Bài viết của phóng viên Minh Huệ Hà Vũ, từ Toronto, Canada
[MINH HUỆ 29-08-2013] Xã hội Trung Quốc hiện nay thật hỗn loạn. Các bản tin trên toàn quốc đầy rẫy các việc bi thảm, hàng loạt những chuyện cực đoan và bạo lực và thảm họa tự nhiên. Tiêu chuẩn đạo đức nói chung và sinh thái thì suy thoái còn kinh tế thì khủng hoảng. Xã hội Trung Quốc mang bầu không khí tuyệt vọng. Tiêu đề nóng nhất tìm thấy trên các blogs Trung Quốc là thông điệp: “Mỗi tin tức tựa như một lời quảng cáo mời nhập cư đến các quốc gia khác.”
Mọi người đều suy nghĩ về nguyên nhân căn bản của những khủng hoảng này và tìm giải pháp. Câu chuyện dưới đây về một vị trưởng ủy ban có thể giúp mọi người ngộ ra một số điều.
Bước ra khỏi bế tắc
Cô Chu đến từ một thành phố nhỏ cổ kính ở Tây Nam Trung Quốc, phía đông núi Nhị Lang, bên dòng sông Thanh Y. Thành phố cổ đó rất đẹp và có nhiều huyền thoại. Tương truyền rằng, thần Nữ Oa khi vá trời, đã bỏ quên mất một hòn đá ngũ sắc và đã không vá trời ở chỗ đó. Thời tiết mưa quanh năm ở đó đã trở nên nổi tiếng là “nhã mưa”. Vùng này cũng rất nổi tiếng vì phụ nữ duyên dáng và nhu mì, nhưng cuộc sống của cô Chu không được nhã như vậy khi cô đến độ tuổi 50.
Trong những năm 1990, cuộc sống gia đình cô Chu rất ổn định. Cô làm việc trong lĩnh vực marketing và bán hàng. Chồng cô là quan chức trong Sở Giáo dục. Các con trai họ làm kinh doanh và người con gái làm việc ở một thành phố miền duyên hải. Chồng cô rất ân cần và các con cô rất hiếu thảo. Nhưng cô Chu có rất nhiều vấn đề về sức khỏe.
Bệnh đau tai Meniere, bệnh lao, bị u, thoát vị đĩa đệm thắt lưng và suy nhược thần kinh trầm trọng dẫn đầu danh sách trong số những bệnh khác. Tình trạng của cô tiếp tục xấu đi và cô thường xuyên bị ngất. Điều này thậm chí xảy ra khi cô nấu ăn. Một lần cô thức dậy thấy gạo cô chuẩn bị cho vào nước sôi bắn tung tóe khắp sàn. Đôi khi cô còn ngất lâu hơn. Một lần, cô ngất lâu đến nỗi nước trong nồi cạn và thịt bị cháy.
Cô Chu tìm cách chữa trị khắp nơi và thậm chí còn tập nhiều loại khí công. Tuy nhiên, không thứ nào có tác dụng. Các bạn cô thuyết phục cô chơi mạt chược và khiêu vũ để được thoải mái, nhưng cũng không có tác dụng. Sức khỏe kém đã làm cô bực tức và cô cảm thấy mình ở trong một vòng đau khổ luẩn quẩn.
Đầu mùa hè năm 1997, cô Chu đã mất rất nhiều tiền chơi mạt chược. Cô rất chán nản và bước về nhà một cách nặng nề. Khi cô đi qua một phòng bi a, cô chợt nghe có tiếng nhạc rất hay mà cô chưa từng nghe trước đó bao giờ. Cô nhìn lên và thấy bạn mình là Tú Minh đang luyện một bài tập thật đẹp. Cả hai người vốn thường cùng nhau đi học đủ loại khí công khác nhau để chữa bệnh.
Cô Chu ngay lập tức tập theo. Mặc dù cô tới chỉ vừa kịp để tập thử bài cuối, cô cảm thấy rất thư giãn và thoải mái. Sau đó, cô Chu hỏi Tú Minh phương pháp tập luyện này là gì và cô có thể học ở đâu.
Tú Minh nói với cô, “Đây là Pháp Luân Công. Chị có thể nói chuyện với người phụ trách viên tự nguyện, bà Trang. Phương pháp tu luyện này khác với tất cả các phương pháp khác. Pháp Luân Công dạy người ta tu tâm tính và trở thành người tốt. Chúng ta cũng có cuốn sách trân quý Chuyển Pháp Luân để hướng dẫn tu luyện.” Tú Minh cũng chia sẻ với cô Chu về những kinh nghiệm và thể ngộ về Pháp Luân Công của cô.
Bà Trang, 80 tuổi, đang đọc Chuyển Pháp Luân khi cô Chu đến. Mặc dù số lượng sách rất hạn chế, bà Trang vẫn cho cô Chu mượn sách của mình để đọc.
Tối hôm đó, cô Chu ngồi lặng lẽ trong phòng và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Khoảng hơn chục năm sau, cô vẫn nhớ rõ mình đã cảm động thế nào khi đọc lần đầu.
“Cuốn sách này thật vĩ đại. Nội hàm cuốn sách nói đến rất sâu sắc và siêu thường. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu chỉ một tiêu chuẩn quyết định một người là tốt hay xấu: liệu người đó có thể Chân, Thiện và Nhẫn không (Chuyển Pháp Luân). Tôi hiểu nguyên nhân căn bản của mọi bệnh tật và đau đớn là vì con người đã làm việc xấu và tạo nghiệp. Càng đọc Chuyển Pháp Luân, tôi càng muốn đọc tiếp. Tôi không thể bỏ cuốn sách xuống được.
“Chồng tôi dậy và thấy tôi vẫn đọc. Anh rất ngạc nhiên và hỏi sao tôi không đi ngủ. Tôi nói với anh rằng tôi đang đọc một cuốn sách từ thiên thượng. Tôi hân hoan đến nỗi không buồn ngủ một chút nào. Tôi đọc xong lúc 4 giờ sáng. Quan niệm về cuộc sống của đôi đã thay đổi hoàn toàn. Giờ tôi đã biết vì sao con người cần phải sống tốt và làm thế nào để làm một người tốt.
Từ địa ngục đến thiên đường
Chưa đầy một tháng sau khi cô Chu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tất cả các vấn đề sức khỏe của cô đã biến mất. Cô bước đi rất nhẹ và nhanh. Trước kia cô nặng hơn 40 kg và trông như một phụ nữ cao tuổi gầy gò. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cân nặng của cô trở về như khi cô còn trẻ hơn, da dẻ cô cũng trở nên mịn màng và khỏe mạnh. Mọi người đều nói trông cô trẻ hơn mười tuổi.
Cô Chu đã từng làm cán bộ ở nông thôn. Sau đó cô làm cho một tập đoàn trong bộ phận bán hàng và quan hệ công chúng. Cô có thể uống cả một chai rượu Trung Quốc và không bị say. Khi cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cô không còn uống chút rượu nào. Cô cũng dừng chơi mạt chược và cờ bạc.
Trước khi cô bắt đầu luyện Pháp Luân Công, cô Chu rất khó gần. Ở nhà, không ai dám thách thức những quyết định của cô. Ra khỏi nhà, nếu ai đó nói gì không hay về cô, cô sẽ mắng mỏ người đó cho đến khi bên kia xin lỗi. Sau khi cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cô đã trở nên rộng lượng với những người khác, không bao giờ đáp trả lại khi bị tấn công, hay nói lại khi bị xúc phạm. Bất luận những người khác đối xử với cô như thế nào, cô luôn thật sự tốt bụng đối với họ.
“Nhẫn” là thách thức lớn nhất đối với cô Chu. Cô nói, “Cháu tôi là người tốt, nhưng vợ nó lại yêu người khác và ly dị nó. Một ngày khi các bạn tôi nói về điều này, tôi đã không giữ vững tâm tính và đã bình luận một chút. Sau đó cháu tôi đã nghe được điều này. Nó chặn tôi lại ngay giữa phố và chửi mắng tôi với những lời lẽ tồi tệ. Nếu là trước kia, tôi sẽ tranh luận với nó. Nhưng ngày hôm đó, tôi cứ xin lỗi nó hoài. Tôi tự nhủ trong tâm rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không nên chỉ trích người khác, dù đúng hay sai.”
Mọi người trên phố đều bình luận, “Cô Chu trước đây đâu có thế này. Bây giờ khi có người mắng cô ở nơi công cộng, cô ấy chỉ cười thay vì đáp trả lại.” Có người nói, “Bạn không biết rồi. Cô ấy giờ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công dạy người ta rằng, đã là người tu luyện thì phải “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân). Một số người nói, “Chỉ cần nhìn cô Chu thay đổi thế nào là chúng tôi biết Pháp Luân Công tốt. Cô ấy trông như một người hoàn toàn khác cả về thể chất lẫn tinh thần.”
Chứng kiến uy Đức của Đại Pháp
Các lãnh đạo địa phương đã thấy được cô Chu trở nên tốt hơn như thế nào sau khi tu luyện Pháp Luân Công và mời cô làm trưởng Ủy ban cộng đồng. Cô Chu đã coi nhẹ danh lợi, do đó lúc đầu cô đã từ chối. Một tối cô mở Tinh Tấn Yếu Chỉ để học Pháp, cô ngay lập tức đọc,
“Kỳ thực nội hàm của Đại Pháp rất thâm sâu, vứt bỏ tâm người thường không phải là nói rằng vứt bỏ công tác của người thường; buông bỏ danh lợi không phải là thoát ly xã hội người thường.” (“Tu luyện và công tác”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
“…công tác lãnh đạo ở người thường nếu như đều là do những người có thể buông bỏ danh lợi cá nhân như chúng ta đứng ra làm, thế có phải sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt cho nhân dân hay không? Nếu đó là kẻ lòng tham rất nặng thì sẽ mang đến điều gì cho xã hội? Người làm kinh doanh nếu là người tu Đại Pháp, thì đạo đức phong thái xã hội sẽ như thế nào?” (“Tu luyện và công tác”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Cô Chu ngộ ra và chấp nhận công việc mới. Cô lấy Đại Pháp làm chỉ đạo trong công việc miệt mài phục vụ hàng xóm và cộng đồng, không chút than phiền.
Có một đôi vợ chồng thường hục hặc với nhau ở nơi công cộng. Ngay cả khi cảnh sát can thiệp, vấn đề vẫn tiếp diễn. Trong một lần sự việc tiếp tục xảy ra, cảnh sát đã gọi cô Chu, ”Chị có thể giúp giải quyết vụ này không? Ông chồng say rượu và lại bắt đầu gây chuyện với vợ.”
Cô Chu nói chuyện với đôi vợ chồng từ khía cạnh các nguyên lý Pháp Luân Đại Pháp và nói với họ về quan hệ nhân duyên vợ chồng. Cô cũng nói với họ tâm tính cô đã thay đổi ra sao sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cô thuyết phục họ cũng đọc các sách Đại Pháp. Sau đó, đôi vợ chồng đã hiểu về sự vĩ đại của Chân – Thiện – Nhẫn. Họ trở nên nhún nhường và đối xử hòa hợp với nhau.
Cô Chu thường động viên những người bán hàng kinh doanh trung thực và trao đổi một cách công bằng. Cô cũng nói với cảnh sát, “Những người kinh doanh cũng như con cháu các anh. Các anh cần bảo vệ họ.” Cô cũng tham mưu cho quan chức thành phố về việc quản lý kinh doanh, “Những người bán hàng rời gia đình để sống trên thành phố. Thực sự không dễ dàng gì. Hãy nghĩ như thế này đi, nếu anh hay ai đó trong gia đình anh bị đối xử bất công, anh sẽ cảm thấy thế nào? Hãy cố gắng đặt mình vào vị trí của họ.”
Là một người tu luyện Đại Pháp, những lời nói và hành động của cô Chu đã nhận được sự tôn trọng và lời khen của hàng xóm và cộng đồng. Qua cô, họ thấy những người tu luyện Pháp Luân Công thật chính nghĩa, quên bản thân mình và thực sự tốt bụng.
Những học viên Pháp Luân Đại Pháp như cô Chu là ví dụ sống cho giá trị của Đại Pháp. Qua truyền khẩu, nhiều người trong thị trấn nhỏ đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Trong thời gian đó, mọi người trong thị trấn đều hòa hợp với nhau.
Cứu độ chúng sinh
Tuy nhiên, chế độ cộng sản tà ác đã phá hoại cuộc sống của chính những công dân của mình và cả phúc lành mà Pháp Luân Công mang tới cho họ. Tháng 07 năm 1999, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, Giang Trạch Dân chỉ vì ghen tị đã bắt đầu cuộc đàn áp tàn bạo đối với một trăm triệu người tu luyện Pháp Luân Công. Ông ta đã dùng dối trá và bạo lực để phá hoại nền tảng của xã hội và ổn định xã hội, mang đến những tai họa lớn cho xã hội Trung Quốc.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu và các cơ quan truyền thông của chính phủ tuyên truyền dối trá và vu khống Pháp Luân Công, nhiều học viên bất chấp an toàn của chính bản thân đã giảng chân tướng cho quần chúng và giúp họ thoát khỏi cái bẫy dối trá của ĐCSTQ. Cô Chu cũng tận dụng vị trí của mình để cho mọi người biết được sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp, cô đã được hưởng lợi ích từ môn tu luyện như thế nào, và ĐCSTQ đàn áp tàn bạo những người tu luyện Đại Pháp ra sao. Cô giúp mọi người phân biệt đúng sai và tránh việc trợ giúp chế độ làm điều xấu.
Một lần, một quan chức của Hội đồng Nhân dân Toàn quốc tại địa phương lo lắng hỏi cô Chu, “Chị vẫn luyện Pháp Luân Công à?”
Cô Chu trả lời, “Anh biết tình hình của tôi đấy. Tôi đã từng mắc rất nhiều bệnh mà bệnh viện không chữa khỏi được. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, tất cả bệnh tật của tôi biến mất. Tôi cũng theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp để quên bản thân mình mà cống hiến cho cộng đồng. Quả là một phương pháp tu luyện tuyệt vời – làm sao tôi có thể ngừng tu luyện được chứ?”
“Nhưng vì sao các học viên lại tới quảng trường Thiên An Môn và tự thiêu? Sao có thể giải thích về 1400 cái chết đây?”
“Toàn là lừa dối cả. Có rất nhiều học viên ở thị trấn chúng ta. Đã bao giờ anh thấy họ tự thiêu chưa? Đã bao giờ anh thấy ai có vấn đề và qua đời chưa?”
Người quan chức suy nghĩ và nói, “Chị nói đúng. Điều như vậy chưa từng xảy ra ở thị trấn chúng ta. Trái lại, Đảng Cộng sản luôn nói dối.”
Đặc biệt một sự kiện đã cho người dân địa phương thấy ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công như thế nào. Địa phương có nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, do đó các công ty đã khai thác và phá hoại môi trường. Một số người chủ còn không trả lương cho nhân công, và nhân công không thể kiến nghị ở đâu vì các công ty được chính phủ bảo trợ. Năm 2002, Giang Trạch Dân đến thăm vùng, cả trăm công nhân đã đến kiến nghị về việc mất lương. Họ lại bị truyền thông và chính phủ chụp mũ sai trái là “học viên Pháp Luân Công”, rồi bị bắt và bức hại rất nghiêm trọng. Do đó mọi người dân ở đây biết ĐCSTQ đàn áp và bức hại Pháp Luân Công, mà hoàn toàn không đếm xỉa đến luật pháp.
Nhờ những nỗ lực giảng chân tướng không mệt mỏi của các học viên, người dân trong thị trấn nhỏ đã hiểu và công nhận Đại Pháp. Nhiều người nói, “Chúng tôi đều biết Pháp Luân Công có thể nâng cao tiêu chuẩn đạo đức và sức khỏe. Nhiều học viên đã bị ung thư hoặc liệt vì đột quỵ đã được chữa khỏi sau khi tu luyện. Trong thâm tâm chúng tôi biết ai tốt ai xấu.” Một số lãnh đạo và cảnh sát cũng nói rằng họ sẽ không phản bội lương tâm mà bức hại hàng xóm để được thăng cấp. Nhiều người đã chống lại cuộc bức hại và bảo vệ các học viên Đại Pháp.
Một lần, các sĩ quan Phòng An ninh quốc gia đã đến và muốn bắt cô Chu. Trưởng phòng cảnh sát địa phương đã ngăn không cho họ đưa cô đi. Ông nói, “Không ai được đưa chị ấy đi. Trong suốt nhiều năm, chị ấy đã làm rất nhiều việc tốt cho thị trấn của chúng tôi. Chị ấy đã giúp chúng tôi giải quyết rất nhiều tình huống khó khăn mà ngay cả cục cảnh sát cũng không làm được. Chúng tôi biết phải xử trí thế nào với chị ấy và những việc của địa phương chúng tôi.”
Sự lương thiện và ủng hộ Đại Pháp của người dân địa phương đã được phúc báo. Năm 2008, trong trận động đất Vấn Xuyên, thị trấn nhỏ này ở gần trung tâm động đất. Các thành phố và trị trấn xung quanh đều chịu thiệt hại nặng nề, nhưng nhà cửa ở thị trấn này đều gần như không bị ảnh hưởng một cách thần kỳ. Không có thiệt hại lớn nào về tính mạng và tài sản.
Bằng chứng tuyệt vời nhất nằm ở ngay trung tâm động đất ở Vấn Xuyên. Nhà của những người thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và thoái Đảng và các tổ chức liên đới, vẫn đứng vững trong đống đổ nát và tro tàn.
Con đường hi vọng
Năm 2006, cô Chu đã thoát khỏi sự theo dõi của ĐCSTQ và chuyển đến Toronto, Canada. Mặc dù sống ở một đất nước tự do, cô vẫn đẫm lệ khi nghe những tin tức kinh khủng từ Trung Quốc. Cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công vẫn tiếp diễn. Mổ cướp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công, tội ác kinh khủng nhất mà ĐCSTQ thực hiện, vẫn tiếp diễn cho đến ngày hôm này. Các thiên tai liên tiếp diễn ra ở đất nước mà cô yêu sâu sắc.
Cô Chu trích dẫn lời của Sư phụ Lý Hồng Chí,
“Người vô đức, thiên tai nhân hoạ. Đất vô đức, vạn vật điêu tàn. Trời vô Đạo, đất nứt trời sập, thương khung trống rỗng. Pháp Chính, càn khôn chính, sinh cơ bừng bừng, trời đất ổn, Pháp trường tồn.” (“Pháp Chính”, Tinh Tấn Yếu Chỉ).
Cô nói, “Lập tức dừng ngay cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và phục hồi nguyên lý Chân-Thiên-Nhẫn ở Trung Quốc là hi vọng và con đường duy nhất cho Trung Quốc thoát khỏi tình hình vô vọng này.” ĐCSTQ bức hại tín ngưỡng chân chính này, chính là tự yêu cầu bị trời đào thải. Cô Chu thực sự hi vọng người Trung Quốc có thể thoái Đảng càng sớm càng tốt và và lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho bản thân và các thế hệ tương lai.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/31/找回希望-277481.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/29/141744.html
Đăng ngày 19-09-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.