Bài viết của đệ tử Đại Pháp vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-05-2013] Cuối tháng 05 năm 2013, hai chị em tôi bị bắt khi đang giảng chân tướng về Đại Pháp.
Tôi bị một cảnh sát còng tay. Có 4 cảnh sát ở đó, tôi biết một trong số họ. Ai cũng biết rằng anh ta vô cùng độc ác, danh tính của anh ta được tiết lộ trên internet vì nhiều lần bức hại các học viên. Ảnh chụp anh ta được dán khắp nơi.
Một số cảnh sát minh bạch chân tướng
Hai cảnh sát trẻ tuổi đưa chúng tôi tới đồn và bỏ đi. Một người nói với chúng tôi rằng anh ta tên là Lưu và là lái xe. Tôi không tin anh ta. Sau đó, khi trả lời điện thoại tôi nghe thấy anh ta nói: “Chào sếp, tôi là Lý xx.” Anh ta sợ bị phơi bày nên đã dùng tên giả.
Cuối cùng, chúng tôi biết được anh ta là Cục phó Cục An ninh Quốc gia. Anh ta gọi một cảnh sát khác đến, người này cũng tham gia bức hại Pháp Luân Công. Tên của người này ở trong danh sách những kẻ bức hại tàn nhẫn các học viên. Khi tới, anh nói với chúng tôi rằng một học viên khác đã bị tra tấn đến chết nhưng anh ta “không phải chịu trách nhiệm” bởi vì người học viên kia đã tuyệt thực để phản đối và kết quả đã bị chết. Có vẻ như anh ta đang cố bào chữa với chúng tôi rằng anh ta chỉ là một cảnh sát bình thường chứ không phải là một kẻ sát nhân.
Sau đó có thêm vài cảnh sát nữa đến. Chúng tôi đều giảng chân tướng cho họ. Tuy nhiên, họ giả điếc trước những lời chúng tôi nói. Lát sau, Lý nói: “Chúng tôi cũng không muốn bắt các người nhưng chúng tôi phải làm theo lệnh của cấp trên.” Anh ta lục soát túi sách của tôi và thấy các tài liệu phơi bày tội ác diệt chủng của Bạc Hy Lai, Vương Lập Quân và Chu Vĩnh Khang.
Một cảnh sát lấy một tờ và đọc. Cục phó Lý tìm thấy những tài liệu về Pháp Luân Công nhưng lại trả lại cho tôi. Anh ta cũng tìm thấy một nghìn nhân dân tệ và cũng lại để lại trong túi sách. Sau đó anh ta lại tìm thấy một tờ giấy ghi tên những người muốn thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản và những tổ chức liên đới. Anh ta không làm gì và cũng trả lại tôi.
Lúc đó, Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia đi vào, lục lại túi sách của tôi, tìm thấy tiền và anh ta đặt tiền sang bên cạnh. Tôi biết ông ta muốn lấy số tiền đó.
Ông ta cũng tìm thấy danh sách thoái Đảng Cộng sản và hỏi tôi xem đó là gì. Tôi không trả lời. Ông ta vo tờ giấy lại rồi ném lên trên bàn. Tôi thấy có lỗi vì không giấu tờ giấy đó đi. Tôi không thể nhớ hết tên người trên đó và không biết phải làm gì.
Sau khi viên cục trưởng rời đi, tôi cố gắng lấy lại tờ danh sách nhưng tay tôi bị còng nên di chuyển rất chậm. Mấy viên cảnh sát thấy vậy đã ngăn tôi lại. Tên trưởng phòng tà ác còn tìm thấy chìa khóa nhà của tôi và nói rằng trong nhà tôi chắc chắn có tài liệu Pháp Luân Công nên hắn muốn tiến hành khám xét.
Anh Lý nói: “Được rồi. Chúng tôi không cần phải khám nhà của bà.” Tuy nhiên, anh ta vẫn quyết định đi [khám nhà]. Vì tôi sống ở huyện khác, anh ta không tìm được nhà tôi và hỏi tôi xem tôi sống ở đâu.
Một trong số các cảnh sát khác đã bắt và khám nhà cùng nơi làm việc của tôi trước đó đã nói cho Lý biết khu tôi sống. Anh ta tìm thấy một chiếc chìa khóa nhà tôi và giữ nó lại.
Mặc dù nhà tôi rất dễ tìm, Lý đã vào nhầm một ngôi nhà khác và cuối cùng không thể tìm thấy nhà tôi.
Thêm nhiều cảnh sát ở Trung tâm giam giữ minh bạch chân tướng
Sau đó chúng tôi bị đưa đến trung tâm giam giữ. Trên đường đi, Lý đã lén bỏ ví tiền của tôi vào trong túi áo của tôi và ra dấu cho tôi rằng hãy chú ý đến nó.
Vài cảnh sát ở trung tâm đã biết tôi qua những lần tôi bị bắt. Có người còn phàn nàn về việc bắt bớ các học viên làm gì. Một vài người thì nói rằng họ chưa bao giờ bức hại học viên nào.
Trung tâm này khét tiếng bức hại dã man các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Học viên ở đây bị họ lột hết quần áo, tống vào phòng lạnh. Mọi người bị ép phải ngồi dưới sàn nhà để chịu cái lạnh thấu xương. Nó thực sự vô cùng lạnh.
Nhưng lần này, một cảnh sát nói: “Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Chỉ có họ mới được dùng chăn màn.” Cảnh sát còn mang cho chúng tôi thêm chăn để giữ ấm. Một ngày nọ, một cảnh sát giám sát tới phòng giam của chúng tôi và nói lớn: “Chỉ có các học viên Pháp Luân Công là được giữ lại chăn màn; những người khác phải đem trả lại kho.”
Sự hỗ trợ từ hải ngoại
Thông tin chúng tôi bị giam giữ [trái phép] đã được đăng tải lên internet, do đó nhiều đồng tu hải ngoại biết được đã gọi điện thẳng tới trung tâm giam giữ, yêu cầu thả tự do cho chúng tôi.
Một hôm, tôi nghe thấy một cảnh sát chửi mắng một học viên khác. Khi có cơ hội, tôi đã hỏi người cảnh sát rằng anh ta đã nổi nóng với ai. Anh ta trả lời rằng mình đã chửi mắng một học viên hải ngoại. Trước đó tôi đã giúp gia đình người cảnh sát này thoái đảng. Tôi nói với anh ta rằng nếu còn chửi mắng học viên, cuối cùng anh ta sẽ phải ở trong danh sách những cảnh sát tà ác.
Vào lúc 3 giờ chiều hôm đó, một người cảnh sát nhận được cuộc gọi từ hải ngoại đã yêu cầu tôi trả lời. Tôi nhận ra đó là một đồng tu với chất giọng miền Nam và anh ấy đang gọi từ Canada. Ở Canada, lúc đó đang là 3 giờ sáng. Để hỗ trợ chúng tôi, anh ấy đã không ngủ và còn khích lệ tôi.
Anh ấy hỏi tôi có bị tra tấn không, tôi kể về tình huống của mình. Tôi thực sự biết ơn vị học viên Canada đó khi tôi biết với anh lúc đó là sáng sớm và gọi một cuộc điện thoại quốc tế tốn rất nhiều tiền. Khi gác máy, cả chị tôi và tôi đã khóc. Chúng tôi thực sự trân trọng những khích lệ của đồng tu đó.
Cảnh sát cũng khuyến khích giảng chân tướng
Tôi đã rất buồn vì danh sách thoái đảng của mình bị lấy mất. Ở trong phòng giam, tôi nhẩm đọc Pháp và phát chính niệm liên tục. Tôi cũng hướng nội và ước rằng mình có thể lấy lại tờ danh sách. Cảm giác có lỗi và ân hận tràn ngập tâm trí tôi.
Đột nhiên, một cảnh sát tới yêu cầu hai chúng tôi ra ngoài. Anh ta gọi tất cả tù nhân nam lại và yêu cầu tôi giảng chân tướng cho họ.
Từ đó, hai chúng tôi dành thời gian giải lao để giảng chân tướng cho tù nhân khác. Hầu hết họ chấp nhận những gì chúng tôi nói. Thậm chí chúng tôi còn giảng chân tướng cho cảnh sát khác.
Một cảnh sát nói: “Ai dám tra tấn các vị? Ngày nào cũng có điện thoại từ hải ngoại gọi đến cho chúng tôi. Thậm chí cả khi chúng tôi chưa đi làm, chuông điện thoại đã reo rồi. Chúng tôi bây giờ rất cẩn trọng và không dám làm việc xấu, vì làm việc xấu sẽ phải trả nợ. Các vị có thể luyện công hay học Pháp, sẽ không ai làm phiền các vị.”
Rất nhiều cảnh sát ở đó đối xử rất tử tế với chúng tôi.
Một cơ hội giảng chân tướng khác đến
Vào ngày thứ 15, ba cảnh sát đưa chúng tôi tới trại lao động cưỡng bức. Tuy nhiên chúng tôi cũng không bị giữ lại vì chúng tôi không qua bài kiểm tra thể chất. Trong suốt thời gian đó, chúng tôi giảng chân tướng cho những cảnh sát ở đó và phát chính niệm. Họ đều tỏ ra lịch sự và tử tế.
Khi trở lại trung tâm giam giữ, họ nói rằng hàng ngày họ đều nhận được rất nhiều các cuộc điện thoại với nội dung giảng chân tướng và cảm thấy phiền toái. Họ không hiểu tại sao họ lại nhận được những cuộc gọi này và bảo chúng tôi kiểm tra lại thông tin.
Tôi nói: “Tôi sẽ nói cho anh nhưng nếu anh không tin thì cứ coi đó như một câu chuyện. Khi chư Thần biết được Sư phụ đang giảng Pháp ở Trái Đất. Họ muốn giúp đỡ. Một số họ trở thành đệ tử, một số trở thành cảnh sát. Ban đầu, không ai muốn trở thành cảnh sát vì đóng vai này dễ dẫn đến việc trở thành kẻ xấu.
Nhưng có người đã chấp nhận làm cảnh sát vì họ tin đây là Thiên ý. Họ cần người tu luyện nhắc cho họ chân tướng để họ không lỡ mất cơ hội quay trở về bản nguyên của mình. Các học viên đều không quên các anh và vẫn đang nỗ lực giảng chân tướng cho các anh. Đó là lý do vì sao các anh nhận được các cuộc gọi đó.”
Những cảnh sát có mặt ở đó đều im lặng và không ai phàn nàn gì nữa. Tôi có thể nhận ra họ đang nghĩ gì.
Cảnh sát biết về hậu quả khi bức hại Pháp Luân Công
Vào ngày thứ ba sau khi tôi được thả, tôi tới đồn cảnh sát để lấy lại chìa khóa nhà. Viên cảnh sát ở đó rất lịch sự với tôi. Tôi thấy có 4 cảnh sát, bao gồm cả Lý. Anh ta hỏi tôi: “Bà có thể giúp anh ấy (một cảnh sát khác) không, vì tên của anh ta ở trong danh sách cảnh sát tà ác. Anh ấy bị “truy nã” và có thể bị đem ra xét xử ở một tòa án quốc tế. Tôi nói rằng anh ấy sẽ không được ra nước ngoài, nếu không anh ta có thể bị bắt.” Lý nói: “Giang Trạch Dân bị tòa án quốc tế truy nã nhưng ông ta không sao cả.” Tôi nói bởi vì lúc đó Giang Trạch Dân là Bí thư đảng Cộng Sản Trung Quốc và có “quyền xá tội” của người đứng đầu nhà nước.
Tôi hỏi tất cả bọn họ: “Các anh có nguyện vọng ra nước ngoài bây giờ không? Các anh không thấy phiền phức sao?” Một cảnh sát khác hỏi rằng tôi có thể giúp gì cho họ. Tôi nói: “Từ bây giờ đừng bao giờ tham gia vào bức hại học viên Pháp Luân Công nữa; hơn thế các anh nên bảo vệ họ. Các anh phải ghi lại những bằng chứng về những người ra lệnh các anh bức hại học viên và họ sẽ là người phải chịu phán xét trong tương lai. Làm vậy, các anh có thể được cứu.”
Tất cả bọn họ đều rất lo lắng.
Họ hỏi tôi về Pháp Luân Công. Tôi giảng chân tướng chi tiết cho họ, từ vụ tự thiêu dàn dựng bởi Đảng Cộng sản để bôi nhọ Pháp Luân Công đến việc tam thoái. Tôi nói rằng lúc trước họ đã bị lừa gạt tham gia vào việc bức hại và từ giờ họ không nên làm vậy nữa.
Lúc đó, một cảnh sát tới đưa cho tôi chìa khóa nhà và cả tờ danh sách ghi những người thoái đảng. Tôi rất hạnh phúc và nói với anh ta rằng anh đã làm một việc rất tốt.
Anh ta nói: “Đó không là gì cả. Tôi vẫn còn ở trong danh sách cảnh sát tà ác.” Tôi nói danh sách đó liên tục được cập nhật và “nếu anh làm điều tốt và giúp đỡ các học viên Pháp Luân Công, anh sẽ được ra khỏi danh sách. Đừng nản lòng, nếu hôm nay một kẻ bức hại người tu luyện, ngày mai tên của họ sẽ ở trong danh sách. Làm ác thì phải nhận quả báo.”
Gia đình tôi rất lo lắng cho tôi và gọi điện giục tôi về nhà, nhưng những cảnh sát vẫn muốn nghe tôi nói. Những cảnh sát có tên trong danh sách tà ác nhìn thấy tôi ra khỏi thang máy và nhắc tôi không nên giữ tài liệu ở nhà. Tôi biết họ lo lắng cho sự an toàn của tôi.
Tôi nói: “Ngày nào tôi còn là học viên Đại Pháp, ngày đó tôi còn phát tài liệu để cứu người. Xin nhớ đừng bức hại Pháp Luân Công nữa.”
Một trong số họ vẫn tỏ ra lo lắng về việc anh ta có thể bị kiện khi ra nước ngoài. Tôi nhắc anh ta giữ những bằng chứng về bức hại và phải làm việc tốt – khi trong tâm anh ân hận về những việc bức hại mình đã làm, các Chư Thần sẽ giúp đỡ anh. Anh ta đã cảm ơn lời khuyên của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/26/警察的变化-274449.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/11/141518.html
Đăng ngày 25-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.