Bài viết của một học viên tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 21-07-2013] Tôi đắc Pháp vào năm 1996. Hết lần này đến lần khác sự từ bi hồng đại của Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khổ nạn. Tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã trải nghiệm.

Đắc Pháp và tinh tấn tu luyện

Vào đêm giao thừa Tết âm lịch năm 1995, các học viên trong vùng của chúng tôi trở về nhà ăn Tết cùng gia đình. Họ kể cho chúng tôi về Pháp Luân Công, và tình nguyện hướng dẫn chúng tôi những bài công pháp. Ngay lập tức ba từ “Pháp Luân Công” đã in đậm trong tâm tôi.

Tuy nhiên, vì họ chỉ ở lại vài ngày nên chúng tôi không có đủ thời gian để học. Chiều ngày 08 tháng 01, một học viên và cha tôi đã mời các học viên từ thành phố khác tới dạy chúng tôi.

Tôi đã nhận được cuốn sách Chuyển Pháp Luân vào ngày hôm sau. Khi tôi mở nó ra và nhìn thấy bức hình của Sư phụ, tôi cảm thấy giống như một đứa trẻ xa nhà nhiều năm và cuối cùng tìm thấy cha mẹ mình. Tôi ôm lấy cuốn sách và nói: “Sư phụ, cuối cùng thì con đã tìm được Ngài. Con sẽ tinh tấn tu luyện.”

Tôi đã luôn chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp trong cuộc sống hàng ngày. Cơn đau ở lưng và chân, bệnh viêm khớp của tôi đều biến mất.

Tôi tập trung học và học thuộc Pháp. Trong khi học Pháp, tôi cảm nhận được trường năng lượng bao quanh. Tôi có thể nhìn thấy một số từ lấp lánh sắc hồng, xanh dương, xanh lá cây hoặc màu vàng. Những sắc màu này không biến mất cho đến khi tôi thuộc những từ đó. Một ngày nọ, trong khi học Pháp, từ “học viên” đã tỏa sáng. Sau đó “tuyệt vời” có ánh vàng kim xuất hiện. Thỉnh thoảng, tôi cũng ngửi thấy nhiều mùi hương dễ chịu khi tôi học Pháp.

Trước khi đắc Pháp, tôi phải ngủ 11 đến 12 tiếng mỗi ngày. Một vài tháng sau khi tu luyện, tôi chỉ cần ngủ nhiều nhất bốn tiếng, nhưng tôi cảm thấy khỏe hơn. Tôi thường có thể nhìn thấy Pháp Luân rực rỡ sắc màu, các khí cơ mà Sư phụ cấp cho mỗi học viên, cũng như cột công trụ của mình.

Tôi chia sẻ với mọi người về sự kỳ diệu của Đại Pháp và hồng đại từ bi của Sư phụ. Hiện trong làng của chúng tôi có khoảng năm mươi học viên. Chúng tôi cũng đã hồng Pháp tới các làng gần đó, và bây giờ họ đã có các điểm luyện công riêng.

Tôi đã trở thành điều phối viên trong khu vực và cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác.

Tín Sư tín Pháp giúp tôi vượt qua khảo nghiệm sinh tử

Một cục u xuất hiện trên mặt của tôi vào tháng 07 năm 2007, nhưng tôi không để ý đến nó. Hai ngày sau, một nửa khuôn mặt của tôi bị sưng lên. Các đồng tu học Pháp và phát chính niệm cùng tôi. Tuy nhiên, tình hình trở nên tệ hơn, và tôi không thể mở được miệng hay một mắt của mình. Tôi chỉ có thể uống một chút sữa. Mẹ tôi rất muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi đã nói: “Con không sao vì Sư phụ và Đại Pháp đang trợ giúp con.”

Một vài ngày sau, toàn bộ đầu của tôi sưng lên, và đau dữ dội. Tôi đã gặp khó khăn khi học Pháp, phát chính niệm, và tôi không thể ngủ vào ban đêm. Một số học viên trở nên sợ hãi, một số thậm chí đã khóc.

Tôi còn nhớ Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực cho tôi hồi mới đắc Pháp như thế nào. Tôi bị sốt cao và biết rằng Sư phụ đang thanh lý cơ thể của mình. Tôi mơ thấy một nhóm người cầm vũ khí cố gắng giết tôi, và tôi cầu xin Sư phụ trợ giúp. Sư phụ đã tới ngay lập tức và từ bi nhìn tôi. Nhóm người kia không thể tiếp cận tôi, nhưng tôi đã không thể cử động. Sư phụ đã để cho họ đưa Ngài đi. Sư phụ không muốn tôi thấy Ngài đã gánh chịu những khổ nạn cho tôi như thế nào. Sư phụ đã trả nghiệp cho tôi. Tôi đã khóc và hét lên: “Các người không được động đến Sư phụ của ta!” Khi tỉnh dậy, gối của tôi ướt sũng.

Tôi không biết lần này Sư phụ đã gánh bao nhiêu nghiệp cho tôi. Tôi không muốn thấy Sư phụ chịu đựng khổ nạn. Tôi âm thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ, lần này con có thể chịu đựng được.”

Chỗ sưng bắt đầu giảm đi, và cơn đau biến mất. Một vài ngày sau, tôi đã có thể mở được miệng, và khuôn mặt của tôi trở lại bình thường. Tôi lấy một cục máu ra khỏi miệng. Trước khi tu luyện, tôi bị ngã xe đạp, và đập đầu xuống đất. Máu trong đầu tôi tụ lại thành một khối rắn, nhưng tôi không thể chi trả cho việc phẫu thuật. Lần này, nó đã ra khỏi từ miệng của tôi.

Vì em gái tôi làm việc ở một bệnh viện, cô ấy giục tôi đi điều trị y tế. Mẹ tôi cũng phân vân liệu tôi có bị tiểu đường hay không vì tôi rất gầy. Em gái tôi nói rằng nếu tôi không đến bệnh viện, cô ấy sẽ tự tử. Con trai tôi cũng năn nỉ tôi đi. Tôi phát chính niệm, và thấy rằng cựu thế lực không được phép dựa vào tình để can nhiễu tôi. Không ai có thể lay chuyển tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp.

Một lúc sau, em gái tôi nói: “Nếu một người bị bệnh tiểu đường, người đó sẽ không thể phục hồi từ một vết thương nhỏ. Bây giờ vết thương của chị đang mưng mủ.” Tôi trả lời: “Một người thường có thể nằm viện nhiều tháng trời trước khi phục hồi. Chị có thể khỏi bệnh trong vòng vài ngày.” Bảy ngày sau, tôi đã khỏi.

Hai khổ nạn trên đều do cựu thế lực bức hại. Tuy nhiên, tôi đã vượt qua bằng tín Sư tín Pháp. Mỗi một lần nghiệp của tôi được loại bỏ, Sư phụ phải chịu khổ vì tôi. Cơ thể của tôi sẽ không được thanh lý nếu không có sự chăm sóc từ bi của Sư phụ.

Đại Pháp từ bi nhưng rất uy nghiêm

Sư phụ đã giảng:

“Pháp là từ bi [với] chúng sinh, nhưng đồng [thời] cũng uy nghiêm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu, 2003)

Tôi bị giam tại một trung tâm giam giữ vì đã kháng cáo lên chính phủ. Bố mẹ chồng tôi tin vào những lời dối trá trên truyền hình, và cùng với chú tôi đốt các cuốn sách Đại Pháp. Tất cả bọn họ đều phải chịu quả báo ngay sau đó. Em dâu của tôi được chẩn đoán bị ung thư và qua đời sau đó một tháng, con trai của chú tôi chết trong một tai nạn xe hơi. Bố mẹ chồng tôi bắt đầu gặp vấn đề về sức khỏe. Sau khi thay đổi thái độ với Đại Pháp, họ đã phục hồi.

Hai năm trước tôi bắt đầu gặp vấn đề về mắt. Tôi không thể nhìn rõ bất cứ vật gì. Việc này ngăn cản tôi học Pháp tốt. Tình trạng này kéo dài mất một vài tháng. Một ngày nọ, thay vì tức giận, tôi bắt đầu xuất khởi tâm từ bi. Thứ đã can nhiễu tới các học viên Đại Pháp làm một việc rất hủ bại! Tôi thậm chí rơi lệ vì việc này.

Trong khi phát chính niệm, tôi thấy vô lượng chúng sinh đến từ ba thiên thể vũ trụ. Tôi vừa khóc vừa nói với họ: “Tôi không thù ghét các vị. Tôi tin “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân – Thiện – Nhẫn hảo’, đồng hóa với Đại Pháp. Đại Pháp sẽ cứu các vị.” Khi họ đồng thanh đọc những từ này, cơ thể của tôi run lên. Ngay lập tức họ biến thành những sinh mệnh đẹp của thiên thượng. Khi tôi mở mắt ra, những thứ lờ mờ đã biến mất. Họ nhìn tôi với ánh mắt đầy biết ơn như thể họ đã được tái sinh. Tôi nói, “Đừng cảm ơn tôi. Sư phụ của tôi đã cứu các vị.” Không từ nào có thể diễn tả lòng biết ơn sâu sắc của họ với Sư phụ và Đại Pháp. Người phụ nữ phía trước bay lên cầm một biểu ngữ màu vàng có dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Họ đã được cấu thành từ vô lượng chúng sinh.

Đại Pháp quy chính tôi

Tôi rất giận bố mẹ chồng sau khi họ đốt các sách Đại Pháp. Tôi đã luôn giúp họ rất nhiều, nhưng khi tôi gặp khó khăn, họ không giúp tôi mà đối xử với tôi rất tệ. Tôi không thể tha thứ cho họ. Mỗi lần tôi mua cho họ một số đồ nhưng tôi đã không thực tâm làm việc đó. Tôi chỉ tỏ ra với người khác rằng tôi vẫn cư xử tốt với họ. Sư phụ đã thấy chấp trước của tôi và cho tôi một vài điểm hóa. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể buông bỏ được tâm oán hận.

Sư phụ đã giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi. ‘Tình’ là việc của người thường; người thường là vì ‘tình’ mà sống.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi học đoạn đó, tôi biết mình đã sai.

Cuối cùng tôi từ bỏ tâm oán hận của mình bằng cách học Pháp và hướng nội. Họ đã làm một việc xấu và tạo ra rất nhiều nghiệp cho bản thân. Tôi nói với họ chân tướng về Đại Pháp. Họ cảm thấy rất tệ và thay đổi thái độ.

Mẹ chồng tôi bắt đầu giúp tôi phát tài liệu giảng chân tướng. Bố chồng tôi thường nói với người khác rằng tôi luôn cư xử tốt với ông ấy. “Mặc dù tôi đốt sách Đại Pháp của chị ấy, chị ấy không ghét chúng tôi. Sư phụ của chị ấy dậy chị ấy làm người tốt.” Khi người thân đến thăm, bố mẹ chồng cũng giúp tôi kể cho họ về những điều kỳ diệu của Đại Pháp.

Một ngày tháng hai, tiết trời se lạnh. Nhóm chúng tôi đã thuê hai người đàn ông khoảng 60-70 tuổi sửa giếng nước cho chúng tôi. Tôi nấu súp cho họ. Người trong nhóm chúng tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Các học viên Pháp Luân Công sẽ cho chúng tôi ăn trưa miễn phí!” Tôi đã nói với hai người đàn ông về vẻ đẹp của Pháp Luân Công. Những người khác cũng giúp tôi nói với họ. Họ nói: “Chúng tôi tin Pháp Luân Công là tốt. Việc chị thết đãi chúng tôi bữa trưa là quá đủ để thấy rằng chị là một người tốt.” Tôi nói với họ rằng Sư phụ yêu cầu các học viên cần phải chu đáo. Họ nói: “Sư phụ thật vĩ đại!” Tất cả chúng tôi mỉm cười.

Khi người hàng xóm của tôi đi chợ vào một mùa đông, ông đã cãi nhau với một người bán trứng. Người hàng xóm của tôi đã ném rổ trứng của người bán xuống đất và rất nhiều quả bị vỡ. Người bán trứng bật khóc và nhặt lại những quả còn tốt. Cô ấy mang những quả trứng bị vỡ đến nhà hàng xóm của tôi và yêu cầu ông ta thanh toán. Sau đó, họ bắt đầu cãi nhau một lần nữa.

Khi tôi nhìn thấy nhiều người vây quanh nhà hàng xóm của tôi, tôi đã đến đó. Một người nói: “Cô ấy đây rồi. Chúng tôi không biết phải làm gì. Hãy nghe cô ấy nói.” Tôi đã giúp người bán trứng đứng dậy và nói: “Tại sao chị lại buồn?” Cô ấy nói với tôi những gì đã xảy ra và bắt đầu khóc, “Tôi chưa kiếm được đồng nào năm nay. Giờ đây ông ấy đã đánh vỡ rất nhiều trứng.” Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công. Bất cứ khi nào chị cảm thấy buồn, chị hãy nhớ “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi nói: “Hãy bao dung và tất cả mọi việc sẽ được giải quyết. Chị không đáng phải tức giận chỉ vì vài quả trứng.”

Cô ấy nói: “Tôi không muốn cãi nhau với ông ta.” Sau đó, cô ấy bắt đầu khóc một lần nữa. Tôi nói: “Tôi sẽ mua số trứng bị hỏng.” Một học viên khác cũng có mặt và chúng tôi đã mua tất cả những quả trứng bị hỏng. Cô ấy rất cảm động và nói: “Cả hai chị đều là người tốt.” Cô đã ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cô ấy cũng đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Bằng cách đó, xung đột được giải quyết. Những người chứng kiến sự việc ​​này cho rằng, học viên Đại Pháp là những người rất tốt. Hàng xóm của tôi cũng rất xúc động và đã giúp những người khác thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Gia đình của tôi, người thân, hàng xóm và bạn bè thường khuyên tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Bây giờ họ dặn tôi tinh tấn tu luyện. Họ đã chứng kiến ​​những gì tôi đã trải qua sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Họ nói: “Chị là một học viên, nhưng chúng tôi cũng được hưởng lợi từ việc này. Chúng tôi ủng hộ chị! ”

Trong quá trình viết bài chia sẻ này, tôi cảm thấy rằng tôi đã đề cao rất nhiều trong tu luyện. Trải qua rất nhiều khổ nạn về tâm lẫm thân trong cuộc đời của mình. Bây giờ chúng không còn ảnh hưởng đến tôi. Vị tư, vị ngã của tôi biến mất, và cựu thế lực không thể kiểm soát tôi.

Tôi đã rơi lệ khi viết bài chia sẻ này. Sư phụ vô cùng từ bi đã chịu đựng quá nhiều cho chúng ta. Tôi cảm thấy chúng sinh trong trường của tôi rơi nước mắt vì biết ơn lòng từ bi của SưpPhụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/21/法轮大法归正我心-276872.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/1/142476.html

Đăng ngày 15-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share