Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ16-08-2013] Chồng tôi là một người vô thần và rất ngoan cố. Đây là bức thư mà tôi đã viết cho anh ấy. Anh ấy chống đối việc tập khí công và việc tu luyện. Tôi, con trai, con gái và con dâu đều tập Pháp Luân Công. Sau khi ĐCSTQ tà ác (Đảng Cộng Sản Trung Quốc) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công, chồng tôi thậm chí còn không thể chịu đựng được khi nghe bất cứ ai nói về “Pháp Luân Công”, “Tu luyện” hay “Sư phụ.” Anh ấy từ chối lắng nghe chân tướng về Pháp Luân Công và sẽ mất bình tĩnh. Những học viên khác đã cố gắng để giảng chân tướng cho anh ấy nhưng hết thảy đều vô ích.

Đôi lúc anh ấy nghe thấy tôi đang nói chuyện với những người khác về cuộc bức hại, anh ấy sẽ mất bình tĩnh và nói những điều bất kính về Đại Pháp. Khi nổi cơn khó chịu, anh ấy thường phải mất một thời gian dài để vượt qua, đôi lúc là hàng tuần. Môi trường ở nhà vô cùng áp lực. Tôi biết tình trạng này không đúng, tôi cũng phát chính niệm nhiều lần để diệt trừ những nhân tố tà ác đằng sau anh ấy, nhưng tôi không thấy có bất cứ sự thay đổi lớn hay kết quả khả quan nào.

Đến giữa tháng tư năm 2012, Anh ấy lại nổi cáu vì những chuyện vặt vãnh. Sau đó tôi nghĩ đến việc viết một bức thư cho anh ấy. Tôi chắc chắn rằng qua việc đọc những suy nghĩ của tôi, anh ấy sẽ không mất bình tĩnh và sẽ suy nghĩ về những lời nói đó. Đầu tháng năm, khi tôi để ý thấy tâm trạng của anh ấy khá lên, tôi đã đưa bức thư cho anh ấy để đọc trên máy tính của tôi.

Bức thư cho chồng tôi:

Em muốn bày tỏ những cảm xúc của mình với anh nhưng lại thấy rằng có quá nhiều điều để nói và có lẽ em sẽ bối rối mà quên mất một số những cảm nghĩ của mình. Viết thư trên máy tính dường như là cách tốt nhất để em có thể thực sự bộc bạch bản thân mình. Em hy vọng rằng anh sẽ dành thời gian để đọc và suy ngẫm về tất cả.

Nghĩ lại hơn 40 năm của cuộc hành trình trong đời mà chúng ta đã ở bên nhau, em biết rằng nó không hoàn toàn xấu tệ nhưng đó là một con đường gập ghềnh, trắc trở. Chúng ta lớn lên trong những môi trường khác nhau và tính cách của chúng ta rất khác nhau và rất khó để chúng ta có thể sống hoà hợp. Chúng ta thường tranh luận về những điều nhỏ nhặt và anh thường giành phần thắng sau mỗi cuộc tranh luận. Điều này dường như không thể khiến anh hạnh phúc hơn em. Sau các cuộc tranh luận của chúng ta anh luôn lạnh nhạt đối với em. Em cảm thấy em cần phải nói với anh rằng những năm qua em đã cảm thấy như thế nào về tất cả những việc này.

Trong suốt thời gian đó, tháng nào cũng có những ngày mà em cảm thấy rất áp lực. Em cảm thấy anh không thật sự quan tâm đến em. Thỉnh thoảng anh mới hỏi em xem có chuyện gì nhưng thái độ của anh rất lạnh lùng và công kích, em không thể nói chuyện với anh theo cách đó. Anh rất nóng tính và không chia sẻ với em. Anh nghĩ rằng em đang cố tình làm như vậy và điều đó đã gây ra nhiều tranh cãi hơn. Sau những chuyện đó, chúng ta thậm chí còn ít chia sẻ cùng nhau hơn. Em cảm thấy thật mệt mỏi, chán nản và đau khổ.

Mặt khác, em không muốn ly hôn. Vì vậy em đã âm thầm chịu đựng những điều mà em cảm thấy bất công và cố gắng chấp nhận số phận của mình. Tuy nhiên, trong tâm em đã bị tổn thương và theo thời gian nó ngày càng hằn sâu thêm. Dần dần có một khoảng cách ngày càng lớn giữa chúng ta. Em bắt đầu cảm thấy hận anh. Em cũng cảm thấy một sự trỗi dậy bên trong em ngày càng tăng và với mong muốn trả thù, em muốn chấm dứt cuộc hôn nhân của chúng ta nhưng các con còn nhỏ vì vậy mà em đã ở lại với anh cùng sự oán giận trong tâm em cũng tăng lên. Em tâm sự với một người bạn và nói rằng em biết anh có một số phẩm chất tốt đẹp nhưng em căm ghét anh.

Em sợ rằng không ai có thể giúp được em giải quyết vấn đề này. Em không biết đến bao giờ em có thể tha thứ được cho anh. Tất cả những suy nghĩ của em đều là vì các con và em biết rằng em sẽ không bao giờ có thể rời bỏ anh và được giải thoát cho đến khi các con khôn lớn.

Đến khi em chuẩn bị rời bỏ anh, chính là Sư phụ từ bi đã cứu em. Em đã có được cuốn sách thiên thượng Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc cuốn sách một lần, nó đã thực sự khai mở tâm trí của em. Em cảm thấy mình đã có một cuộc đời mới. Em hiểu được rất nhiều câu hỏi mà em chưa bao giờ hiểu được trước đây. Cuộc sống của em giờ đây đã có mục đích và tràn đầy hy vọng. Em không còn cảm thấy bất cứ sự oán hận nào đối với người khác nữa.

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân để giữ bản thân chúng ta dựa trên tiêu chuẩn của “Chân – Thiện – Nhẫn” và “là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu'”(Chuyển Pháp Luân) trong tu luyện cũng như:

“Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma” (Thuỳ thị Thuỳ phi trong Hồng Ngâm III)

Là đệ tử của Sư phụ, em phải giữ mình theo những yêu cầu của Sư phụ. Kể từ đó, mỗi khi anh mất bình tĩnh, em không còn cảm thấy khó chịu nữa. Đôi khi chỉ vì những sự việc rất nhỏ anh sẽ đánh em nhưng cho dù thế nào em đều không đánh trả lại. Em không còn oán giận hay hận thù nữa. Anh không nhận ra được rằng làm hại người khác tương đương với việc làm hại chính mình. Em cảm thấy đáng tiếc cho anh. Em bắt đầu hướng nội xem em đã làm điều gì không đúng mà khiến anh khó chịu đến vậy. Em đã cố gắng chia sẻ với anh về những gì em đã làm sai. Anh không nghĩ là em thành thật vì vậy em đã không nói với anh về điều đó nhưng em vẫn tiếp tục đề cao bản thân mình.

Khi đến thăm nhà của một cặp vợ chồng vào năm 1998, họ đã đề cập đến mối quan hệ của chúng ta. Em nói với họ rằng em là người phải chịu trách nhiệm đối với những vấn đề của chúng ta. Em nói, “Trước đây mình nghĩ mình không bao giờ sai và mình luôn là nạn nhân. Mình chỉ có thể nhìn thấy những thiếu sót của anh ấy. Sau khi mình bắt đầu tập Pháp Luân Công, mình đã ngừng đánh giá anh ấy theo cách như vậy. Mình đã hiểu ra rằng anh ấy có rất nhiều phẩm chất tốt.” Em đã nói với họ nhiều hơn về anh cùng với những điểm mạnh ở anh. Người vợ vô cùng ấn tượng khi mà em có thể nói về anh như vậy và biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Em đã thuyết phục được cô ấy qua cách hành xử của mình.

Người xưa từng nói rằng: “Một người nên trả lại nhiều hơn cho một chút lợi nhỏ mà họ nhận được.” Tuy nhiên, khi Sư phụ ban cho chúng ta cuộc đời mới, anh không nghĩ đến việc phải trả lại cho Ngài, mà lại phỉ báng Ngài. Khi anh thấy rằng việc đánh đập hay chửi bới không thể khiến em động tâm, anh bắt đầu nguyền rủa Sư phụ, biết rằng đó là phương sách cuối cùng của anh. Anh biết rằng chỉ bằng cách làm như vậy mới có thể khiến em buồn. Đúng vậy. Khi em nghe anh nguyền rủa Sư phụ, em cảm thấy thật sự rất buồn, em cảm thấy buồn cho Sư phụ cũng như cho chính anh.

Để cứu độ chúng sinh, Sư phụ của em đã đến từ tối đại khung của vũ trụ, giáng hạ từng tầng, từng tầng, đến thế giới ô trọc này, Ngài đã chịu đựng vô vàn khổ nạn cũng như gánh chịu muôn vàn tội nghiệp cho chúng sinh. Sư phụ đã làm điều mà không vị Thần nào trước đó có thể làm. Hồng ân cứu độ của Ngài vượt thoát ra ngoài cả khung thể vũ trụ. Vậy mà Ngài lại bị anh nguyền rủa một cách hằn học, làm sao em lại không thể cảm thấy buồn cho Ngài? Anh chỉ quan tâm đến việc trút cơn giận của mình bằng cách không ngừng lên án Sư phụ và Đại Pháp. Anh có biết rằng việc đó sẽ mang đến hậu quả gì cho anh không? Em muốn nói với anh, Sư phụ của em là vị Phật Chủ, người mà tạo nên hết thảy những gì trong vũ trụ này, trong đó có anh.

Là vị Phật Chủ mà tạo nên sinh mệnh của anh, anh dám phỉ báng Ngài, anh có nghĩ rằng mình có tương lai không? Sư phụ đã giảng trong “Kết luận chắc chắn“:

“Sinh mệnh ấy khi hoàn trả ác nghiệp, thống khổ khi bị diệt hết từng tầng từng tầng là vĩnh viễn không bao giờ xong.” ( Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Làm sao em lại có thể không cảm thấy buồn cho anh, sự việc vẫn còn chưa kết thúc, vì vậy anh vẫn còn có cơ hội. Bây giờ hãy để em nói với anh chân tướng, nếu anh có thể thức tỉnh và viết nghiêm chính thanh minh, anh vẫn có thể được đắc cứu. Chỉ bởi vì uy đức của Sư phụ là to lớn vô hạn.

Khi nói đến chuyện tu luyện, đó là điều gì đó mà anh luôn nhạo báng. Bị ảnh hưởng bởi thuyết vô thần, bất cứ điều gì vượt ngoài tầm nhận thức của anh, anh đều không tin hay anh không muốn lắng nghe hoặc nghĩ đến. Trong mắt anh, một người đạt được viên mãn qua tu luyện là điều không thể tồn tại. Anh nói rằng những học viên đó vừa lạc hậu và nực cười hay họ không thỏa mãn với cuộc sống của mình và có lẽ thần kinh có vấn đề.

Có thật vậy không? Nếu như vậy thì tại sao trong lịch sử lại có rất nhiều người bỏ nhà ra đi tìm Đạo? Nếu đó là trường hợp này, tại sao Đức Phật Thích Ca Mâu Ni lại rời bỏ ngôi vị hoàng tử của mình để đi lang thang khất thực trong thế giới con người? Đây là cách tu luyện trong quá khứ. Tác giả trong Tây Du Ký có nói: “Nhân thân nan đắc. Trung thổ nan sinh. Chính Pháp nan ngộ. Rất khó để được sinh ra tại Trung Quốc đại lục và rất khó để đắc được chính Pháp.”

Điều may mắn là chúng ta có thể được đắc cứu bởi Sư phụ trong thời kỳ Chính Pháp. Chúng ta có thể trở thành đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, trợ Sư Chính Pháp khi vũ trụ đang trải qua sự chuyển hóa lần đầu tiên trong lịch sử. Làm sao một người lại không trân quý cơ hội tu luyện vạn năm có một này?

Tuy nhiên anh đã không để ý đến việc tu luyện của em một chút nào. Bất cứ ai cố gắng giải thích chân tướng về Đại Pháp cho anh, anh đều không lắng nghe. Người xưa thậm chí còn nói những điều giống như “người sáng suốt biết nghe ý kiến trái chiều” làm sao anh lại có thể ngoan cố đến vậy? Chỉ vì lý do đó, em bắt đầu tận dụng cơ hội này để chia sẻ cùng anh. Nếu em vẫn không nói với anh, em chính là đang làm hại anh, đang tìm cách trả thù.

Em có thể không còn được sống thanh thản nếu em không cố gắng cứu anh. Nếu em không thể cứu được anh, đó sẽ là sự hối tiếc vĩnh hằng đối với em.

Hãy suy nghĩ thật kỹ. ĐCSTQ đã thống trị Trung Quốc hơn 60 năm. Nó đã bức hại chính người dân của nó, thậm chí gồm cả nguyên chủ tịch nước. Ông ấy đã bị dẫm đạp và hủy hoại qua một đêm. Cuộc bức hại Pháp Luân Công cũng giống như vậy. Kẻ độc tài tà ác đã tuyên bố một cách điên cuồng rằng chúng sẽ “nhổ tận gốc Pháp Luân Công trong ba tháng.” Tuy nhiên, việc đó có xảy ra hay không? Sau hơn mười năm bức hại tàn khốc, Pháp Luân Công không bị diệt trừ mà thay vào đó không ngừng phát triển. Giờ đây nó đã được hồng truyền ở hơn 100 quốc gia.

Tại sao cuộc bức hại lại mất đi sức mạnh khi đối mặt với Pháp Luân Công? Bởi vì Pháp Luân Công là Phật pháp. Đối với việc con người cố gắng tiêu diệt Phật pháp, đó chẳng phải là một cái kết tử hay sao? Đó chính là khởi nguồn của câu nói “Trời sẽ diệt ĐCSTQ”. ĐCSTQ hoá ra đã tự hủy diệt chính mình khi đàn áp Phật pháp.

Việc các học viên khuyến khích mọi người thoái Đảng chính là đang cứu độ con người, đó thật sự là từ bi. Bởi vì ĐCSTQ vô cùng tà ác, việc nó bị Trời diệt là không thể cưỡng lại được. Khi một người gia nhập vào các tổ chức của nó, anh ta hay cô ta sẽ là một phần của nó. Khi Trời diệt ĐCSTQ, người đó sẽ phải đi theo nó mà đó chính là sự giải thể căn bản của một sinh mệnh. Điều đó rất đáng sợ. Bởi vì Thần và Phật là từ bi đối với con người, họ ban cho con người sự lựa chọn được sống bằng cách thoái Đảng. Chỉ khi một người thoái xuất khỏi ĐCSTQ tà ác cùng các tổ chức liên đới của nó từ trong tâm của mình thì họ mới thoát khỏi tà ác và được Thần phù hộ. Thần chỉ xét nhân tâm, họ không quan tâm đến hình thức. Đối với việc một người dùng bí danh để thoái Đảng cũng giống như việc họ dùng tên thật. Do vậy đã có trên một trăm triệu người thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó.

Lý do mà em viết bức thư này cho anh là với hy vọng rằng anh sẽ có một sự thay đổi trong tâm, đối xử tốt với Đại Pháp và các học viên đồng thời hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Hãy lựa chọn một tương lai tươi sáng cho chính mình, đó là việc rất quan trọng và nghiêm túc. Tất nhiên, nếu anh vẫn không muốn tin em, em không thể làm được bất cứ điều gì đối với điều đó. Em đã làm điều mà em có thể làm.

Mà để nói rằng, chúng ta đang ở thời điểm quan trọng trong lịch sử, thời gian còn lại không nhiều. Em hy vọng anh sẽ lựa chọn điều tốt lành!

Sau khi chồng tôi đọc bức thư này trên máy tính, anh ấy đã lưu nó vào ổ lưu động của mình. Sau đó, mặc dù anh ấy không nói bất cứ điều gì, anh ấy đã bị tác động rất lớn và có thể thấy qua hành động của anh ấy. Kể từ đó, anh ấy đã kiểm soát tâm tính của mình. Anh ấy cũng làm rất nhiều công việc nhà để tôi có thêm nhiều thời gian học Pháp Luân Công và ra ngoài nói với mọi người về cuộc bức hại. Anh ấy bắt đầu thể hiện rằng anh ấy quan tâm đến tôi hàng ngày. Thậm chí anh ấy còn bày tỏ trước họ hàng rằng anh ấy cảm thấy thật tồi tệ đối với cách mà anh ấy đã từng đối xử với tôi trước đây.

Tôi cho rằng đó chính là uy lực của Đại Pháp.

 


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/18/写给固执的家人的信-275504.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/16/141574p.html

Đăng ngày 28-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share