ chồng tôi và trả tiền để xây năm nhà kho ở khu đất đó. Đổi lại bố chồng tôi cho chúng tôi một căn và một nhà kho trong số đó. Ông cũng đổi tên trong di chúc thành tên của chồng tôi. Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, bố chồng tôi tái hôn. Trước khi ông chuyển về sống cùng với vợ mới, ông đã đưa di chúc thừa kế tài sản cho anh chồng tôi bởi gia đình tôi đã chuyển đi. Năm ngoái, khu nhà của chúng tôi đã bị thành phố phá bỏ. Người sở hữu bất động sản được đền bù một căn hộ mới. Vợ của anh chồng tôi gọi tôi và bảo đưa chứng minh thư của chồng tôi để họ có thể lấy được căn hộ. Không chút thắc mắc, tôi đã đưa ra chứng minh thư của chồng tôi và gia đình anh chồng tôi đã chuyển đến căn hộ mới. Về mặt luật pháp căn hộ này là của chúng tôi.

Chúng tôi không có nhiều tiền vào thời điểm đó. Con trai tôi đang nợ nần và chúng tôi lẽ ra đã có thể dùng đến số tiền đó để hỗ trợ.

 “những cái mà người thường vẫn truy cầu thì chúng tôi không truy cầu; thứ mà người thường có thì chúng tôi cũng không quan tâm; nhưng thứ mà chúng tôi có thì người thường có muốn cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Bởi vì tôi là một người tu luyện Đại Pháp và hướng nội, tôi để gia đình của anh chồng tôi có được căn hộ mà thực ra là của chúng tôi. Tôi đã có thể bình tĩnh từ bỏ lợi ích cá nhân mà không bị ảnh hưởng.

Vợ mới của bố chồng tôi, vốn trẻ hơn ông gần 20 tuổi, đã bỏ ông ấy đầu năm nay. Ông ấy đang trong độ tuổi 80, và việc chăm sóc ông khiến cô rất vất vả. Tình trạng sức khỏe của ông không tốt và ông đã tiêu hết tiền tiết kiệm của mình.

Vì nhiều lý do, không ai trong số các anh chị em của chồng tôi sẵn lòng đưa ông về chăm sóc. Chồng tôi lo lắng đến nỗi mất ngủ. Tôi nói, “Nếu bố muốn sống với chúng ta, bố luôn được chào đón. Em sẽ chăm sóc bố nếu không ai muốn. Đây là lúc để bố sống cùng gia đình chúng ta.” Bố chồng tôi đã khóc khi biết việc này. Ông thực sự ngạc nhiên vì ông biết sống cùng và chăm sóc một người già khó khăn như thế nào. Thế nhưng, với một học viên, đó không phải là một vấn đề lớn. Tôi chỉ làm theo yêu cầu mà Sư phụ đặt ra cho chúng ta. “…theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân). Ở một tầng cao tôi biết là sự đề cao thật sự không đến từ “được”, mà đến từ “buông bỏ”.

Chính niệm là chìa khóa để thay đổi các thành viên trong gia đình

Gần một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Bố mẹ và người thân lo lắng rằng tôi sẽ bị bắt và không muốn tôi tu luyện. Bố tôi là một cựu quan chức của Đảng và đã hoàn toàn bị tẩy não bởi thuyết vô thần. Ông không theo truyền thống bởi vì ông nghĩ đó là mê tín.

Khi biết tôi tu luyện Pháp Luân Công, ông thở dài thất vọng và hỏi, “Con là người khôn ngoan. Làm thế nào mà con lại vướng vào chuyện này?” Thấy rằng tôi sẽ cho đi mà không phàn nàn và không còn quan tâm đến lợi ích cá nhân, em trai út của tôi nói rằng tu luyện Pháp Luân Công khiến tôi “ngốc nghếch”. Sư phụ giảng,

 “Thính nhi bất văn – nan loạn kỳ tâm.” (“Ở trong Đạo” trong Hồng Ngâm)

Tạm dịch,

“Thính (nghe) mà chẳng văn (nghe thấy) — tâm này khó mà rối loạn được”

Tôi không bị ảnh hưởng dù người khác có nói gì đi nữa.

Tôi đã kiên định phát chính niệm để thanh lọc trường không gian xung quanh các thành viên trong gia đình và tiêu trừ các nhân tố tà ác đang kiểm soát họ. Tôi không ngừng giảng chân tướng cho người thân trong gia đình và khuyến khích họ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cố gắng để cho họ thấy Đại Pháp phi thường và kỳ diệu như thế nào thông qua hành động của mình. Cùng với một người thân khác cũng là đồng tu, chúng tôi đã giúp phần lớn các thành viên trong gia đình mình thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Họ nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Một vài thành viên trong gia đình bắt đầu luyện công, và thậm chí một số bắt đầu đọc sách.

Mẹ tôi được hưởng lợi ích to lớn từ tu luyện Pháp Luân Công. Mặc dù đã gần 80 tuổi, bà đã có kinh nguyệt trở lại và da bà trở nên mịn màng và trắng trẻo. Bà đọc các bài viết về cuộc bức hại trên trang web Minh Huệ. Bà luôn nhắc nhở rằng tôi cần chú ý an toàn bởi vì có nhiều học viên đã bị chết. Bà ủng hộ những nỗ lực của tôi trong việc làm các hạng mục Đại Pháp và cũng giới thiệu Pháp cho những người hàng xóm cao niên.

Bà đã vượt qua được một số nghiệp bệnh nghiêm trọng và cuối cùng qua đời ở độ tuổi 80. Tôi rất tiếc về cái chết của mẹ mình, bởi vì bà thường nói rằng bà muốn đợi Sư phụ quay về Trung Quốc. Bà muốn được trực tiếp tham dự khóa giảng của Sư phụ, tuy nhiên, bà đã không thể chờ đợi lâu như vậy. Tôi thấy thanh thản khi biết rằng bà đã tu luyện Đại Pháp và không đau đớn khi qua đời. Bà trông rất trẻ và đẹp dù đã 80, và mái tóc bạc của bà đã đen trở lại.

Qua việc hồng Pháp cho các thành viên trong gia đình tôi ngộ ra là, để cứu người thân và họ hàng của chúng ta, chúng ta phải có chính niệm. Chúng ta phải đóng vai trò chính giữa người thường, và không bị lay động hay ảnh hưởng bởi họ. Ngoài chính niệm và những phẩm chất cao quý, chúng ta phải xử lý tất cả các vấn đề và các mối quan hệ một cách chân chính.

Chính niệm là chìa khóa để thay đổi quan điểm của các thành viên trong gia đình. Với sự kiên nhẫn, bạn chắc chắn sẽ nhìn thấy kết quả. Đại Pháp viên dung. Chúng ta nên dùng nhiều cách khác nhau khi hồng Pháp. Chúng ta nên tiếp cận chủ đề bằng cách sử dụng các phương cách khác nhau và nắm bắt mọi cơ hội để cho họ thấy vẻ đẹp của Đại Pháp. Chúng ta phải dẫn dắt các thành viên trong gia đình mình bằng những hành động cụ thể, thay vì cưỡng ép họ.

Phối hợp với người khác và chứng thực Pháp

Khi cuộc bức hại bắt đầu tôi đã bị bối rối trong một khoảng thời gian. Tôi rất bối rối và không biết phải làm gì. Các bài viết của các đồng tu trên trang web Minh Huệ đã giúp tôi lấy lại niềm tin và phương hướng. Ban đầu, các học viên địa phương chúng tôi làm các tấm biểu ngữ và treo chúng lên ở những phố chính hoặc xung quanh các tòa nhà chính quyền thành phố vào ban đêm. Chúng tôi treo những tấm poster giảng chân tướng và phát tài liệu cho tất cả các cộng đồng dân cư trong cả thành phố và các vùng nông thôn lân cận.

Lúc đó áp lực là rất lớn, và chồng tôi đã nhắc nhở tôi nhiều lần rằng chính quyền đã ra chỉ thị “bắn tại chỗ những người bị bắt gặp đang phân phát tài liệu Pháp Luân Công.” Anh ấy liên tục nhắc tôi, “Chỉ tu luyện ở nhà.” Làm sao mà tôi có thể trốn ở nhà trong khi các học viên địa phương đang in và phân phát tài liệu giảng chân tướng? Họ đang mạo hiểm mạng sống của mình để dán và phát chúng.

Tôi tự hỏi, “Mình có còn muốn tu luyện trong Đại Pháp không vậy?” Tôi tăng cường chính niệm và tâm sợ hãi của tôi nhỏ dần. Tôi nhớ một lần chúng tôi nhận được hơn 80 tấm biểu ngữ, và tôi đã treo chúng lên chỉ trong một đêm. Qua việc liên tục học Pháp và đề cao bản thân, các học viên địa phương đã dần phối hợp với nhau tốt hơn và hình thành một chỉnh thể. Chúng tôi đã trưởng thành và thành thục qua việc làm các hạng mục Đại Pháp. Mỗi người trong số chúng tôi đang chứng thực Pháp theo những cách khác nhau và trong môi trường khác nhau.

Một học viên khác và tôi mở một cửa hàng nhỏ bán lẻ vào năm 2003. Thời điểm đó, chúng tôi không có bất kỳ tờ tiền giảng chân tướng nào được lưu thông ở địa phương, và chỉ một số học viên sử dụng tiền giảng chân tướng để lan truyền sự thật. Chúng tôi dùng cửa hàng bán lẻ của mình để giảng chân tướng. Chúng tôi dập các thông điệp giảng chân tướng lên tiền giấy trong thời gian rảnh của mình.

Trung bình mỗi ngày, có khoảng 1.000 tệ tờ tiền có thông điệp giảng chân tướng lưu thông khỏi cửa hiệu của chúng tôi. Mọi người thích nhận các tờ tiền, và hoạt động kinh doanh của chúng tôi tiến triển thuận lợi. Một số khách hàng không biết chân tướng Đại Pháp, đã trả lại tiền vì sợ rằng họ sẽ không thể tiêu chúng. Tôi bình tĩnh bảo họ, “Hãy thử tiêu đi. Nếu ai đó từ chối nhận, tôi sẽ trả lại đầy đủ.” Sau khi nghe điều này, họ sẵn sàng giữ các tờ tiền giảng chân tướng.

Sau khi nhìn thấy thông điệp giảng chân tướng trên tờ tiền, một số người hỏi, “Tôi có thể tìm Chín bài bình luận Đảng Cộng sản Trung Quốc ở đâu? Làm thế nào để tôi có được một bản sao?” Ngay lập tức chúng tôi chuyển yêu cầu này sang cho người điều phối của chúng tôi. Các đồng tu sẽ phân phát Cửu Bình vì vậy chúng sinh trong khu vực chúng tôi có thể biết chân tướng và được cứu.

Sau vài năm, chúng tôi đóng cửa hàng, nhưng hàng ngày tôi vẫn dùng các tờ tiền giảng chân tướng. Tôi thường đi đến siêu thị, cửa hàng bán gạo, cửa hàng hoa quả và đổi các tờ tiền mệnh giá nhỏ có thông điệp giảng chân tướng để lấy tờ tiền có mệnh giá lớn hơn. Tại các trạm thu phí, tôi thanh toán bằng nhiều tờ tiền giảng chân tướng và thường đưa người thu phí để đổi tờ tiền có mệnh giá lớn của họ sang mệnh giá nhỏ. Thậm chí đôi khi họ còn hỏi tôi trước. Tiền giảng chân tướng đã trở nên thông dụng đến nỗi tất cả chúng tôi dùng đến chúng hàng ngày.

Vài năm trước, chúng tôi bắt đầu quảng bá kênh truyền hình NTDTV (một kênh truyền hình độc lập đưa tin về Pháp Luân Đại Pháp và các tin tức Trung Quốc bị kiểm duyệt) và lắp đặt chảo vệ tinh. Nhiều thành viên trong gia đình chúng tôi không hiểu cũng không ủng hộ. Điều này tạo ra nhiều khó khăn cho chúng tôi trong việc thúc đẩy hạng mục tiến xa hơn. Các học viên địa phương đã cố gắng xúc tiến trong một thời gian, nhưng không một vệ tinh nào được lắp lên. Vì vậy tôi quyết định là người đầu tiên lắp chảo vệ tinh.

Tôi đã chịu nhiều áp lực vì đã không thảo luận trực tiếp với chồng tôi. Chảo vệ tinh đã được lắp đặt ở nơi dễ nhìn thấy. Tôi rất lo lắng vì tôi sống trong ngôi nhà một tầng cách đồn công an chưa đầy 300m. Công an thường đỗ xe ngay cạnh nhà tôi. Tôi nói chuyện với một người hàng xóm và lắp đặt lại chảo vệ tinh trên căn hộ của họ ở tầng hai. Lẽ ra có thể coi là đưa vệ tinh lên cao hơn thì sẽ an toàn hơn. Nhưng, nhà hàng xóm chúng tôi đang xây dựng và nhiều tòa nhà cao tầng đã được xây lên. Thực sự là không có một nơi an toàn để lắp đặt chảo vệ tinh. Bởi vì tôi thực sự muốn chứng thực Pháp, Sư phụ đã bảo hộ tôi và thậm chí năm nay đồn công an đã chuyển đến một nơi mới. Chảo vệ tinh đã mang nhiều điều tốt lành đến nhà tôi.

Hai năm trước chúng tôi được biết là Sư phụ đã yêu cầu các học viên lập các điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Để đáp ứng yêu cầu của Sư phụ, tôi mở một điểm sản xuất nhỏ trong nhà mình. Tôi là người mới dùng máy tính và máy in và thậm chí không biết chỗ cắm dây, cắm rắc, nói gì tới chuyện tự vận hành. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã học được các kỹ năng cơ bản và ghi chép cẩn thận các chi tiết khi tôi tiến hành. Thậm chí trong giấc mơ, những chiếc máy đang kéo tôi về phía trước.

Bây giờ tôi có thể dùng một số máy in khác nhau để in các tài liệu cùng lúc. Tôi tạ ơn Sư phụ đã gia trì cho tôi. Dù đã gần 60 tuổi, tôi cảm thấy giống như một thanh niên, tràn đầy năng lượng và trí huệ. Tôi có thể sản xuất ra nhiều tài liệu giảng chân tướng trang nhã. Điểm sản xuất nhỏ của tôi đi vào hoạt động muộn, nhưng nó đã cứu người với đầy đủ sức mạnh. Trong những ngày nghỉ và Tết Nguyên Đán chúng tôi dường như thiếu tài liệu. Chúng tôi thức khuya để làm tài liệu và thường không có thời gian để ăn hoặc ngủ. Chúng tôi sản xuất có hiệu quả và cung cấp tài liệu giảng chân tướng cho các học viên địa phương. Chúng tôi đã làm dịu môi trường để giảng chân tướng.

Trong giai đoạn Chính Pháp này, tôi đã trưởng thành và lý trí hơn. Sư phụ, xin hãy an tâm vì con sẽ làm việc chăm chỉ hơn để duy trì điểm sản xuất này. Chúng con sẽ sản xuất thêm nhiều tài liệu giảng chân tướng với chất lượng tốt hơn.

Sư phụ có thể bảo hộ chúng ta khi chúng ta có chính niệm

Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn to lớn và khảo nghiệm trong khi chứng thực Pháp. Tôi chưa bao giờ đối mặt với những nguy hiểm thực sự vì tôi tin vào Sư phụ và Pháp. Với chính niệm và sự bảo hộ của Sư phụ, tôi luôn luôn có thể lật ngược tình thế xấu và rút lui an toàn. Đây là phúc lành và sự kỳ diệu của tu luyện trong Phật Pháp.

Trước năm 2010, các học viên địa phương chúng tôi vẫn chưa tham gia phân phát đĩa DVD Thần Vận. Tôi muốn làm việc này và cầu xin Sư phụ gia trì. Tôi bắt đầu phân phát đĩa DVD Thần Vận cho từng người. Tôi đưa DVD Thần Vận cho những người chủ doanh nghiệp nhỏ, những người bán cá, người ở trong cửa hàng sửa chữa máy tính, và bất kỳ ai mà tôi tình cờ gặp.

Bất kể lúc nào vào ngày lễ quốc gia, một sự kiện thể thao, hay một chương trình khuyến mãi lớn trong siêu thị, tôi đều phân phát đĩa DVD Thần Vận. Một lần, một đồng tu và tôi đạp xe đến chợ nông sản để phân phát đĩa DVD Thần Vận. Khi tôi đưa một bản sao cho một công an mặc thường phục, anh ta hỏi, “Đây là cái gì? Để tôi xem.” Tôi nói, “Đây là Thần Vận. Đó là văn hóa truyền thống Trung Quốc. Không phải ai cũng có thể xem chương trình này. Chỉ có những người nổi tiếng và ngôi sao lớn mới có đủ tiền mua vé.” Nghe thấy điều này, anh ta bắt đầu hét vào mặt tôi. Tôi nói, “Tại sao anh lại la hét? Nếu anh không muốn xem nó, thì đừng xem nó. Tôi chắc chắn là sẽ có người khác muốn xem đấy! Những chiếc đĩa này không dễ mà có được, vì vậy dù anh muốn xem, anh cũng không thể xem được đâu!” Anh ta liên tục hỏi lại, “Ai làm những chiếc đĩa này? Bà lấy nó ở đâu?” Tôi lấy lại chiếc đĩa DVD từ anh ta khi anh ta không chú ý và nói, “Trả lại tôi nếu anh không muốn xem nó!” một người bán hàng ven đường bước tới chỗ tôi nên tôi đưa cho anh ta chiếc đĩa DVD. Tôi nghe thấy viên công an mặc thường phục nói trên điện thoại, “Nhanh lên. Có hai học viên Pháp Luân Công đang phát đĩa DVD ở đây. Hãy nhanh lên!” Khi anh ta đang nghe điện thoại, tôi nhìn thấy học viên khác và chúng tôi nhanh chóng mặc áo khoác và len lỏi vào đám đông.

Sau một lúc, chúng tôi cố gắng rời đi theo lối cửa sau và phát hiện ra viên công an mặc thường phục đã chặn cửa sau bằng xe ô tô của anh ta. Chúng tôi xin Sư phụ gia trì để anh ta không nhìn thấy hay nhận ra chúng tôi. Chúng tôi đi bộ qua anh ta và về nhà bằng một chiếc taxi. Chúng tôi thay quần áo và quay lại siêu thị để lấy xe đạp.

Trong một mùa đông rất lạnh, chân tôi bị đau nghiêm trọng. Một số học viên và tôi đã đi đến vùng nông thôn để phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Một nữ học viên dừng lại tại một ngôi làng đã hoàn toàn bị bao phủ trong tuyết dày. Lúc đó đã rất muộn và bên ngoài rất tối. Tất cả chó trong làng đang sủa. Tôi lo lắng về sự an toàn của cô gái và bảo người lái xe cũng thả tôi xuống đó. Ngay khi ra khỏi xe, tôi nhận ra là mình không thể đi bộ vì bị đau. Tôi nghĩ, “Phải làm thế nào đây? Chúng tôi vẫn có nhiều tài liệu giảng chân tướng cần được đưa đến cho chúng sinh.”

Tôi tự nhủ, “Nếu mình không thể đi bộ? Mình sẽ chạy!” Với suy nghĩ đó, tôi bắt đầu chạy. Chúng tôi đi hết ngôi làng dài 4 dặm. Học viên đó đã hỏi một cách tò mò, “Cô có thể đi bộ bây giờ không?” Tôi nói, “Có, tôi có thể đi. Chỗ đau đã biến mất!” Sư phụ đã giúp tôi vì tôi chỉ nghĩ đến việc cứu người. “Niệm là chính, tà ác gục” (“Phạ xá” trong Hồng Ngâm II). Miễn là chúng ta có chính niệm và chính hành, Sư phụ có thể làm bất kỳ điều gì để bảo hộ chúng ta.

Đôi khi trong lúc đang phân phát tài liệu giảng chân tướng, tôi không có chính niệm. Một đêm mùa đông lạnh tôi đi phân phát tài liệu giảng chân tướng ở một vùng nông thôn. Trời đã khuya và có nhiều tuyết trên mặt đất. Cả ngôi làng chìm trong bóng đêm. Một đồng tu và tôi muốn kết thúc việc phân phát tài liệu trước Tết Nguyên Đán và chúng tôi chấp trước vào việc này. Sư phụ đã điểm hóa nhiều lần rằng chúng tôi đang trệch đường, vì chúng tôi liên tục bị lạc. Đêm đó, chúng tôi bị bắt và đưa vào trại lao động cưỡng bức. Mười ngày sau, chúng tôi được thả.

Mặc dù việc bị bắt không ảnh hưởng nhiều đến tu luyện của tôi, cả hai bên gia đình tôi đều thất vọng. Phòng 610 đe dọa em trai tôi, người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cậu ấy đã bị buộc phải ký một văn bản khiến cậu trở thành một người được gọi là “người bảo đảm” rằng tôi sẽ ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Cậu ấy đã làm việc này ngược lại với ý chí của tôi. Tim tôi tan nát mỗi khi nghĩ về nó.

Tôi trở nên tinh tấn hơn

Qua nhiều năm, tôi thường nói rằng mình là người may mắn nhất trên thế giới. Tôi được sinh ra trong một giai đoạn đáng trân quý khi Đại Pháp khai truyền và được hồng truyền khắp thế giới. Tôi có Sư phụ từ bi và vĩ đại nhất, người đã từ bỏ mọi thứ để cứu chúng sinh. Tôi cảm thấy may mắn khi có mối quan hệ tiền duyên với nhóm học viên của chúng tôi. Họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Hai năm trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, các học viên đã gọi tôi và khuyến khích tôi tham gia điểm luyện công của họ. Tuy nhiên, văn hóa Đảng và tư tưởng vô thần đã lấp đầy tâm trí tôi và ngăn tôi học Đại Pháp. Tôi liên tục tìm cách bào chữa và từ chối họ. Tuy nhiên, họ chưa bao giờ bỏ rơi tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy bối rối sau khi đưa ra nhiều lời thoái thác. Tôi tự nhủ, “Tại sao những người này lại ôn hòa thế? Tôi đã từ chối họ hết lần này tới lần khác, thế mà họ vẫn không bỏ cuộc!”

Mất hai năm để tôi đi đến điểm luyện công. Sự tốt bụng mà tôi cảm nhận được từ các học viên cuối cùng đã chạm vào tim tôi và thức tỉnh tôi khỏi thế giới vật chất. Nhìn lại, tôi vẫn thấy xúc động. Điều này thể hiện sự khác nhau trong tầng thứ giữa tôi và các đồng tu và tình trạng tu luyện của chúng tôi.

Sư phụ giảng,

 “Học Pháp đắc Pháp,
Tỷ học tỷ tu,
Sự sự đối chiếu,
Tố đáo thị tu” (“Thực tu” trong Hồng Ngâm)

Tạm dịch
“Học Pháp đắc Pháp,
So tu so học,
Mỗi mỗi đối chiếu,
Làm thế là tu”

So với các học viên khác, tôi hổ thẹn là mình thiếu lòng từ bi vị tha mà họ có.

Tôi thường lo lắng và tức giận khi nhìn thấy các học viên không tinh tấn. Đôi khi hành động của họ không chiểu theo Pháp. Đôi khi họ không có đủ chính niệm gặp phải nghiệp bệnh. Họ tìm lý do để che đậy tâm cầu trị bệnh.

Tôi đã than phiền về họ thay vì vị tha viên dung vô điều kiện. Nhờ có sự vô tư của các học viên khác, tôi đã học cách tinh tấn hơn, thực tu trong Đại Pháp, hòa hợp thành một chỉnh thể, và thực sự đạt đến trạng thái “vô ngã.” Các học viên địa phương cũng làm theo yêu cầu của Sư phụ, làm tốt ba việc, và tinh tấn trên con đường thành thần.

Khi nhìn lại con đường tu luyện 15 năm qua, tôi có cảm giác thật khó diễn tả. Tôi biết rằng tôi có trách nhiệm lớn lao. “… các vị Phật thực sự chính là những vị bảo vệ vũ trụ và chịu trách nhiệm về mọi nhân tố chân chính trong vũ trụ” (Bài thuyết của Sư phụ Lý Hồng Chí tại hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Miền Tây Hoa Kỳ)

Chúng ta có trọng trách trợ Sư Chính Pháp và gánh vác trách nhiệm cứu độ vô lượng chúng sinh. Chúng ta phải bước đi tốt phần đường còn lại với chính niệm.

Một lần nữa, con xin tạ ơn Sư phụ từ bi vô hạn!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/9/明慧法会–寒来暑往-实修不怠-281998.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/18/143295.html

Đăng ngày 03-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share