Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-12-2008] Trước khi tôi viết bài chia sẻ của mình, tôi đã nghĩ tôi nên viết ra những kinh nghiệm của tôi và báo cáo với Sư Phụ và các bạn đồng tu để hoàn thành trách nhiệm của tôi. Sau đó tôi nhận ra tôi đang cố chứng thực bản thân chứ không phải chứng thực Pháp. Chia sẻ là một cơ hội tốt cho các đệ tử Đại Pháp trao đổi kinh nghiệm quan điểm và thăng tiến cùng nhau, chứ không phải là một cơ hội để hiển thị. Sau khi nhận ra điều này, tôi đã dừng suy nghĩ về chứng thực bản thân, và điều chỉnh lại tư tưởng của tôi để tôi có thể viết từ quan điểm chứng thực Pháp. Tôi cảm thấy rằng tôi đã thăng tiến. Có nhiều điều mà tôi có thể viết, nhưng tôi chỉ nêu ra một vài ví dụ trong những kinh nghiệm tu luyện gần đây của tôi.
Tôi là một học viên trẻ và làm việc trong những câu lạc bộ giải trí ban đêm. Những người mà tôi tiếp xúc hàng ngày phần lớn là những người theo đuổi thời trang và những sự kiện hay cảm xúc mới lạ (tôi cũng có chấp trước này). Khoảng ba tháng trước đây, tôi bắt đầu làm việc ở một quán rượu. Nó giống như một nhà vệ sinh bẩn thỉu lớn, đầy những người với những tư tưởng xấu xa. Sư Phụ đã nói rằng tu luyện là trực chỉ nhân tâm. Tôi nghĩ có thể đó là bởi vì tôi có những tư tưởng xấu đó nên Sư Phụ muốn tôi tu luyện trong một môi trường phức tạp như vậy, để những chấp trước của tôi nhanh chóng được phơi bày ra và loại bỏ đi.
Nhiều chấp trước của tôi thực sự đã được phơi bày ra, như là dâm dục, chấp trước vào vui vẻ hạnh phúc, chấp trước tranh đấu, chấp trước vào lợi ích cá nhân. Ngay cả tâm ganh tị tật đố mà tôi không nhận ra trước kia cũng thể hiện ra một cách mạnh mẽ. Ví dụ, tôi làm việc là một người dẫn chương chình và chịu trách nhiệm về âm nhạc và làm cho bầu không khí trở nên sôi động. Một lần, quán rượu của chúng tôi thuê một người dẫn chương trình cho điểm phát thanh. Công việc của anh ta là chơi nhạc khởi động trong nửa giờ và gây hài hước để tạo bầu không khí, và lương của anh ta là 300 nhân dân tệ một ngày. Tuy nhiên, tôi làm việc hai giờ rưỡi mỗi ngày, và tiền lương của tôi chỉ có 7000 nhân dân tệ một tháng. Trong tâm tôi không cảm thấy đúng đắn. Khi tôi nói chuyện với người giám sát trưởng bộ phận âm nhạc, tôi nói tôi thắc mắc nếu trả số tiền này cho một thời gian ngắn như vậy sẽ tạo ra áp lực tài chính rất nhiều cho quán. Người giám sát cũng có cùng quan điểm và nói rằng giám đốc sẽ nói chuyện với anh ta về việc giảm tiền lương của anh ta; nếu không anh ta sẽ không được thuê làm nữa. Một vài ngày sau, tôi lại hỏi xem tiền lương của anh ta có giảm xuống không. Trên thực tế, tôi biết rằng tôi sai, nhưng khi điều đó can nhiễu tôi, tôi đã không dừng lại được. Trên bề mặt, tôi làm việc đó để giảm chi phí cho công ty, nhưng sâu thẳm trong tâm, đó là ganh tị tật đố. Tôi lo rằng tôi sẽ bị ảnh hưởng nếu công ty không có đủ tiền. Tất cả đều là những tư tưởng ích kỷ. Sau đó công ty đã không thuê anh ta nữa, và để tôi đảm trách công việc mà anh đã từng làm. Vào lúc đó, tôi thậm trí cảm thấy còn tồi tệ hơn, và tư tưởng đã nổi lên: “Các vị giao cho tôi nhiều việc hơn mà không trả thêm tiền công cho tôi”. Nhưng tôi đã nhận ra rằng tôi nên đề cao trong phương diện này,và loại bỏ đi những tư tưởng như vậy.
Vì tôi đã nhận ra chấp trước ganh tị tật đố mà được che đậy sâu kín, Sư Phụ đã ban cho tôi cơ hội khác để loại bỏ nó. Sau đó, một ca sĩ khác đã đến, và đã đồng ý được trả 300 nhân dân tệ một ngày. Lúc đó, tôi lại có tư tưởng không muốn anh ta kiếm được nhiều tiền hơn tôi. Nhưng lần này tôi ngay lập tức nhận ra nó, và chỉnh sửa bản thân mình. Sau đó, công ty muốn giảm tiền lương của anh, nhưng tôi hy vọng họ sẽ không làm thế và cảm thấy rằng thật không dễ dàng gì cho anh khi một mình ra ngoài làm việc.
Có đủ loại người trong quán rượu này, và không khí tràn ngập ham muốn dục tính. Bạn có thể nhìn thấy những biểu hiện của nó ngay khi bạn ngẩng đầu lên. Cũng có nhiều tranh đấu. Trước khi trở thành một học viên, đôi khi tôi cũng tham gia vào tất cả những loại này; trên thực tế, đây là những thứ mà tôi cần phải loại bỏ hoặc những khảo nghiệm mà tôi cần phải vượt qua. Chấp trước vào ham muốn dục tính của tôi đã được phơi bày hoàn toàn. Vì bản chất công việc của tôi, tôi rất cuốn hút đối với những phụ nữ trẻ, và luốn luôn bị họ theo đuổi. Trên thực tế đây cũng là sự mong đợi của tôi. Vì tôi biết tôi vẫn còn một chấp trước cần phải được loại trừ, tôi khá chân chính và từ chối tất cả những lời mời. Tuy nhiên, cũng có những lúc khi một vài tư tưởng dơ bẩn không mong muốn nổi lên trong tôi. Tôi đã ngộ ra rằng chúng xuất phát từ những thứ xấu mà tôi đã nhìn thấy trước khi tôi tu luyện. Chúng nên bị tiêu trừ và tống khứ đi, và Sư Phụ đã dùng những nhân tố bên ngoài để giúp tôi loại bỏ chúng hoàn toàn.
Dần dần, trong quá trình loại bỏ những chấp trước này, nhiều người bạn của tôi, cũng như giám đốc, giám sát, các ca sĩ, vũ công, bồi bàn, nhân viên âm thanh và những đồng nghiệp khác đã hiểu Đại Pháp ở một mức nhất định và thể hiện những thái độ rất tích cực. Họ cũng thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó mà tôi không cần mất nhiều công sức. Gần đây tôi đã cho họ xem những tài liệu giảng rõ sự thật về Đại Pháp, về vụ tự thiêu được dàn dựng ở quảng trường Thiên An Môn, và những cuộc diễu hành lớn ủng hộ thoái ĐCSTQ diễn ra ở hải ngoại. Những bạn bè và đồng nghiệp của tôi sống trong phòng ngủ tập thể của những người biểu diễn đã biết được nhiều điều về cuộc bức hại mà họ không biết trước kia, và họ cũng đã nói sự thật với họ hàng người thân của họ. Họ đã giúp làm sáng tỏ sự thật và tự xây dựng cho họ nền tảng về một tương lai tươi sáng. Mặc dù họ đã bị ô nhiễm bởi những quan niệm và văn hoá sai lệch, những cái tâm hồn bên trong của họ vẫn còn trong sáng.
Trước khi tôi biết bài chia sẻ này tôi đã lo lắng về bài viết của tôi, sợ rằng tôi sẽ không thể viết tốt. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng đây là bài viết của một đệ tử Đại Pháp. Khi tôi có thể thực sự bày tỏ một cách rõ ràng điều tôi muốn nói, nó sẽ hay, đơn giản và rõ ràng. Không cần thiết phải cho thêm vào những lời lẽ đẹp đẽ để đánh bóng bản thân, nó sẽ là chấp trước người thường khác và quan niệm, tâm hiển thị, và điều gì đó mà tôi nên loại bỏ. Tôi cũng có thể nhìn thấy chấp trước người thường của tôi trong quá trình viết, đặc biệt là tâm hiển thị. Về sự tu luyện của tôi, tôi cảm thấy rất xấu hổ, vì tôi đã không làm tốt. Đồng thời, tôi cũng trân quý cơ hội của tôi, vì tôi biết rằng bất kể quá trình là đau khổ đến như thế nào, kết quả cuối cùng sẽ là tuyệt vời, và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Tôi sẽ tu luyện cho đến khi kết thúc và hoàn thành sứ mệnh của tôi!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/12/17/191744.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/29/103353.html
Đăng ngày 30-12-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản