Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-08-2013] Nhóm học Pháp của chúng tôi gồm có 11 học viên tuổi từ khoảng 12 đến 73. Mọi người đều dĩ Pháp vi Sư, hỗ trợ cùng nhau tinh tấn. Tôi xin được chia sẻ và báo cáo với Sư phụ những kinh nghiệm tu luyện thần kỳ mà chúng tôi đã trải qua.

Sự khác biệt giữa Thần và con người

Một trong những học viên trong nhóm chúng tôi là một nhân viên y tế đã nghỉ hưu. Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 14 năm. Không lâu sau đó, cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu. Bà sống trong một gia đình quân nhân nên những can nhiễu xung quanh là rất lớn. Tuy nhiên, bà vẫn nhất mực tín Sư tín Pháp và tâm của bà vững như bàn thạch.

Một lần nọ, bà gặp tai nạn xe hơi trong chuyến đi công tác. Bạn của bà và người tài xế đều tử nạn nhưng bà không hề hấn gì. Mười ngày trước, bà cảm thấy trong dạ dày có một khối cứng, đôi khi nó lớn, đôi khi lại nhỏ. Nó làm bà gặp khó khăn trong ăn uống và khiến lưng bà đau đớn. Bà chia sẻ với chúng tôi điều này và hướng nội. Chúng tôi đều phát chính niệm cho bà.

Sư phụ giảng rằng:

“Nếu có thể buông bỏ sinh tử, anh ta chính là Thần; nếu không thể buông bỏ sinh tử, anh ta chính là người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu 1999) (Tạm dịch)

Học viên này nói rằng: “Tôi muốn là Thần, không muốn làm người thường.”

Cho dù khó chịu đến đâu, bà cũng không nói với người thân của mình. Bà cũng không lơ là làm ba việc và giữ chính niệm chính hành.

Buổi sáng khi chúng tôi luyện đến bài công pháp thứ hai, một học viên dùng thiên mục đã nhìn thấy Sư phụ, từ dạ dày của bà lấy ra một khối thịt màu tím đen; máu màu tím rỉ xuống tay Ngài. Trong suốt thời gian phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, cũng người học viên đó đã nhìn thấy Sư phụ đặt một quả cầu sáng lấp lánh nhiều sắc màu vào lòng bàn tay bà ở tư thế liên hoa. Người học viên bị can nhiễu sau đó chia sẻ rằng bà cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, và dạ dày của bà không bị căng lên nữa. Bà cũng đã cảm thấy đói trở lại.

Được cứu khỏi ngã xuống vách núi

Một học viên khác trong nhóm chúng tôi, đã hơn 60 tuổi, là người mới đắc Pháp. Bà đắc Pháp cách đây sáu tháng, và tất cả bệnh tật của bà đã biến mất. Vào tháng 03 năm nay, bà và em gái đã lên kế hoạch đi thăm mẹ của họ. Bà cùng người con trai lái xe qua đón người em của bà.

Anh ấy đỗ xe trên một ngọn đồi dốc và đi vào nhà, mẹ anh lúc đó đang ở trong xe. Chiếc xe bắt đầu trôi ngược xuống và tiến dần đến vách núi. Lúc đó anh ấy hoàn toàn không có cách nào để dừng chiếc xe lại.

Người học viên ngồi trong xe bất lực, bà kêu lên: “Sư phụ ơi, xin hãy cứu con! Xin cứu con!” Bất thình lình, bà nghe thấy có người kêu lên: “Chiếc xe đã dừng lại!” Con trai bà chạy đến và nhìn thấy bánh sau của chiếc xe đang lơ lửng ngoài vách núi, còn bánh kia được một gốc cây khô chặn lại.

Một người dân làng chạy tới giúp kéo chiếc xe lên và nói rằng: “Thật là đáng sợ! Nếu chiếc xe rơi xuống vực thì bà ấy cũng rơi theo rồi. Người này chắc có đức lớn lắm. Ông Trời đã bảo hộ cho bà ấy. Bà ta quả là quá may mắn.” Sau sự việc đó, người học viên đã quyết định không đến nhà mẹ của bà nữa mà quay về nhà mình.

Ngay khi vừa về nhà, bà kính cẩn quỳ trước hình Sư phụ để tỏ lòng biết ơn.

Thoát chết khi ở bên bờ sinh tử

Người học viên ở câu chuyện phía trên có một người con gái đắc Pháp cách đây một năm rưỡi. Không lâu sau khi trở thành một học viên, cô cùng một vài học viên lâu năm đi phân phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp.

Các học viên đã hỏi người phụ nữ trẻ rằng cô có thấy sợ không. Cô nói rằng: “Không. Nếu sợ thì tôi đã không tu luyện.” Cô học Pháp và luyện công cùng chúng tôi. Thái độ cũng như tính cách của cô thay đổi rất nhiều. Những thay đổi bất ngờ ở người phụ nữ trẻ ấy đã thúc đẩy các thành viên khác trong gia đình bắt đầu tu luyện theo.

Vào Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới (13 tháng 05) năm nay, nhóm chúng tôi gặp nhau học Pháp chung và luyện công. Vào lúc 9 giờ 50 tối, khi chúng tôi đang ngồi luyện tĩnh công thì cô gái ấy bất ngờ dựa vào một đồng tu khác và ngã xuống sàn.

Mọi người đều đứng cả dậy để giúp cô. Khuôn mặt cô trông rất xanh xao, miệng và mi mắt bên phải rũ xuống. Cô bị chảy nước dãi, chân co giật. Người cô vã mồ hôi và hơi thở rất yếu ớt. Nhịp tim của cô yếu, thậm chí không thấy nữa. Cô rơi vào hôn mê. Một học viên 73 tuổi nói rằng: “Hãy đặt cô ấy nằm lên tấm chăn trên đất và nhanh chóng cầu xin Sư phụ cứu cô ấy.” Cả bốn chúng tôi vây quanh cô và phát chính niệm. Một học viên đã nhìn thấy đám tang của cô thông qua thiên mục.

Một học viên nhiều tuổi nói rằng: “Đây là thời khắc quan trọng. Chúng ta không được ngừng phát chính niệm cho cô ấy.” Một tay nắm lấy tay của học viên đang bất tỉnh, tay kia đơn thủ lập chưởng, bà ấy nói bằng giọng từ bi và uy nghiêm: “Tất cả sinh mệnh nghe đây. Bất kể người phụ nữ này đã làm gì trong tiền kiếp, nhưng cô ấy đã đắc Pháp và là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Số phận của cô ấy phải do Sư phụ quyết định. Được ở đây ngày hôm nay là một phúc phận cho tất cả chúng ta và cho cô ấy. Hãy nghe lời tôi, hãy bỏ đi thù hận và tha thứ cho cô ấy! Tất cả hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo – Chân Thiện Nhẫn hảo’ và mọi người sẽ có một tương lai tốt đẹp.”

Tất cả chúng tôi vây quanh người phụ nữ ấy và kêu tên cô ấy. Chúng tôi kéo chân và tay cô, nhưng cô vẫn không cử động. Chúng tôi đưa cô vào giường và lấy chăn phủ lên người cô. Đối diện với tình huống như vậy, tất cả đều bình tĩnh và phối hợp cùng nhau. Chúng tôi vẫn tín Sư tín Pháp, không ngừng phát chính niệm cho cô ấy, và cầu xin Sư phụ cứu cô ấy.  Vào lúc 2 giờ sáng, cô ấy bắt đầu tỉnh lại. Cô đặt tay lên đầu và rùng mình, rồi liên tục nói đi nói đi nói lại rằng: “Tôi lạnh quá! Đầu của tôi đau quá. Xương cốt cũng đau”. Chúng tôi đặt ba lớp chăn phủ lên người cô, nhưng cô vẫn kêu lạnh.

Sau đó, cô liên tục ói mửa và thải ra những cục máu dày, vừa tanh vừa hôi. Chúng tôi phải đưa cô ấy vào nhà tắm và quay lại giường nhiều lần trước khi chúng tôi quyết định để cô ở luôn trong nhà tắm. Chúng tôi để một cái xô trước mặt cô ấy để cô có thể nôn ra đó và không làm bẩn xung quanh. Nó diễn ra liên tục như vậy suốt đêm.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi tiếp tục cho cô ăn và uống. Cô nôn ra tất cả những gì cô ăn vào. Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm cho cô ấy.

Một trong các học viên lâu năm đã nhắc cô những lời Sư phụ giảng:

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân)

Người phụ nữ trẻ đã rất phối hợp. Khi cô nằm trên đất đau đớn, hai người chúng tôi đã nhìn bằng thiên mục thấy tiểu não của cô bị chảy máu và cả bộ não chuyển màu xanh tím. Một học viên đã hỏi cô rằng cô có muốn đi bệnh viện không, nhưng cô đã từ chối.

Sau đó một tuần, tình trạng của cô bắt đầu cải thiện. Chúng tôi giúp cô luyện các bài công pháp đứng. Hai mươi ngày sau, với sự từ bi của Sư phụ, cùng sự giúp đỡ của các học viên và niềm tin của cô vào Đại Pháp, cuối cùng cô đã vượt qua khảo nghiệm.

Trong suốt 20 ngày đó, mọi người đều ở bên cạnh cô ấy và giúp cô, kể cả với những việc như lau mặt và chân cho cô, giặt đồ và cho cô ăn.

Ba học viên trong nhóm chúng tôi là bác sĩ. Họ đều thấy rằng tình trạng của cô ấy rất nguy kịch, cô bị bất tỉnh quá lâu và não của cô dường như thiếu oxy và thiếu nước nghiêm trọng. Một người bình thường có lẽ đã chết khi gặp tình trạng như vậy, và kể cả nếu họ sống sót thì có lẽ sẽ bị liệt.

Giờ đây, người học viên này vẫn khỏe mạnh. Trông cô như mới 30 tuổi, mặc dù thực tế cô đã 40 tuổi. Mọi người nghe câu chuyện của cô đều nghĩ rằng điều này thật là thần kỳ.

Có rất nhiều những trường hợp tương tự như vậy và tôi quyết định chỉ viết ra ba câu chuyện gần nhất, để chứng thực rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự siêu thường và thần kỳ. Nhóm học Pháp chúng tôi nhất định sẽ làm tốt ba việc, cứu nhiều người, chân tu thực tu bản thân, trợ Sư Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/4/我们学法小组新老学员的故事-277608.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/26/141702.html

Đăng ngày 19-09-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share