Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-07-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 04 năm 1999, và môn tu luyện này đã thay đổi cuộc đời của tôi một cách đáng kể. Tôi đã học cách làm thế nào để bình tĩnh khi vấp phải khó khăn, và tôi trở nên cao thượng hơn.
Tôi đã từng là một người không khoan dung trước khi tu luyện. Bất kể là ai, ai đối xử tệ với tôi thế nào tôi sẽ đối xử tệ lại gấp đôi. Đặc biệt là đối với mẹ chồng. Bà là một người độc đoán, không biết lý lẽ, và mỗi khi tranh luận với bà ấy, tôi đơn giản là không thể thắng. Vô phương kế, tôi trút giận lên đầu chồng mình. Tôi thường xuyên cảm thấy rất tức tối.
Một ngày nọ có một khối u cỡ quả trứng xuất hiện trên ngực tôi, nó làm tôi không thể ăn uống vào buổi tối. Khi tình trạng trở nên tồi tệ, bụng tôi bị sưng lên làm cho tôi trông giống như người đang mang thai. Tôi thường xuyên cảm thấy chóng mặt và không dám ngồi loại ghế văn phòng có bánh xe.
Chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Anh ấy cứ nhắc đi nhắc lại rằng tu luyện Pháp Luân Công sẽ giúp cho tôi, nhưng tôi đã không tin anh ấy. Vào tháng 03 năm 1999, chồng tôi khuyến khích tôi tham dự một hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các học viên diễn ra tại địa phương. Sau khi anh ấy bắt đầu tu luyện, tôi đã chứng kiến nhiều thay đổi kỳ diệu ở anh nên lần này tôi đồng ý tham gia. Suốt buổi hội thảo, tôi bị ấn tượng bởi các bài chia sẻ của các học viên Pháp Luân Công.
Tôi đặc biệt xúc động bởi một diễn giả chia sẻ rằng bà ấy từng là một người có tính khí thất thường, thích chửi mắng người khác, và thường xuyên nạt nộ chồng mình. Bà nói có một lần bà ấy tức giận đến nỗi đã dùng một cái thắt lưng quất vào chồng mình. Sau khi tu luyện, bà theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, thái độ của bà đối với chồng thay đổi một cách đáng kể. Bà đã chú ý kiểm soát cơn giận dữ của mình, và mối quan hệ của bà với đồng nghiệp, cũng như với những người hàng xóm đã được cải thiện.
Tôi bị thuyết phục bởi bài chia sẻ của học viên này. Tôi thầm nghĩ rằng điều này thật tuyệt vời. Bà ấy không chỉ có thể kiểm soát được sự giận dữ mà sức khỏe bà ấy còn được cải thiện, và bà ấy không còn làm tổn thương ai. Tôi quyết định sẽ học Pháp Luân Công, và ngày hôm đó tôi đã bước vào con đường tu luyện.
Tôi tiếp tục đọc các quyển sách của Pháp Luân Công và thực hành các bài công pháp, sức khỏe tôi cải thiện rõ rệt. Quan trọng hơn là, tôi học cách làm thế nào để khoan dung, đối xử tốt và quan tâm đến mọi người. Chấp trước vào lợi ích vật chất của tôi đã suy yếu đi. Những thay đổi của tôi đã làm bất ngờ những người quen biết tôi. Họ đều bị ngạc nhiên bởi Pháp Luân Công.
Loại trừ chấp trước vào lợi ích vật chất
Chồng tôi có ba anh em trai, anh ấy là anh cả. Vào năm 1978, làng tôi quy hoạch lại một số đất đai. Chúng tôi đã mua mảnh đất và cất trên đó ba cái nhà. Tại thời điểm đó, chúng tôi không đủ tiền để làm nhà nên phải đi vay mượn. Gia đình chúng tôi tách ra riêng vào năm 2001. Dĩ nhiên, mẹ chồng tôi là người quyết định sau cùng. Bà đã quyết định rằng mảnh đất sẽ được chia ra làm ba phần, người con thứ hai và người con út mỗi người được một cái nhà. Ngôi nhà còn lại sẽ giữ lại cho hai vợ chồng bà. Không ai nói bất cứ điều gì đến chúng tôi.
Sau đó, khi tôi biết chuyện, tôi đã không vui và cứ suy nghĩ về chuyện đó mãi. Thường thì, chúng tôi là những người làm việc nhiều nhất, và chúng tôi đã trả tiền phần của mình cho mảnh đất. Người em trai thứ hai và người út cuối cùng lại được phần lợi hơn chúng tôi. Tôi đơn giản là không thể để yên chuyện, và cứ suy nghĩ về nó. Mặc dù tôi không thể bỏ nó đi, nhưng tôi luôn nhắc nhở mình là một người tu luyện và không thể hành xử như trước kia. Vì vậy, tôi đã không đối đầu với mẹ chồng tôi.
Sau đó khi học Pháp, tôi đọc đến đoạn Sư phụ giảng:
“Lấy một ví dụ; một hôm đơn vị [công tác] phân nhà, lãnh đạo nói: ‘Ai thiếu nhà ở hãy qua đây, trình bày hoàn cảnh, nói xem cá nhân cần nhà ở như thế nào.’ Mỗi người đều nói về mình, riêng anh kia không nói gì cả. Cuối cùng lãnh đạo xét qua liền thấy rằng anh này khó khăn hơn mọi người khác, cần cấp nhà cho anh ta. Người khác nói: ‘Không được, nhà ấy không thể cấp cho anh ta, cần cấp cho tôi, tôi cần căn hộ như thế như thế.’ Anh ta nói: ‘Thế thì ông lấy đi.’” (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)
Ngay sau khi tôi đọc đoạn này, tôi đã loại bỏ được những suy nghĩ của mình và giải quyết được vấn đề. Trước khi bắt đầu tu luyện, chắc chắn tôi sẽ làm ầm chuyện này lên. Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi cách làm thế nào để từ bi và tha thứ, và trở thành một người tốt thực sự.
Người con trai 14 tuổi nhận được may mắn
Vào năm 2000, con trai lớn của tôi được 14 tuổi. Cháu cực kỳ ốm yếu và bị đau dạ dày. Mỗi khi đau dạ dày, cháu trông nhợt nhạt vì đau đớn. Mặt cháu đầy mồ hôi và không thể đứng thẳng lưng. Chúng tôi đưa cháu vào bệnh viện để khám thì được cho biết là cháu bị chứng loét tá tràng. Tôi bị sốc vì không nghĩ rằng tình trạng của cháu lại nghiêm trọng đến vậy. Bác sĩ bảo rằng điều kiện y tế này đòi hỏi thời gian để điều trị, và ông ấy kê cho cháu một số thuốc Trung y.
Tại thời điểm đó, đang là đỉnh cao của cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Trung Quốc tràn ngập các tin đồn và vu khống đối với Pháp Luân Công, và đối với chúng tôi nó cảm giác như trời sập xuống vậy. Bất chấp huy hiểm, nhiều học viên Pháp Luân Công chịu đựng áp lực và mạo hiểm đi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Hai vợ chồng tôi, cùng với hàng chục những người khác, đã chuẩn bị sẵn sàng để đi Bắc Kinh, và kế hoạch ban đầu của chúng tôi là sẽ lên đường vào buổi chiều.
Sáng hôm đó, tôi có chút chần chừ. Tôi thầm nghĩ con trai lớn của tôi thì bệnh tật còn đứa nhỏ chỉ mới lên chín tuổi. Nếu cả hai chúng tôi đi ra ngoài, thì chuyện gì sẽ xảy ra đối với chúng? Tôi có chút lo lắng, ngay lúc đó con trai lớn của tôi nói: “Mẹ, con sẽ không sao. Bố mẹ có thể đi. Chúng con sẽ trông nhà. Con sẽ trông nom em.” Thế là chúng tôi lên đường đi Bắc Kinh. Chúng tôi sau đó bị cảnh sát bắt và giam giữ trong một tháng.
Cuối cùng khi chúng tôi về đến nhà, tôi hỏi con trai: “Con có uống hết thuốc chưa? Có thấy khỏe hơn không?” Con trai tôi nói: “Con chỉ uống thuốc có vài ngày và đã khỏe ra! Kể từ lúc bố mẹ rời nhà lên Bắc Kinh, con không bị đau chút nào. Con thấy khỏe hơn nhiều.” Tôi cảm thấy rất vui. Tôi hiểu ra rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho con trai tôi vì cháu đã ủng hộ và khuyến khích cha mẹ cháu.
Một người thường không có tu luyện đã nhận may mắn kỳ diệu chỉ vì đã lựa chọn đúng và ủng hộ cha mẹ chứng thực Pháp tại thời khắc then chốt. Đây là biểu hiện uy lực của Pháp Luân Đại Pháp. Là biểu hiện của lòng từ bi vô biên của Sư phụ.
“Tôi chỉ tin tưởng chị”
Gia đình tôi có một công việc làm ăn về tân trang [máy móc], trong khi những người hàng xóm của chúng tôi làm ăn buôn bán các thiết bị máy móc, bao gồm các dụng cụ cầm tay, máy khoan, máy cưa, v.v.. Những người hàng xóm đến từ tỉnh khác, và lúc trước mỗi khi họ về quê vào các dịp lễ, họ sẽ nhờ một giáo viên trường học có quan hệ tốt với gia đình họ để trông nom cửa hàng.
Sau đó vào một dịp Tết Nguyên đán, họ nhờ gia đình chúng tôi trông nom giúp cửa hàng. Tôi không muốn bị lời ra tiếng vào nên trả lời: “Không được đâu, đồ đạc cửa hàng anh bán trùng với những thứ chúng tôi tân trang. Có nguy cơ bị xung đột lợi ích.” Họ nói: “Mấy năm nay chúng tôi quan sát bên chị và chúng tôi chỉ tin những người tu luyện Pháp Luân Công!” Thế nên, vài năm sau đó chúng tôi đã giúp họ trông nom cửa hàng khi họ về nhà vào ngày lễ, cho đến khi họ chuyển đi nơi khác.
Có một lý do tại sao họ lại tin tưởng chúng tôi đến vậy. Chúng tôi đã là hàng xóm nhiều năm và họ biết chúng tôi không bao giờ lợi dụng người khác. Ví dụ như, tôi đã vay mượn bà hàng xóm năm trăm đồng và trả lại bà ấy sau đó. Sau một thời gian, tôi quên mất mình đã trả nợ hay chưa, nên đã quay sang đưa cho bà ấy thêm năm trăm đồng nữa. Bà ấy nói: “Không phải chị đã gửi trả tiền cho tôi rồi sao?” Tôi nói: “Tôi không chắc mình đã trả cho chị và cũng không nhớ. Nếu tôi sai, tôi sẽ làm chị phật lòng.” Bà ấy nói: “Một lần mình cùng đi ra ngoài và chị đã gửi trả tiền cho tôi rồi.”
Thực ra, chúng tôi đã giúp những người hàng xóm trông nom cửa hàng của họ nhiều năm liên tục trong suốt những ngày lễ tết. Chúng tôi không đụng vào đồ đạc của họ. Bà hàng xóm rất biết ơn và nói: “Tôi thực sự ngưỡng mộ những người tu luyện Pháp Luân Công!” Khi họ quan sát hành vi của chúng tôi, họ biết rằng những người tu luyện Pháp Luân Công là những người tốt. Khi các nhân viên của ĐCSTQ đến bức hại chúng tôi, họ có thể nói hộ cho chúng tôi một cách công bằng. Một lần khi cảnh sát đến quấy rầy chúng tôi, bà hàng xóm rất tức giận và mắng: “Họ là những người tốt. Họ không có làm gì sai, vậy tại sao mấy người đến đây làm gì?” Khi cảnh sát nghe những lời này của bà ấy họ không có gì để nói.
Có thời điểm, nhân viên phòng 610 cưỡng chế tất cả các đơn vị làm việc, trường học và tất cả mọi người trong mọi tầng lớp xã hội để ký tên tham gia cuộc diễu hành bôi nhọ Pháp Luân Công. Người hàng xóm là một thành viên của nhà thờ mà đã tổ chức cho các thành viên diễu hành trên phố với khẩu hiệu và lá cờ bôi nhọ Pháp Luân Công. Bà ấy nói bà ấy sẽ không tham gia. Bà nói rằng con của bà bảo với bà rằng chúng cũng sẽ không tham gia vì biết rằng những học viên Pháp Luân Công là những người tốt và là những người không bao giờ làm điều xấu.
Sau này họ lên thành phố để làm ăn và chuyển lại cửa hàng cho chúng tôi. Họ quay về thăm chúng tôi mỗi năm một lần. Công việc kinh doanh ở thành phố trở nên phát đạt và họ giờ đây trở thành những tỉ phú. Đây là may mắn mà họ nhận được bởi vì họ hiểu ra sự thật về Pháp Luân Công. Họ có thể phân biệt được tốt xấu, và đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Công tại thời khắc then chốt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/3/“俺就相信你”-276115.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/6/141392.html
Đăng ngày 03-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.