Bài viết của một học viên mới ở tỉnh Jilin
[MINH HUỆ 07-01-2009] Tôi là một học sinh lớp 7, nhưng tôi đã có tiền duyên với Đại Pháp từ lâu. Mùa thu năm 1995, mẹ tôi đi tới nhà bà ngoại, ở đó gì thứ hai của tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho mẹ tôi. Mẹ tôi cảm thấy nó rất tốt và đã quyết định tu luyện. Mẹ tôi mang những quyển sách Pháp Luân Đại Pháp về nhà và bắt đầu tập luyện. Tôi mới chỉ được tám tháng tuổi lúc đó, nhưng tôi luôn ở bên cạnh mẹ tôi khi mẹ tôi học Pháp và luyện công cho đến ngày 20 tháng 7 năm 1999.
Mẹ tôi đã dừng tập luyện sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Mẹ tôi lại trở lại tu luyện vào tháng sáu năm 2008, và đã bảo tôi tu luyện cùng. Mặc dù tôi bắt đầu muộn như vậy, nhưng tôi đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng trong những cảnh giới khác nhau và đã nghe thấy nhiều lời giảng dạy của Sư Phụ. Tại đây tôi muốn chia sẻ những điều này với các bạn đồng tu.
Ngày đầu tiên tôi bắt đầu tu luyện, tôi ngồi trong thế kiết già khi phát chính niệm. Tôi lập tức nhìn thấy nhiều những gương mặt ma quỷ đang tấn công tôi. Một vài tên đã cố lao vào mắt của tôi, nên tôi đã dùng gậy đánh chúng. Chúng đánh vào mặt tôi, làm mũi tôi chảy máu. Đó là lần đầu tiên tôi phát chính niệm, và tôi thấy nó không có tác dụng lắm. Sau nửa năm tu luyện, đã không còn nhiều ma quỷ như vậy trong môi trường của tôi nữa.
Sau khi năm học mới bắt đầu, tôi vẫn nhìn thấy nhiều ma quỷ trong giấc mơ của tôi khi tôi ngủ. Chúng dùng tất cả uy lực của chúng để ngăn cản tôi luyện công. Tôi có nhiều bài tập ở nhà và không nghiêm khắc kỷ luật bản thân, nên tôi luyện tập khi được khi không.
Gì thứ hai của tôi đã tới thăm chúng tôi vào tháng 11 năm 2008. Gì nói với chúng tôi rằng chúng tôi phải tu luyện tinh tấn và dành nhiều thời gian đọc sách, luyện công và phát chính niệm. Mẹ tôi đã tinh tấn hơn trước kia và đã giúp tôi sắp xếp thời gian học Pháp và luyện công. Tôi luyện công sau khi đi học về trong khi mẹ tôi nấu bữa tối. Khi tôi tập bài công pháp số hai, lòng bàn tay, vai, dạ dày và lưng của tôi, tất cả đều rất nóng, và tôi trở nên ướt đẫm mồ hôi. Thỉnh thoảng, khi tôi ngồi trong thế hoa sen kiết già, tất cả long trên toàn cơ thể tôi dựng đứng lên. Tôi thấy lòng bàn tay và bàn chân của tôi có màu đỏ và tất cả các mạch đều khai mở. Đó là một cảm giác tuyệt vời; tôi cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhàng và khoẻ mạnh.
Một ngày mùa hè khi đang phát chính niệm, tôi đã nhìn thấy nhiều con bọ cạp tới tấn công tôi như một đám mây đen. Tôi ngồi trong không gian khác luyện công, và có nhiều hoa sen trước mặt tôi, và chúng hút tất cả những con bọ cạp. Hai ngày tiếp theo, khi phát chính niệm tôi đã tiêu diệt sạch những con bọ cạp khỏi trường của tôi. Vào ngày thứ tư, tôi bảo mẹ mở nhạc bài tập số năm và dạy tôi các tư thế tay; đó là lần đầu tiên tôi tập bài thiền định.
Tôi đã nhìn thấy Sư Phụ mặc bộ quần áo tập công màu vàng, và Ngài đã nâng tôi lên trời. Chúng tôi đã đến một không gian rất cao. Sư Phụ ngồi đó và nói với tôi: “Từ giờ trở đi, con phải tận dụng thời gian học Pháp và luyện công và để có thể chuyển hoá bản thể của con (chân thể). Sư Phụ có thể loại trừ những ma quỷ kia trong những không gian khác cho con. Thời gian không còn nhiều. Hãy nói với những người trong gia đình con, họ cũng phải tận dụng thời gian để học Pháp và luyện công. Hơn nữa, để tìm thấy con những sư phụ cũ của con đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.”
Lúc đó, tôi thấy bốn người đững cạnh Sư Phụ. Họ nói với tôi rằng: “Chúng tôi có nhiều đệ tử, và chúng tôi đã tìm thấy họ, điểm hoá cho họ trong giấc mơ, và thúc đẩy họ học Pháp và luyện công, nhưng họ đã không ngộ. Chúng tôi đã bảo hộ con từ khi chúng tôi tìm thấy con trong nhân thế.” Lúc này, Sư Phụ nói với tôi: “ Cơ thể của con vẫn ở trong tình trạng không tốt, cánh tay phải của con có bệnh, và nó vẫn bị phong lại. Nó phải được chữa trị qua việc luyện công của con.”
Khi tôi ở bên Sư Phụ, tôi đã nhìn thấy một cái chai thuỷ tinh ở gần cơ thể tôi. Ở phí bên trái là chất màu trắng như sữa, trong khi đó ở phía bên phải là những chất màu đen. Tôi ngộ ra rằng chắc chắn đây là biểu hiện của cơ thể của tôi trong không gian khác. Tôi đã nhìn thấy cánh tay phải của tôi bị bao bọc bằng một chất giống như xi măng. Cơ thể xác thịt của tôi có một mảnh cơ bị chết trong cánh tay của tôi, bị gây ra bởi quá nhiều mũi tiêm sau khi tôi sinh ra. Bây giờ nó biểu hiện là một vết sẹo thâm tím. Mỗi khi tôi tập bài công pháp số hai, tôi lại cảm thấy nó rất nặng, và tôi có thể nhìn thấy vật chất màu đen đang rơi xuống.
Sư Phụ nói với tôi: “Nếu con không tu luyện thành công và không thể vượt qua tu luyện thế gian pháp, con sẽ không quay về khi Chính Pháp của ta kết thúc. Con chỉ có thể chuyển sinh trong người thường, nhưng tất cả những thảm hoạ và đại thanh trừ sẽ không ảnh hưởng tới con. Tất nhiên, những khổ nạn nhỏ vẫn chắc chắn xảy ra. Trong khi chuyển sinh trong người thường, đầu tiên con có thể là hoàng đế và bác sĩ, rồi cuối cùng con sẽ là một người canh gác ban đêm. Nếu con hoàn thành tu luyện bây giờ, tất cả những vị Phật mà con kính trọng bây giờ sẽ là chúng sinh trong vương quốc của con. Nhưng nếu con không đạt viên mãn, con sẽ tuân theo sự quản lý của họ khi chuyển sinh trong người thường. Vì vậy, con phải tinh tấn.”
Tôi đã hỏi Sư Phụ: “ Liệu con vẫn có thể tu luyện khi chuyển sinh trong người thường không?” Sư Phụ thở dài: “ Có nhiều đại giác giả đang xuống vào thời gian này, nhưng tất cả họ đều bị sa lầy mắc kẹt trong tầng thứ con người và không thể trở về. Cũng giống như con, một Bồ Tát bị vấy bùn khi qua sông thậm trí không thể đảm bảo sự thành công của bản thân mình. Con người trong tương lai sẽ được quản lý bởi những vị thần gần con người nhất. Con người vẫn có thể tu luyện, nhưng không ai trong họ có thể trở lại cảnh giới nguyên thuỷ, và sự thăng tiến của họ sẽ rất chậm chạp.”
Tôi nói với Sư Phụ: “Con chắc chắn sẽ tu luyện tốt, để có thể theo Sư Phụ trở về. Trong trường hợp con vẫn không đạt viên mãn khi Chính Pháp kết thúc, xin hãy cắt cánh tay phải của con, vì con muốn trở về ngay cả khi con mất đi một cánh tay. Xin đừng bỏ con ở lại.”
Sư Phụ trả lời: “Điều đó không thể được. Ta không an bài con đường của con như thế. Con không thể bắt đầu lại việc tu luyện của con bây giờ được, và sự tu luyện mới của con sẽ quá chậm. Con đường mà Sư Phụ đã an bài cho con là nhanh nhất. Sauk hi vượt qua khỏi tu luyện thế gian pháp, con có thể tu luyện được vô số pháp thân và thần thông.”
Tôi hỏi Sư Phụ: “Tại sao Sư Phụ thường xuyên chăm lo cho con, chứ không phải mẹ con?” Sư Phụ nói: “Mẹ con tu luyện chậm chạp. Nhưng những vị thần trong những không gian cao tầng khâm phục mẹ con, vì mẹ con sinh ra con, một giác giả cao như thế, và đã dẫn dắt con tới con đường tu luyện. Bà ấy đã có uy đức cực kỳ to lớn. Nếu bà ấy đạt viên mãn, nhưng con không đạt, thì con sẽ là một sinh mệnh trong vương quốc của bà ấy, nhưng không ai trong chúng sinh của con có thể đi với con. Nếu con đạt viên mãn, nhưng mẹ con không đạt viên mãn, thì bà ấy sẽ đi đến vương quốc của con để là một chúng sinh trong đó, nhưng chúng sinh của bà ấy sẽ không được phép tới đó.” Lúc này, Sư Phụ nói: “Được rồi, đã đến lúc con phải đi xuống!”
Tôi thấy ngón chân của Sư Phụ hơi cử động, và tôi đã đi xuống. Nhạc luyện công cũng kết thúc. Tôi nói với mẹ điều mà tôi đã trải qua. Từ đó trở đi, mẹ tôi và tôi rất tinh tấn. Trong khi luyện công, tôi nhìn thấy vật chất màu đen chảy nhỏ dọt xuống từ cánh tay của tôi, và vật chất màu đen trong cái chai cũng đã giảm đi. Mẹ tôi đọc Hồng Ngâm của Sư Phụ trong khi tôi làm bài tập, và tôi nhìn thấy khói đen xuất ra từ đầu ngón của bà. Khi không luyện công tôi cũng có thể nhìn thấy những không gian khác.
Một lần tôi thấy mẹ tôi trong khi tập bài công pháp số hai. Bà là một người đàn ông, với một cơ thể màu vàng kim, nhưng ông ấy đang ngáy ngủ dưới một cây to phát ánh sáng chói lọi. Tôi biết thuyền Pháp của Sư Phụ đang chuẩn bị rời bến, và bất kỳ ai không lên thuyền sẽ không đạt viên mãn. Tôi đã cố gắng hết sức để đánh thức mẹ tôi. Ông ấy đã mở mắt và nói: “ buồn ngủ”, sau đó lại quay ra ngủ. Tôi đã đánh ông ấy bằng một hòn đã, nhưng ông ấy vẫn ngủ. Một người đàn ông cưỡi trên một con rùa đi qua chúng tôi, và tôi cầu xin ông ta giúp tôi đánh thức mẹ tôi. Ông ấy trả lời: “không có thời gian” và sau đó rời đi. Tôi nhìn thấy vài người ngồi trên những bông hoa sen đang bay qua chúng tôi. Một ông lão nói với tôi: “Không còn thời gian nữa! Chạy nhanh lên, cứ để kệ ông ấy!”
Tôi biết Sư Phụ không muốn bỏ lại dù chỉ là một đệ tử, và Ngài muốn tôi giúp mẹ tôi. Tôi đã thấy Sư Phụ lấy ra một miếng thịt từ cơ thể của Ngài và ném nó vào không khí, và nó lập tức biến thành vô số những Pháp cụ bay lượn để cho những người tu luyện dùng làm phương tiện. Sư Phụ đã ban cho tôi một con thuyền bay và đã chuẩn bị cho mẹ tôi một con rồng bay. Vì mẹ tôi vẫn còn đang ngủ, tôi đã nhận con rồng cho mẹ. Có chín cái đồng hồ lớn ở bên cạnh thuyền Pháp. Một giải thích cũng được treo lên: Khi mỗi đồng hồ hoàn thành một vòng quay chín lần, kết thúc vào đúng 12 giờ, thời gian cho tu luyện sẽ kết thúc. Bây giờ là 8 giờ đúng. Mặc dù tôi không biết làm thế nào để đổi thời gian đó sang không gian của chúng ta, nhưng tôi biết thời gian còn lại rất ngắn.
Tôi nói với mẹ điều mà tôi thấy được sau khi luyện công xong. Bây giờ bà thậm trí còn nghiêm khắc với bản thân chặt chẽ hơn nữa. Ba ngày sau, trong không gian khác tôi đã thấy mẹ tỉnh dậy. Ông đã muốn đi tới thuyền Pháp, nhưng chân phải của ông không thể cử động. (Trong không gian này chân phải của mẹ luôn cảm thấy tê sau khi ngủ.) Tôi đã dục ông cưỡi lên con rồng bay, nhưng ông không dám, vì nó có vẻ như rất nguy hiểm. Để ông đi nhanh hơn, tôi đã ẩn mình và chạy bên cạnh ông. Chúng tôi đã nhìn thấy nhiều người trên đường và một đám đông lớn bên cạnh thuyền Pháp. Tôi đã thúc dục mẹ tôi chen vào đám đông. Nhưng ông không làm thế mà lại đứng ở cuối hàng chờ. Tôi biết có một chỗ trên thuyền dành cho tôi, nên tôi đã đi vào.
Tôi nói với mẹ tất cả những điều mà tôi nhìn thấy trong những không gian khác, và bà đã trở nên rất tinh tấn. Gì của tôi và những người bạn của Gì tất cả đều rất xúc động và đã kinh nghiệm được nhiều điểm hoá từ những điều tôi mơ thấy. Tôi viết xuống những kinh nghiệm này để các bạn đồng tu tất cả đêu sẽ tinh tấn tiến lên. Với những người mà chưa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, xin hãy khẩn trương và bắt đầu!
Hợp thập!
Đây là hiểu biết có giới hạn của tôi. Xin từ bi chỉ ra những gì không phù hợp với Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/1/7/193063.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/1/14/103893.html
Đăng ngày 17-1-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản