Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-06-2013] Trong suốt mười năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trải qua nhiều mâu thuẫn và tình huống nguy hiểm. Song chỉ cần tôi hành xử chiểu theo Pháp, những mâu thuẫn này đều được giải quyết.
Một buổi tối mùa hè năm 2006, tôi đã viết những từ “Trời diệt Trung Cộng” lên trên một cột đèn. Sau đó tôi rời đi, nghe các bài giảng Pháp trên máy nghe nhạc MP3 của mình. Một người đã đi ngang qua nhìn tôi với một thần thái dị thường. Hai phút sau, anh ấy đột ngột quay trở lại, túm lấy tôi, và hỏi lớn: “Anh vừa làm cái gì vậy?”
Tình huống đột ngột này khiến tôi có phần lo sợ. Tôi cảm nhận được rõ tâm sợ hãi của mình đang nổi lên, nhưng tôi cũng được biết rằng giảng chân tướng về Pháp Luân Công là không có gì sai cả. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ gia trì chính niệm cho tôi. Rồi sau đó tôi đã đáp lại còn to hơn: “Chẳng làm gì cả!”
Người đàn ông này đã nói: “Hãy theo tôi đến đồn cảnh sát.” Tôi trả lời: “Tôi không đi!” Anh ấy đã rút điện thoại di động từ trong túi ra. Tôi đã nắm lấy tay của anh ấy và ngăn lại. Sau một lúc, tôi nói: “Đừng gọi cảnh sát. Anh sẽ được thiện báo nếu anh làm việc tốt đó.” Anh ấy đáp lại: “Tôi không thể được thiện báo. Đảng Cộng sản đã bắt giam tôi vài lần rồi. Tôi được thiện báo gì đây?”
Một lúc sau, anh ấy nói: “Hãy đưa cho tôi ít tiền, rồi tôi sẽ để cho anh đi.” Tôi nói với anh ấy rằng tôi không có mang nhiều tiền vì tôi chỉ ra ngoài để đi dạo. Tôi đã đưa cho anh ấy tất cả 30 nhân dân tệ mà tôi có.
Chúng tôi đã ngồi bên lề đường và trò chuyện với nhau. Anh ấy nói với tôi rằng anh đã từng có một công việc tốt và có nhiều bạn bè. Anh từng mở một công ty nhỏ, và công việc kinh doanh rất tốt. Tuy nhiên, sau đó anh ấy đã tham gia vào một vụ ẩu đả và rồi đã bị đi tù vài năm. Sau khi được thả ra, công ty của anh đã phá sản, cuộc sống của anh đã trở nên đảo lộn. Anh ấy đã bị đi tù đến hai lần với cùng một lý do và thậm chí đã muốn từ bỏ chính bản thân mình. Hiện anh ấy đã 40 tuổi nhưng vẫn độc thân và sống cùng cha mẹ mình.
Tôi lắng nghe câu chuyện của anh ấy một cách kiên nhẫn. Cuối cùng, anh đã hỏi tôi: “Có phải anh học Pháp Luân Công không?” Tôi đã trả lời: “Vâng, đúng” Anh ấy nói: “Tôi không phải là người gia giáo. Chúng ta có cách nào để khiến đồn cảnh sát nổ tung không nhỉ? Chúng đã quá thối nát rồi!” Anh ấy cũng nói với tôi rằng anh biết một số học viên Pháp Luân Công ở trong nhà tù và tất cả họ đều là những người tốt.
Tôi nói với anh ấy: “Anh đã hiểu lầm chúng tôi rồi, và chúng tôi đang bị hiểu lầm vì những tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản. Chúng tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến cho xã hội cả.” Tôi đã giải thích thêm: “Chúng tôi tu luyện theo Chân – Thiện – Nhẫn và chúng tôi hành xử tuân theo các nguyên lý này. Mục đích của chúng tôi giảng chân tướng là để cho mọi người biết được bản chất tà ác của Đảng [Cộng Sản Trung Quốc] và những ai thoái khỏi nó sẽ có thể có được một tương lai tốt đẹp.” Anh ấy đã không hoàn toàn tin điều đó. Tôi đã nói với anh: “Anh sẽ hiểu được những gì tôi nói sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi đã đồng ý gặp nhau vào tối hôm sau tại cùng vị trí đó và tôi sẽ mang cho anh ấy một cuốn sách Chuyển Pháp Luân.
Ngày hôm sau, tôi đã do dự trước khi đến gặp người đàn ông này, nhưng tôi nghĩ rằng đây có thể sẽ là cơ hội duy nhất cho anh ấy biết được chân tướng [về Pháp Luân Công] và có thể học Pháp. Ngoài ra, giảng chân tướng là trách nhiệm của tôi – một đệ tử Đại Pháp. Vì vậy, tôi đã quyết định đi đến địa điểm hẹn gặp của chúng tôi. Nhưng khi tôi chuẩn bị đi thì một cơn mưa to bắt đầu đổ xuống. Tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cơn mưa sau đó đã từng chút một giảm xuống và dần trở thành mưa phùn. Sau nửa giờ, người đàn ông đó vẫn chưa thấy xuất hiện. Khi tôi chuẩn bị rời đi, anh ấy đã vội chạy tới. Anh nói: “Hôm qua tôi đã bị say rượu và đã thô lỗ với anh. Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ sợ và hôm nay sẽ không dám xuất hiện nữa.”
Tôi nói với anh ấy: “Tôi đã hứa với anh rồi, nên tôi đã đến.” Tôi nói thêm: “Anh hãy đảm bảo là sẽ đọc cuốn sách [Chuyển Pháp Luân xong] trong một vài ngày đấy nhé, sẽ không có điều gì có thể cản trở được anh đến với [Đại Pháp] đâu. Hãy đưa ra quyết định của riêng mình sau khi đọc nó nhé.” Trên đường về nhà, tôi đã vô cùng xúc động trước sự từ bi của Sư phụ.
Sư phụ đã giảng trong bài “Thanh tỉnh” trong Tinh tấn yếu chỉ:
“Ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!”
Con người vốn không được xã hội công nhận đó đã sẵn sàng thay đổi bản thân vì sự từ bi của Sư phụ. Ngay sau khi tôi bước vào tòa nhà nơi tôi ở, trời lại bắt đầu mưa nặng hạt trở lại. Từ tận trong trái tim tôi, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã bảo hộ cho chúng tôi.
Chúng tôi đã thống nhất sẽ gặp nhau ít nhất một lần một tuần để chia sẻ kinh nghiệm của chúng tôi. Tôi cũng đã cho anh ấy vay vài nghìn nhân dân tệ để giúp anh thoát khỏi khó khăn trước mắt về tài chính, dù chính bản thân tôi không phải là một người giàu có. Anh ấy dần dần đã hiểu ra được nhiều điều và quyết định trở thành một học viên thực sự.
Một vài tháng sau đó, anh ấy nói với tôi rằng anh đã bỏ hút thuốc, chỉ còn uống một chút ít rượu vào những dịp đặc biệt. Không ai trong số bạn bè của anh ấy tin rằng anh có thể làm được điều đó. Anh ấy cũng đã giúp được một vài người bạn của mình thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Anh ấy đã thất nghiệp trong nhiều năm. Nhưng chỉ một tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy đã tìm được một công việc ổn định, làm một nhân viên bảo vệ và có một mức lương cao hơn so với các đồng nghiệp của anh. Tôi đã nói với anh rằng anh thật là may mắn vì anh đã tu luyện Đại Pháp. Anh đã đồng ý với tôi. Sau một vài tháng, anh cảm thấy rằng công việc của mình là quá xa nhà, vì thế anh đã được sắp xếp cho làm một thủ kho gần nhà. Tại nơi làm việc, anh nhìn thấy nhiều phế liệu với băng dính hai mặt. Sau khi được sự cho phép của ông chủ, anh ấy đã đem chúng về nhà và sử dụng làm tài liệu giảng chân tướng. Anh nói rằng anh đã được hưởng lợi từ Đại Pháp và muốn cứu những người khác.
Một lần, anh đã bị báo cảnh sát trong khi giảng chân tướng trong một khu dân cư. Anh ấy đã nói với cảnh sát: “Giờ đây tôi đang tu luyện Pháp Luân Công. Nhờ vậy mà tôi đã không còn làm bất cứ điều gì xấu một thời gian dài rồi. Pháp Luân Công đã thay đổi tôi.” Cảnh sát đã đến nhà của anh để lục soát các tài liệu Đại Pháp nhưng không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì. Cha của anh ấy đã hỏi các nhân viên [cảnh sát]: “Con trai tôi tu luyện Pháp Luân Công thì có gì sai? Tại sao các anh lại bỏ qua những người xấu trong xã hội mà lại đến đây để bức hại những người tốt?” Những nhân viên [cảnh sát] đã không thể nói bất cứ điều gì rồi lặng lẽ rời đi.
Bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau, tôi đều hỏi anh xem anh ấy có còn học Pháp nữa không. Anh luôn trả lời: “Tất nhiên rồi, làm thế nào mà tôi lại có thể không học Pháp cho được?”
Đã lâu rồi chúng tôi không gặp lại nhau. Năm ngoái, chúng tôi đã nói chuyện điện thoại với nhau, anh ấy đã bảo tôi rằng anh đã chuyển sang làm một công việc tốt hơn và muốn trả lại số tiền mà anh đã vay tôi trước đây. Tôi đã rất vui vì thấy anh đã có thu nhập ổn định.
Sư phụ luôn bảo hộ chúng ta ở mọi nơi, mọi lúc. Tất cả các khó khăn đều có thể được giải quyết nếu chúng ta làm theo những yêu cầu của Sư phụ.
Con xin cảm tạ Sư tôn! Cảm ơn tất cả các bạn đồng tu đã giúp đỡ tôi!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/2/大法使他心渐善-273592.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/1/141331.html
Đăng ngày 15-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.