Bài viết của một học viên tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-06-2013] Vào năm 1996, cuộc sống của tôi đã đi xuống đến cực điểm. Tôi bị bệnh tim mạch vành, đau thắt ngực, thấp khớp, hen suyễn và bị co não từ nhỏ. Khi còn rất nhỏ, tôi bị ngã từ một chiếc xe tải đang chạy rất nhanh nên phần hông bị nhiều tật mãn tính, và tôi gặp khó khăn khi nâng các vật nặng.

Mọi thứ còn tồi tệ hơn khi con gái tôi khoảng ba tuổi, chồng tôi bắt đầu phát bệnh tâm thần, hơi một tí là anh đánh tôi và con gái tôi. Dưới sự căng thẳng tột độ, đôi khi tôi khóc cả ngày. Tôi phải uống thuốc để xoa dịu, nhưng không có tác dụng. Mỗi khi bị đau thắt ngực tôi không thể di chuyển được, nên tôi không thể làm việc hay nấu ăn. Đôi khi, có một người hàng xóm tốt bụng mang thức ăn cho chúng tôi, nhưng chồng tôi không cho phép tôi ăn. Sau đó, người hàng xóm của tôi phải lén đưa tôi qua nhà cô ấy để tôi có thể ăn.

1. Chứng kiến hiệu quả kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp đối với sức khoẻ của tôi

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày 08 tháng 05 năm 1996, ngày mà người hàng xóm cho tôi tấm vé tham dự lớp giảng Pháp ghi âm của Pháp Luân Công. Tôi đi một cách miễn cưỡng. Một lần nọ khi ở trong hội trường tôi ngủ thiếp đi, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn nghe được hết. Tôi hiểu trong tâm mình, nhưng không thể diễn đạt lại bằng ngôn ngữ được. Khi tôi về nhà, tôi vứt ngay mấy hộp thuốc. Vào ngày thứ hai của lớp giảng, tôi lại buồn ngủ một lần nữa. Đến ngày thứ ba, tôi thiếp đi một lúc thì một cơn gió lớn lay tôi dậy. Tôi mở mắt ra và nhìn quanh, nhưng hội trường rất yên lặng, chỉ có tiếng của Sư phụ đang giảng Pháp. Không có một chút gió nào trong hội trường. Kể từ đó, tôi trở nên tỉnh táo và đầu óc không còn bị mơ màng nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn phải tiếp tục chịu đựng các vấn đề về tim mạch.

Một ngày kia, tôi vừa về nhà từ ca làm đêm thì nhìn thấy quần áo con tôi đang ngâm trong chậu. Tôi cảm thấy mình không còn sức để giặt chúng, nhưng tôi tự hỏi bản thân: “Tôi có thể giặt đống quần áo này không?” Tôi kiên quyết tự nhủ: “Tôi có phải là học viên không? Sư phụ giảng rằng các học viên không có bệnh. Tôi nhất định có thể giặt được chúng!” Với niệm đầu đó, tôi giặt sạch quần áo và dọn nhà trong bốn ngày liên tục. Thật kỳ diệu, mặc dù làm việc rất nặng nhọc, tôi không còn thấy khó chịu ở tim nữa! Bệnh tim mà tôi đã phải chịu đựng trong nhiều năm đã biến mất chỉ như vậy.

Niềm vui của tôi không thể diễn tả được, và mỗi ngày tôi cảm thấy như muốn nhảy lên vì vui mừng. Mỗi khi có thời gian, tôi đều học Pháp và luyện công. Tôi đề cao dần dần và sau một thời gian tôi đã có thể ngồi song bàn. Sư phụ giảng rằng:

“Một số vị [ngồi] xếp bằng lại sợ đau, liền tháo ra mà chẳng kiên trì. Một số vị vừa xếp bằng lâu một chút, là không chịu được. Liền tháo [chân] ra; luyện [cũng] như không.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Mỗi khi tôi luyện xong bài công pháp thứ năm, tôi tháo chân ra và bị đau đến chảy nước mắt, và sau đó thậm chí không thể bước đi ngay ngắn. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Lúc đó tôi cảm thấy như mình đang đột phá trong tu luyện rất nhanh, và có thể lên tầng cao hơn chỉ trong vài ngày. Trong quá khứ, do mắc các bệnh mãn tính, tôi phải dùng đủ mọi loại thuốc trong thời gian dài, có thể vì vậy nên da tôi khá đen. Thông qua việc học Pháp và luyện công, da tôi trở nên đẹp hơn chỉ trong vài ngày. Khi các đồng nghiệp trông thấy tôi, họ rất ngạc nhiên và thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp thật là kỳ diệu!”

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi bắt đầu bị sốt cao 39 độ không hạ. Chăn nằm bị ướt đẫm mồ hôi đến nỗi có thể vắt ra nước. Cơn sốt kéo dài đến ngày thứ 18, tôi bị sút cân đến mức có thể mặc đồ của con gái tôi. Một ngày kia, trong lúc đang mơ mơ tỉnh tỉnh, tôi nhìn thấy hai sinh mệnh nhỏ màu đen nói với tôi: “Chúng ta muốn lấy đi sinh mệnh của ngươi.” Tôi lập tức kêu cứu Sư phụ. Tôi kiên định tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, không hề có một chút ngờ vực. Tôi tin rằng không có bệnh, Sư phụ đang điều chỉnh thân thể của tôi – Sư phụ sẽ lấy đi tất cả những thứ xấu được tích luỹ trong nhiều kiếp ra khỏi bề mặt, và giúp tôi trả những gì mình đã mắc nợ.

Lòng tin của tôi vào Đại Pháp không chỉ là làm theo một vài lý thuyết hay triết lý. Cho dù tôi cảm thấy ốm như thế nào, tôi vẫn kiên định bước ra khỏi giường và dựa vào tường để luyện công. Khi đang luyện, tôi nâng cánh tay lên, nghỉ một chút, và lại nâng tay lên lần nữa một cách quyết tâm. Tôi không thừa nhận bản thân mình là một người bệnh. Đến ngày thứ 15, tôi đã hơi đứng dậy được và tôi liền đi làm lại. Người quản đốc nhà máy hỏi: “Cô có làm được ca tối không đấy?” Tôi nói một cách dứt khoát: “Tôi làm được.” Ba ngày sau, tôi đã trở lại bình thường. Trong 18 ngày đó, tôi không hề có bất kỳ suy nghĩ nào đến việc đi bệnh viện, và phó mặc mọi thứ cho Sư phụ. Sư phụ từ bi vĩ đại đã giúp tôi vượt qua khảo nghiệm sinh tử ấy.

Vào ngày 26 tháng 06, tôi đến tham dự lại lớp giảng Pháp ghi âm của Sư phụ. Khi về nhà, tôi ho không ngừng. Cơn ho kéo dài suốt ngày và đêm, và tôi ho ra thứ gì đó trông như lòng trắng trứng sống. Nhưng dù thấy khó chịu đến đâu, tôi vẫn không cho phép mình buông lỏng việc học Pháp và luyện công. Có niềm tin vững chắc là một điều tốt, và Sư phụ đang quản tôi. Cơn ho kéo dài đến tận tháng 09, và một ngày nọ tôi bất ngờ nhận ra mình không còn ho nữa. Và do đó bệnh suyễn bao nhiêu năm nay cũng đã biến mất.

Khi gia đình tôi, hàng xóm, và đồng nghiệp nhìn thấy sự thay đổi to lớn về sức khoẻ của tôi, họ đều thực sự kinh ngạc trước hiệu quả kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp đối với sức khoẻ. Rất nhiều người sau đó đã trở thành học viên Đại Pháp.

2. Quản đốc nhà máy nói: “Cô A quả thật là một người tốt”

Vào năm 1997, điều kiện làm việc ở chỗ chúng tôi rất thoải mái, nên rất nhiều đồng nghiệp của tôi đã mang việc cá nhân của họ đến sở làm. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi biết rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta phải là người tốt dù ở bất cứ đâu. Chúng ta thậm chí còn phải tốt hơn những người được xem là anh hùng mô phạm trong lịch sử. Nên tôi luôn cố gắng đi làm đúng giờ mỗi ngày, và không làm việc riêng ở nơi làm việc. Thoạt đầu, tôi cũng hơi do dự về quyết tâm của mình. Không có đồng nghiệp nào cho rằng mang việc cá nhân đến nơi làm việc là sai. Thêm nữa, khi tôi về nhà sau giờ làm việc, tôi vẫn còn nhiều việc mà lẽ ra tôi đã có thể hoàn thành ở nơi làm việc, ngoài ra tôi còn phải học Pháp và luyện công. Tôi cảm thấy rất bận rộn. Sư phụ giảng rằng:

“Học Pháp đắc Pháp,
Tỉ học tỉ tu
Sự sự đối chiếu,
Tố đáo thị tu”
(Thực tuHồng Ngâm)

Tôi biết rằng đó chính là khảo nghiệm xem tôi có là phải là chân tu không. Tôi phải án chiếu mỗi niệm đầu theo Pháp. Chỉ bằng cách làm theo những yêu cầu của Pháp mà Sư phụ giảng thì tôi mới được xem là người tu luyện.

Tại nơi làm việc, tôi dọn sạch khu vệ sinh cho các công nhân. Một người công nhân trong bộ phận lò hơi đã nói với những người khác rằng: “Mặc dù có đến hơn 400 công nhân ở đây nhưng tôi cá chỉ có thể là cô A (nói về tôi) đã dọn dẹp.”

Một đêm nọ, khi chúng tôi vừa hoàn thành ca đêm và đang đi bộ về nhà. Chúng tôi dừng lại ở một cột đèn giao thông. Mặc dù không có ai cũng không có chiếc xe hơi nào trên đường, tôi nghĩ trong đầu rằng một học viên nên tôn trọng luật giao thông, không thì anh ta chẳng khác chi người thường. Nên tôi chờ cho đến khi nào đèn chuyển qua màu xanh. Các đồng nghiệp cười tôi và nói rằng có ai nhìn thấy tôi đâu kể cả nếu tôi có băng qua đường trái luật. Tôi trả lời rằng một học viên phải giữ bản thân theo những tiêu chuẩn nghiêm khắc dù anh ta hay cô ta ở đâu. Anh ta có làm điều tốt thì cũng không phải là vì anh ta muốn người khác nhìn thấy. Chúng tôi là những người tu luyện Đại Pháp chân chính đều dùng tâm để làm, để những vị Thần và Phật trên trời nhìn thấy. Chúng tôi không được làm những điều khiến Sư phụ thất vọng.

Trong cuộc sống hàng ngày, tôi có thể dùng Pháp để đo lường trong mọi việc mình làm. Tôi không bao giờ sử dụng thủ đoạn hay chiếm tiện nghi của người khác, thích giúp đỡ người khác. Do đó tôi rất hoà đồng với các đồng nghiệp. Khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, các cơ quan của đảng tà ác đã tới sở làm của tôi để thu thập thông tin. Người quản đốc đã nói: “Tôi không biết nhiều về Pháp Luân Công, nhưng tôi biết cô A là một người tốt.”

3. “Cô ấy là một học viên Pháp Luân Công!”

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi không thể nói lên những cảm xúc dồn nén trong lòng. Làm sao một pháp môn tốt như thế lại có thể bị vu khống như vậy? Vào tháng 12 năm 2000, sau rất nhiều thử thách, tôi đã đến được Quảng trường Thiên An Môn. Cuối cùng tôi đã có thể hô lớn lên những từ mà tôi đã để trong lòng rất lâu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp! Xin hãy khôi phục lại danh tiếng cho người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp!” Ngay sau khi tôi giơ biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thì công an tuần tra ở quảng trường đến bắt tôi.

Sau đó, tôi bị đưa đến nhà tù ở Thiên Tân rồi bị chuyển đến nhà tù tại khu vực tôi ở. Tuy nhiên, người chồng bị bệnh tâm thần của tôi lại nhóm lửa đốt bếp của chúng tôi và suýt chút nữa đã đe doạ đến tính mệnh của hàng xóm. Vì vậy sở làm của tôi, hội đồng nhân dân, trung tâm giam giữ đã sắp xếp cho tôi về nhà và bị theo dõi sát sao. Vì vậy sau gần hai tháng bị bắt, cuối cùng tôi đã được về nhà. Công ty của tôi ép tôi phải đến lớp tẩy não của họ.

Khi bộ phận an ninh và bí thư của công ty nói chuyện với tôi, tôi nói với họ rằng: “Tôi không thể ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Cơ thể của tôi đã từng mắc nhiều bệnh tật, nhưng sau khi tập luyện Pháp Luân Công, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất mà không cần một phương thuốc chữa trị nào. Là một con người, tôi không thể hành xử thiếu lương tâm được.” Khi họ nghe những lời tôi nói, họ cũng không nói được gì. Hành lang của công ty quá bẩn thỉu đến mức không thể đi qua được. Nên tôi đã dành vài ngày để dọn sạch cả hành lang. Những người đi ngang qua thấy hành lang sạch sẽ thì rất ngạc nhiên và hỏi về nó. Cả người giám đốc cũng phải thốt lên với người bí thư: “Hãy nhìn cái hàng lang thật là sạch sẽ!” Người bí thư cười lên và nói: “Cô ta là một học viên Pháp Luân Công đấy!”

Bởi vì tôi đã có thể làm mọi thứ một cách chân chính, công ty không gây khó khăn gì cho tôi nữa. Sau khi quay lại làm việc, người quản đốc, giám đốc và bí thư đã báo cáo lên lãnh đạo cấp cao, tôi đã được nhận hai tháng lương kèm theo tiền thưởng.

4. Tổ trưởng tự hào nói: “Chúng tôi có một học viên Pháp Luân Công”; người quản đốc nói: “Các học viên Pháp Luân Công không hề giả tạo”

Tôi bị điều chuyển đến một đơn vị khác của nhà máy, và vào ngày đầu tiên, người tổ trưởng rất không hài lòng. Ông ta phàn nàn với những người khác: “Tại sao lại đưa cho tôi một học viên Pháp Luân Công?” Tuy nhiên, tôi không hề giận ông ta. Nhà xưởng của chúng tôi ở trong nhà máy đã 13 năm rồi, và mỡ trên sàn nhà đã dày hơn 1cm. Nên mỗi khi có thời gian, tôi đều lau rửa nhà xưởng này từ trên xuống dưới. Đến đợt kiểm tra vệ sinh môi trường, thanh tra nhà máy đã nói: “Ồ, mọi nơi đều sạch bóng.” Cả người tổ trưởng ở nhà xưởng khác cũng nói rằng: “Tại sao đội của tôi không có công nhân tốt như thế? Tôi trả lời: “Nếu anh muốn có một người như thế, thì anh hãy yêu cầu những người trong đội của anh tập luyện Pháp Luân Công.” Mỗi một đội tôi tới, người tổ trưởng của tôi không bao giờ phải lo lắng. Khi tất cả 36 đội trong nhà máy có cuộc họp, người tổ trưởng của tôi đã nói một cách tự hào rằng: “Chúng tôi có một học viên Pháp Luân Công.”

Khi tôi nghỉ hưu, mọi người đều lưỡng lự không muốn tôi đi. Trong suốt bữa ăn cuối cùng trong đội, người quản đốc đã nói một cách chân thành với tôi rằng: “Các bạn, những học viên Pháp Luân Công thật là tốt. Các bạn không hề giả tạo.”

Trong suốt 17 năm tu luyện Đại Pháp, tôi đã trải qua rất nhiều gian khổ. Từ ngữ không đủ để tôi có thể diễn tả lòng biết ơn sâu sắc đối với Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/10/工长说-“法轮功好,真不是装的”-275070.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/10/141472.html

Đăng ngày 10-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share