Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-03-2013] Vào năm 1997, cô em họ của tôi đã chết vì bị chấn thương trong một vụ tai nạn. Không lâu sau, tôi đã mơ về cô ấy, cô ấy đã kéo tôi về phía cô. Giấc mơ có vẻ rất chân thực và đáng sợ! Anh trai tôi đã bảo tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì Sư phụ Lý sẽ bảo hộ các học viên của Ngài. Tôi nghe lời anh trai mình và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã bảo hộ tôi và tôi đã có được một cuộc đời mới
Vào tháng 05 cùng năm đó, tôi cũng gặp một tai nạn xe hơi. Tại thời điểm rất gần khi chiếc xe chuẩn bị đâm vào tôi, tôi thấy gan của tôi vỡ thành từng mảnh. Tôi vẫn còn nhớ cho đến tận bây giờ. Khi tôi tỉnh dậy, mọi người đều muốn đi tìm chiếc xe đã đâm tôi. Nhưng tôi đã yêu cầu họ ngừng việc tìm kiếm chiếc xe này lại bởi vì tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã bảo hộ tôi, và [tôi] không hề có bất kỳ thiệt hại nào cả. Tất cả mọi người trong gia đình tôi đều thấy được Đại Pháp là kỳ diệu như thế nào khi chứng kiến vụ tai nạn của tôi, và rồi họ cũng đã bắt đầu tu luyện.
Đối mặt với cuộc đàn áp, mẹ tôi vẫn kiên định vào Đại Pháp
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi thậm chí không thế nào đọc được tên của mình. Sau khi tu luyện, một phép lạ đã xảy ra, mẹ tôi đã có thể đọc được. Bà có thể đọc được toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Từ khi còn nhỏ, sức khỏe của mẹ tôi đã rất tệ. Bà phải dùng quá nhiều các loại thuốc đến nỗi lúc nào bà cũng phải mang chúng theo. Sau khi tu luyện Đại Pháp, bà đã thay đổi. Bà trông trẻ và khỏe hơn nhiều so với độ tuổi 70. Hàng xóm của chúng tôi đã thấy được những thay đổi này của bà và cũng đã muốn tu luyện [Đại Pháp].
Vào năm 2000, mẹ tôi đã bị bức hại và bị giam tại một trung tâm giam giữ của địa phương. Bà đã rất quả quyết phản kháng lại những nỗ lực của cảnh sát hòng khiến bà ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh sát đã thúc giục bà từ bỏ [tu luyện] để họ có thể báo cáo với lãnh đạo của họ, nhưng bà vẫn từ chối. Họ đã đưa những người thân của bà đến trại giam để thuyết phục bà, nhưng bà vẫn nhất mực từ chối. Cuối cùng, các cảnh sát đã kiệt sức và đã để cho bà ấy được tự do.
Giảng chân tướng, cứu những người hữu duyên
Gia đình tôi đã bắt đầu mở một cửa hàng tạp hóa gần kho thóc của địa phương [chúng tôi]. Rất nhiều người qua lại cửa hàng này. Đây là một nơi rất tốt cho tôi và mẹ tôi giảng chân tướng [về Pháp Luân Công] cho mọi người.
Suốt cả mùa đông, trong khi kho thóc đang nhập hàng, rất nhiều xe ô tô đã phải xếp hàng để chờ đợi trong khoảng thời gian khá lâu. Các lái xe đều cảm thấy rất lạnh đến nỗi họ phải vào trong cửa hàng của chúng tôi để sưởi ấm. Chúng tôi đặt các tài liệu cung cấp thông tin lên trên một chiếc tủ quần áo nơi mọi người đều có thể nhìn thấy. Mẹ tôi đã nói với họ sự thật về vụ “Tự thiêu giả mạo ở Thiên An Môn”. Khi họ rời đi, họ đã lấy các tài liệu chân tướng và nói rằng họ sẽ đọc nó kỹ lưỡng.
Mạnh dạn khuyến thiện bất chấp sự an nguy của bản thân
Vài ngày trước, vào khoảng lúc 07 giờ tối, tôi cùng chồng tôi đang chuẩn bị ăn tối thì một thanh niên đã đi vào cửa hàng của chúng tôi. Anh ấy ở trong tình trạng say mềm và nói rằng anh ấy muốn mua “hộp thuốc lá cuối cùng”. Tôi đã tự hỏi rằng tại sao anh ta lại nói vậy và đã hỏi lại anh ấy. Anh đã trả lời tôi rằng anh đang chuẩn bị đi giết người để trả thù, rồi anh ấy đã lấy con dao ra cho tôi xem. Sau khi mua được thuốc lá anh ta đã để con dao lại và bỏ đi. Tôi đã tự nghĩ: “Không phải, điều này không đúng! Tôi cần phải thuyết phục người này!” Anh ấy bị say rượu và không thể suy nghĩ đúng đắn được. Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:
Chư vị phải dùng [Pháp] lý siêu thường mà nhận định; [nhưng nếu] chư vị thấy [việc] sát nhân phóng hoả mà không quản thì đó lại là vấn đề tâm tính; nếu không thì thể hiện là người tốt sao được? Sát nhân phóng hoả mà chư vị cũng chẳng quản, thì hỏi chư vị quản việc gì nữa đây?” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã đuổi theo và cố gắng thuyết phục anh ấy rằng bạo lực không phải là một giải pháp. Anh đã nói với tôi rất nhiều câu bất lí trí, nhưng tôi đã không sợ, tâm bất động.
Sau vài phút, anh ấy vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình. Tôi chợt nhớ rằng tôi là một học viên Đại Pháp, và Đại Pháp có thể quy chính bất cứ trạng thái không đúng đắn nào. Tôi đã bảo anh ấy rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi đã bảo anh ấy hãy nhắc lại cùng tôi, và rồi anh ấy đã làm. Sau một vài lần, tôi lại nói với anh ấy: “Này anh, anh nghe tôi, và hãy đi về nhà đi!” Anh ấy đột nhiên vui mừng và nói với tôi: “Bà chị, tôi nghe chị, tôi về nhà, tôi sẽ về nhà! Bà chị là người duy nhất có thể làm được điều này đấy! Bà chị cũng nên về nhà đi.” Anh ấy đã quay trở lại và đi về nhà. Đó là một đêm lạnh giá, và tôi đã hỏi anh rằng liệu anh có cần có một chiếc áo khoác không. Anh ấy đã từ chối, nói rằng: “Tôi không lạnh, cảm ơn bà chị,” và rồi tôi thấy anh biến mất vào khoảng không. Khi thấy anh ấy thực sự về nhà tôi mới có thể yên tâm. Lúc đó, tôi đã hiểu một cách sâu sắc lời dạy của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh”.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/8/我和母亲的修炼故事-270746.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/17/141582.html
Đăng ngày 26-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.