Bài viết của một đệ tử tại Philadelphia
[MINH HUỆ 01-07-2013] Một trong những bức tranh sơn dầu trong Triển lãm Quốc tế Chân – Thiện – Nhẫn có tên “Kiên cường chịu đựng”, miêu tả một người đàn ông trung niên đứng giữa cơn bão tuyết. Trận bão tuyết không thể ngăn ông căng khẩu hiệu kêu gọi công chúng giúp chấm dứt vi phạm nhân quyền đối với các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Tranh sơn dầu: Kiên cường chịu đựng
Thực ra, bức tranh này miêu tả một câu chuyện có thật. Người đàn ông trong bức tranh tên là Leon Lemmon, cùng với vợ mình là Julia, đang làm việc không mệt mỏi để nâng cao nhận thức của người dân về hoàn cảnh của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc trong suốt hơn 10 năm qua.
Leon và Julia đã thu được những lợi ích kỳ diệu từ môn tu luyện tuyệt vời Pháp Luân Công, họ không thể ngồi yên khi chứng kiến các đồng tu của họ ở Trung Quốc đang bị tra tấn và giết hại chỉ vì niềm tin vào Chân Thiện Nhẫn. Là một quản lý tại một công ty dầu khí nổi tiếng có trụ sở tại Houson, Leon đã nghỉ hưu sớm vào năm 2002, sau đó hai vợ chồng ông đã bắt đầu cuộc hành trình dài để đấu tranh cho sự công bằng của các đồng tu ở Trung quốc.
Hơn 10 năm trôi qua, chính quyền Trung Cộng vẫn tiếp tục bức hại số lượng lớn các học viên Pháp Luân Công. Tuy nhiên Leon và Julia chưa bao giờ từ bỏ sự cố gắng của mình, và họ vững tin rằng khi càng có nhiều người biết được sự tàn ác của chính quyền Trung Cộng, công lý sẽ được thực thi.
Định mệnh với Trung Quốc
Ông Leon sinh ra tại bang Oklahoma, có hai bằng cử nhân và làm việc tại một công ty dầu mỏ trong 23 năm trước khi nghỉ hưu. Hiện ông đang sống cùng vợ và con gái tại New York.
Cô Julia, vợ ông Leon, là người gốc Trung Quốc, vốn thích tìm hiểu về các môn khí công. Sau khi biết về Pháp Luân Công vào tháng 1 năm 2002, ngay lập tức cô biết đây là điều mình đã tìm kiếm bao lâu nay. Trong lòng cô tràn ngập niềm vui vì đã hiểu ra ý nghĩa chân chính của nhân sinh, và cô mong muốn chồng mình cũng có thể trải nghiệm môn tu luyện tuyệt vời này.
Vì vậy chỉ một tuần sau khi Julia bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, Leon bắt đầu đọc quyển sách chính của Đại Pháp là sách Chuyển Pháp Luân. Ông thật sự thích những nguyên lý Chân Thiện Nhẫn và hoàn toàn nhận thức được điều Đại Pháp dạy các đệ tử ở trong bất cứ hoàn cảnh xã hội nào đều nên làm người tốt.
Leon từng bị bệnh hoại tử xương và phải phẫu thuật thay xương đùi phải. Sau khi ông trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp, ông không cần phải phẫu thuật chân trái nữa và căn bệnh tăng huyết áp đã kéo dài 5 năm của ông cũng biến mất. Leon kinh ngạc về sự hồi phục kỳ diệu của mình và đã cảm nhận được sự siêu thường của Đại Pháp.
Một quyết định quan trọng
Cuộc bức hại Pháp Luân Công đặc biệt thảm khốc trong năm 2002. Cô Julia rất buồn và trái tim cô đau nhói khi chứng kiến rất nhiều học viên đang bị bức hại nhưng nhiều người Trung Quốc vẫn thờ ơ hay thậm chí còn giúp kẻ xấu làm điều ác. Cô cảm thấy trách nhiệm cần phải nói với thế giới biết sự việc đang xảy ra ở Trung Quốc.
Sau khi bàn bạc với Leon, hàng ngày sau khi đi làm về, Julia ra trước Lãnh sự quán Trung Quốc tại Houston để luyện công.
Vài tuần sau, Julia hỏi Leon có thể nghỉ hưu sớm không, để có thể cùng cô truyền bá chân tướng của cuộc bức hại này cho khách của lãnh sự quán, đặc biệt là những người Trung Quốc.
Leon cảm thấy ngỡ ngàng trước đề nghị của vợ mình. Dù thế nào, cũng chỉ còn một năm nữa là ông được nghỉ hưu. Nếu ông nghỉ sớm, ông sẽ mất một năm tiền lương và tiền hưu hàng tháng bị giảm 25%. Các bà vợ khác đều muốn chồng mình làm việc càng nhiều càng tốt để có quyền lợi hưu trí hàng tháng nhiều nhất có thể. Vậy có người vợ nào lại yêu cầu chồng mình nghỉ hưu sớm chứ?
Julia đã giải thích với Leon về việc các học viên ở Trung Quốc bị ngược đãi, và ông lập tức cảm nhận sự đau đớn của họ đồng thời cảm thấy ngưỡng mộ sự can đảm của họ vì đã đứng lên cho đức tin của mình. Ông biết rằng trách nhiệm của mình là làm bất cứ việc gì có thể để ngăn chặn cuộc bức hại này.
Khi Leon nộp đơn xin nghỉ hưu sớm, cấp trên đã rất ngạc nhiên vì theo quy định của công ty các vị trí quản lý đều không được nghỉ hưu sớm trừ khi có lý do đặc biệt.
Điều kỳ lạ đã xảy ra, công ty đã sớm ban hành luật mới về việc nghỉ hưu sớm, và đơn của Leon đã được chấp thuận một cách thuận lợi. Vài tháng sau, ông đã gặp lại cấp trên của mình trong lúc phát tờ rơi ngoài đường phố. Sếp của ông cuối cùng đã hiểu sự lựa chọn của ông.
Cảnh tượng trước Lãnh sự quán Trung Quốc ở Houston
Bắt đầu từ mùa hè năm 2002, Julia và Leon đến Lãnh sự quán Trung Quốc để “làm việc” mỗi ngày. Họ treo biểu ngữ, bảng thông tin ngay bên ngoài Lãnh sự quán và nói chuyện với khách về sự thật đang diễn ra ở Trung Quốc
Mỗi ngày Julia và Leon đều lái xe hơn hai giờ để treo và gỡ hơn 10 tấm băng rôn hay bảng thông tin. Đó thực sự là một khảo nghiệm dành cho họ vì trước đây họ thường sống rất an nhàn.
Mùa hè trời rất nóng, nhiệt độ thường vượt quá 38 độ C. Hầu hết mọi người đều ở trong nhà có bật điều hoà. Ở trước Lãnh sự quán không có cây cối hay bóng râm nào. Thậm chí thanh niên cũng đổ bệnh với nhiệt độ cao như thế, huống chi là người đang ở độ tuổi sắp nghỉ hưu.
Julia và Leon đứng trên vỉa hè xi măng nóng như thiêu đốt, uống nước cũng không làm dịu đi cái nóng. Quần áo của họ ướt đẫm mồ hôi nhưng nhanh chóng khô ráo dưới ánh mặt trời.
Lúc đầu, họ vẫn tới nhà hàng gần đó để ăn trưa và nghỉ, nhưng sau đó họ sớm nhận ra cái nóng trở nên gay gắt hơn khi họ trở ra ngoài. Nên sau đó họ tự đem theo đồ ăn trưa và uống càng ít nước càng tốt để không phải sử dụng nhà vệ sinh nhiều lần.
Trong giờ ăn trưa, ở Lãnh sự quán không có khách vãng lai, nên Leon và Julia đọc sách Đại Pháp và luyện công. Với họ, đây là cách tốt nhất để lấy lại sức lực. Cả hai đều nhận ra thần tích của Đại Pháp vì đã giúp ông Leon, đã thay xương đùi ở chân phải, vẫn có thể đứng vững cả ngày và treo, tháo gỡ các tấm băng rôn.
Khi lãnh sự quán hết giờ làm việc, họ thu dọn mọi thứ và đi đến bãi đỗ xe. Họ nói rằng: “Khi chúng tôi đi qua hết nhà hàng này tới nhà hàng khác với cái bụng trống không, chúng tôi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn và không khí trong lành, chúng tôi như đang ở một thế giới khác.”
Vào thời điểm đó, người dân có những phản ứng khác nhau khi Leon và Julia tiếp xúc với họ trước lãnh sự quán. “Chúng tôi nhận được rất nhiều phản hồi tích cực, điều này thật sự khích lệ chúng tôi. Nhiều người rất kỳ lạ, và một vài người cư xử rất thô lỗ với chúng tôi. Chúng tôi đối đãi với việc đó như một khảo nghiệm cho sự nhẫn nại và thiện tâm của mình. Chúng tôi nhớ Sư phụ đã rất từ bi với chúng tôi như thế nào, nên chúng tôi cố gắng kiềm chế và cảm thấy tiếc cho những ai từ chối tìm hiểu về hoàn cảnh các học viên ở Trung Quốc.”
Hành trình dài từ Houston tới Manhattan
Manhattan, New York là trung tâm kinh tế của thế giới. Vì là một trong những chốn phồn hoa nhất ở Mỹ quốc, Manhattan trở nên hấp dẫn với dân chúng đến từ các tầng lớp và nền văn hoá khác nhau.
Nhận ra tầm quan trọng của Manhattan, các học viên Pháp Luân Công đã tái hiện cảnh tra tấn trên đường phố trong hai năm từ 2004 đến 2006. Một nhóm học viên thường diễn lại các hình thức tra tấn được sử dụng tại Trung Quốc và nhóm khác sẽ biểu diễn các bài công pháp Pháp Luân Công. Bằng cách đó, người qua đường có thể nhìn thấy rõ ràng sự yên bình của các bài tập và sự ngược đãi dã man đối với các học viên. Sự tương phản sâu sắc này đã làm nhiều người cảm động và họ đã ký tên vào bản thỉnh nguyện yêu cầu chấm dứt cuộc bức hại.
Tái hiện cảnh tra tấn ở Manhattan
Tái hiện cảnh tra tấn ở Manhattan
Leon và Julia ở Manhattan
Cô Julia thu thập chữ ký thỉnh nguyện dưới trời mưa
Vào tháng 7 năm 2004, Julia và Leon bán căn nhà của họ ở Houston để chuyển tới New York. Họ thuê một căn hầm nhỏ, tối tăm, không có cửa sổ ở Manhattan với giá 650 đôla một tháng và bắt đầu 2 năm nổ lực để nâng cao nhận thức về cuộc đàn áp dã man với các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Mỗi ngày họ đều tham gia tái hiện cảnh tra tấn và nói với người dân về tội ác không thể tưởng tượng đang diễn ra tại Trung Quốc.
So với cái nóng mùa hè ở Houston, cái giá rét của mùa đông ở Manhattan cũng chẳng dễ chịu chút nào. Thỉnh thoảng Julia và Leon trú trong một khoảng trống chật chội dưới cầu thang dẫn tới tàu điện ngầm để ăn vội bữa trưa gói sẵn.
Ngày lễ của cha (Father’s Day) khác thường
Sau khi đợt triễn lãm tái hiện tra tấn ở Manhattan kết thúc, Julia và Leon tiếp tục sống ở New York để truyền bá chân tướng về những gì các học viên ở Trung Quốc đang phải chịu đựng.
Vào ngày 16 tháng 6, 2013, Ngày lễ của Cha, con gái của Leon hỏi ông: “Thưa cha, cha dự định tổ chức Ngày lễ của Cha (Father’s Day) như thế nào?”
Thực ra, ngày đó không có gì khác với ngày thường. Julia và Leon bắt đầu một ngày của họ bằng việc phân phát báo Đại Kỷ Nguyên tại những nơi khác nhau trong thành phố. Thời gian còn lại trong ngày, họ tiến hành làm các công việc khác nhau để hồng Pháp và thỉnh nguyện người dân giúp chấm dứt cuộc đàn áp tại Trung Quốc.
Leon đã không tổ chức Ngày lễ của Cha trong nhiều năm. Thời gian của ông đều dành cho việc giảng chân tướng, đi sớm về muộn, trong tủ lạnh có gì ăn nấy. Ngoài ra ông sống rất tiết kiệm, tiền dành dụm được đều dùng cho việc sản xuất các tài liệu giảng chân tướng về những gì các học viên tại Trung Quốc đang phải chịu đựng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/17/超越酷暑严寒(图)-276756.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/27/141247.html
Đăng ngày 02-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.