Bài viết của học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-07-2008] Tôi đã không tinh tấn thực hiện ba việc trong thời gian qua. Tôi dùng phần lớn thời gian của mình vào công chuyện làm ăn. Tôi biết tầm quan trọng của việc chứng thực Pháp, nhưng vẫn luôn tự nhủ với mình, “Sư Phụ chẳng nói chúng ta nên phù hợp nhiều nhất có thể với xã hội người thường hay sao. Vậy mình chẳng sai khi tiến hành công chuyện buôn bán. Hơn thế, mình còn có thể dành nhiều tiền kiếm được từ kinh doanh cho công tác Đại Pháp. Càng kiếm tiền được nhiều thì mình càng cống hiến được nhiều cho trung tâm tài liệu. Đó chẳng phải là cứu độ chúng sinh sao?” Đó là cái cớ của tôi. Nhìn qua thì có vẻ hợp lí và chu đáo, nhưng thực ra nó không đúng đắn và ích kỉ.

Vì có thể nhìn thấy những không gian khác bẳng thiên mục của mình nên tôi vẫn duy trì phát chính niệm, tôi nhìn thấy tà ác ở các không gian khác và tôi biết mình cần phải tiêu trừ chúng. Nhưng mới đây, tôi đã bê trễ việc phát chính niệm. Tất cả những gì trong đầu tôi chỉ là kiếm tiền. Khi thấy tà ác, tôi tự nhủ, “Chúng chẳng làm gì được nhiều. Không cần phải loại bỏ chúng ngay bây giờ. Hãy để chúng tập trung lại nhiều hơn và ta sẽ loại chúng một thể.” Tôi giảm tần suất phát chính niệm hằng giờ xuống còn bốn bận một ngày. Rồi tôi cũng chẳng còn giữ được mức độ như thế nữa. Khi tôi phát chính niệm, tôi cũng không để tay kết ấn để làm sạch trường của mình. Sư Phụ yêu cầu chúng ta phải làm sạch trường không gian bản thân chúng ta trước khi phát chính niệm nhưng tôi đã nghĩ rằng như thế mất quá nhiều thời gian và bỏ qua nó. Tôi chỉ phát chính niệm có mười phút một ngày. Khi học Pháp, tôi cảm thấy buồn ngủ và tâm trí để đâu đấy. Khi tập công, tôi bắt đầu nghĩ, “Làm thế nào để triển khai công việc buôn bán và mình cần phải làm gì để có nhiều khách hơn nữa đây?” Một thời gian tôi không còn nhìn thấy cảnh tượng của các không gian khác, và tôi cũng không quan tâm đến chúng sinh ở đó nữa.

Tôi ở trong tình trạng như vậy trong khoảng một tháng. Đêm qua, trước khi đi nằm, đột nhiên tôi bắt đầu nghĩ về những gì mình đã làm trong thời gian qua. Tôi tự hỏi, “Bạn đã làm ba điều chưa?” Bạn có làm tốt không? Thế có đúng không? Bạn không tinh tấn hơn được sao?” Tôi thiếp ngủ trong suy nghĩ, và có lẽ là Sư Phụ thấy còn chút hy vọng trong tôi, nên Người lại cho phép tôi nhìn thấy những không gian khác để giúp tôi tỉnh ngộ.

Những gì tôi thấy khá đơn giản nhưng rất đau đớn và đáng báo động nên tôi muốn viết ra tất cả ngay lập tức. Nó như sau: Trong giấc mơ, tôi ở gần một con sông với rất nhiều người. Đột nhiên, có rất nhiều thiên thần xuất hiện trên trời. Con người rất sốc và ngẩng đầu mải nhìn. Tôi cũng nhìn lên. Đột nhiên, tôi thấy quần áo của mình biến thành quần áo của những vị Thần tiên, và tôi bắt đầu thăng lên. Những người xung quanh bắt đầu nhìn tôi ngạc nhiên. Họ không nghĩ rằng có những vị thần tiên ngay bên họ. Họ vây quanh tôi khi tôi bay lên. Tôi thấy rất mãn nguyện và muốn cho họ thấy tôi có thể bay được và tôi là một vị Thần tiên, chứ không phải là người thường. Trước mặt bao người, tôi bay cao lên khoảng mười hai phít.

Rồi thật bối rối, tôi không còn có thể lên cao hơn được nữa và chỉ treo lại ở đó. Mọi người bắt đầu bàn tán với nhau. Tôi cảm thấy cơ thể của mình trở nên rất nặng. Tôi nhìn mình và thấy tôi còn quần áo của người thường bên ngoài quần áo thiên thần của mình. Chính quần áo người thường đã ngăn không cho tôi thăng lên. Khi tôi đang tự hỏi quần áo người thường này ở đâu ra, thì đột nhiên rất nhiều vị thần trời triển hiện trên không trung. Tôi tự nói với mình, “Nhiều điều kì lạ như vậy, phải chăng đây là Pháp chính nhân gian?” Khi đó, tôi nhìn thấy rất nhiều các đệ tử Đại Pháp với hình dáng của các vị Phật, Đạo, Thần đang bắt đầu bay từ dưới lên. Tôi thấy rất hứng khởi. Nhưng tôi cũng nhìn thấy những cảnh rất đau lòng: một số học viên Đại Pháp, tôi biết nhiều người trong số họ, những người đã không làm “ba điều”, đang tràn nước mắt tiễn biệt những học viên khác đang bay lên. Sự trang nghiêm của các đệ tử Đại Pháp trên trời và những cảnh tượng tuyệt diệu quanh họ trở thành một sự so sánh bi thương, đối ngược với sự đau khổ của các học viên Đại Pháp dưới mặt đất, những người đã không thể tu luyện đến vị trí của mình. Dẫu tôi đã rời mặt đất, nhưng tôi vẫn bị treo lưng trừng trời và cũng không thể đạt đến Viên Mãn. Nhận thấy vậy, tim tôi đau đớn tựa như dao cắt vậy. Tôi thấy lỗi lầm và hối hận quá, tôi kêu to, “Sư Phụ, xin cho con một cơ hội nữa!” Thế là tôi tỉnh khỏi cơn mơ.

Chính Pháp đang gần kết thúc. Tôi đã ở trong một tình trạng rất nguy hiểm, nếu không Sư Phụ đã không để tôi chứng kiến cảnh này. Nếu mọi thứ hoàn chỉnh hôm nay, kết thúc của tôi sẽ giống như trong giấc mơ và tôi sẽ thực sự hối hận. Vậy tôi muốn nói với các bạn học viên, nếu các bạn như tôi mà vẫn còn bận bịu với những thứ của người thường, xin các bạn đừng lựa chọn sai, sự chọn lựa mà các bạn sẽ hối hận muôn đời vì đã lãng phí thời gian dành cho tu luyện và “ba điều”. Nếu mọi thứ hoàn thiện vào ngày mai, liệu bạn vẫn còn chạy đi chạy lại vì những thứ của người đời mà quên lãng trách nhiệm Chính Pháp? Công việc chỉ là phương tiện sinh sống của chúng ta. Không được quên nhiệm vụ của chúng ta! Xin hãy suy nghĩ cẩn trọng về những gì thực sự là quan trọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/7/13/181929.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/8/11/99726.html 
Đăng ngày 13-8-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share