Bài viết của một học viên ở thành phố Pingdu, thành phố Sơn Đông

[MINH HUỆ 24-10-2008] Là một học viên mới tôi đã từng ghen tị với những người đã học Pháp Luân Đại Pháp sớm và theo Sư Phụ trong suốt thời kỳ khó khăn nhất. Tôi luôn nghĩ rằng con đường của tôi quá bằng phẳng. Tôi chưa bao giờ làm được điều gì vĩ đại hay đáng để nêu ra và nghĩ rằng tôi đã không dựng lập được uy đức của mình. Tuy nhiên, tư tưởng này đã dẫn đến những khổ nạn không cần thiết.

Một buổi tối vào tháng giêng năm 2008 trong một giấc mơ, tôi đang học Chuyển Pháp Luân. Đó là một đêm ít sao. Bỗng nhiên tôi nhìn lên và thấy hai con ma xấu xí bẩn thỉu bám vào một chấn song bên ngoài cửa sổ. Tôi không để ý tới chúng và tiếp tục học Pháp. Sau một lúc một làn khói trắng bùng lên, và những con quỷ đó biến thành những vị giống như đạo sĩ, và đã gật đầu và mỉm cười với tôi. Chúng bước lại gần tôi và nói: “Cô học Pháp rất tinh tấn, và cô đã giữ vững tâm tính. Cô cũng đã vượt qua mọi khảo nghiệm trong những giấc mơ của cô, nhưng…”
Trước khi chúng kết thúc, tôi đã nhận ra điều mà chúng sẽ nói, do vậy tôi nói: “Đó là gì? Đó có phải là tôi không có đủ uy đức?” Chúng trả lời: “Đúng vậy, môi trường tu luyện của cô quá thoái mái.” Tôi hỏi: “Vậy hãy nói cho tôi biết, tôi cần phải dựng lập uy đức vĩ đại hơn ở môi trường nào?” Chúng nhìn nhau và cười, và sau đó tôi tỉnh dậy.

Những tai hoạ nhanh chóng kéo tới

Đầu tiên là mắt của con trai tôi bị thương bởi súng trò chơi của bạn cháu. Mặc dù tôi đã dùng sự kiện này để giải thích sự thật về Đại Pháp và tôi đã không yêu cầu trả tiền bồi thường từ bố mẹ của cậu bé kia, Trên thực tế tôi đã thừa nhận an bài của cựu thế lực và tự nguyện đi trên đường vòng trong khi tu luyện giữa bức hại. Tôi nhớ khi cha mẹ cậu bé biết rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt, tôi đã xúc động nói với một bạn đồng tu: “Đây là một cơ hội tốt để phổ truyền Đại Pháp, vì nếu không họ sẽ không biết rằng các học viên Đại Pháp là những người tốt như vậy.” Người học viên đã không nhận ra ẩn ý và đã đồng ý với tôi.

Sau ngày bị thương của con trai tôi, chồng tôi bị một chiếc xe tải lớn đâm vào, lôi đi hơn mười mét, và ngã lật nhào xuống đất. Mọi người nhìn thấy đều nói thế là anh ta đã qua đời. Tai nạn xảy ra gần cửa hàng nhà tôi trong khi tôi đang nấu bữa trưa, và những người hàng xóm quá sửng sốt, đã báo điều đó cho tôi. Tôi rất trầm tĩnh và biết sẽ không có điều gì xảy ra cho anh ấy. Tôi chỉ nghĩ trong tâm: “Sư Phụ, xin hãy gia tăng chính niệm cho đệ tử của Người để con có thể xử lý việc này một cách đúng đắn. Xin đừng để điều này gây ra bất kể ảnh hưởng tiêu cực nào tới người thường.”

Kết quả là chồng tôi chỉ bị bong gân chân và không hề hấn gì cả. Tôi đã nhân cơ hội này giải thích sự thật cho cảnh sát và gia đình, họ hàng nhà chồng tôi. Họ rất ngạc nhiên và phàn nàn khi tôi không muốn đòi tiền người lái xe và yêu cầu bồi thường từ bảo hiểm của người lái xe. Tôi nói với họ: “Sư Phụ đã cứu tính mạng của chồng tôi, điều đó quý giá hơn bất kể của cải vật chất nào. Chúng tôi những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không thể làm điều đó (đòi tiền).” Họ đã không nói gì cả.

Hai tuần sau tôi được biết anh trai tôi, người anh duy nhất của tôi, đã qua đời. Nó giống như một tiếng sét đối với tôi, nhưng đồng thời tôi tin chắc rằng anh ấy đã tới một nơi tốt đẹp. Bẩy ngày sau khi anh ấy qua đời anh đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi và nói: “Những linh hồn đi vào âm phủ đầu tiên phải trải qua một khảo nghiệm về Pháp Luân Đại Pháp trước khi được an bài chuyển sinh trong đời tiếp theo.” Tôi đã hát cho anh ấy nghe một bài hát được sáng tác bởi một đệ tử Đại Pháp và nói với anh ấy rằng: “Nếu anh có những suy nghĩ tư tưởng tốt, anh sẽ thu được quả tốt. Mặc dù anh có những hối tiếc trong đời này, nhưng anh đã gieo những hạt giống nhân duyên tốt cho đời tiếp theo của anh. Đừng truy cầu và anh sẽ tự nhiên đạt được. Hãy theo những an bài tiền định của anh và theo Sư Phụ!” Anh trai tôi đã gật đầu và mỉm cười. Tôi cũng giới thiệu Đại Pháp cho họ hàng trong lễ tang và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và những tổ chức liên hệ của nó.

Mặc dù tôi đã làm điều mà một đệ tử Đại Pháp nên làm rất nhiều, nhưng những khổ nạn này vẫn không làm cho tôi nhận ra rằng trên thực tế là tôi đang đi trên con đường khổ nạn dưới sự bức hại được an bài bởi cựu thế lực. Vào thời điểm then chốt, Sư Phụ vĩ đại đã nhắc nhở tôi trong giấc mơ, khi tôi đang đưa tay lên trong động tác đầu tiên của bài thiền định số năm. Bỗng nhiên có hai người nói lẩm bẩm trước mặt tôi: “ Thật quá dễ dàng cho cô ấy. Chúng ta phải cho thêm hai bao cát lên cánh tay cô ấy.” Ngay lập tức, hai bao cát nặng buộc chặt vào cánh tay tôi. Sau khi tôi tỉnh dậy tôi đã nhớ lại giấc mơ mà Sư Phụ đã diễn hoá ra cho tôi khi chồng tôi bị tai nạn. Tôi đang bay và nhảy lên trên boong một con tàu mà đang bay lên bầu trời. Chồng tôi, con trai tôi, và nhiều người lạ đang ngồi trên tàu. Tôi hát to: “Hãy nhìn, Thuyền Pháp rực rỡ ánh vàng kim, chở đầy chúng sinh, đang về bến!” Bỗng nhiên ai đó quát tôi với một giọng nghiêm khắc và kêu tôi im miệng. Tôi đã bối rối. Giọng nói đầy ác ý. Vào lúc đó tôi đã nhìn thấy một con thuyền Pháp vĩ đại khổng lồ, toả ánh vàng kim lướt qua tôi ngay trên đầu tôi. Nó đang tiến nhanh về phía trước. Tôi đã tỉnh dậy. Sư Phụ, (xin hãy nói cho con) tại sao con lại không nhận ra rằng con đang ở trên con thuyền giả? Con đã đi quá nhiều đường vòng. Không biết là con đã gây ra cho Sư Phụ bao nhiêu rắc rối đây!

Tôi đã tự nhìn lại tất cả những bức hại này cho chính bản thân mình. Một lần tôi đã xác định được những quan niệm người thường nguy hiểm, tôi đã ngay lập tức phủ nhận chúng bằng chính niệm và hoàn toàn loại trừ tất cả những an bài của cựu thế lực.

Bây giờ, khi tôi đọc lại bài viết “Lộ” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ II, tôi đã thực sự hiểu rằng chúng ta nên lý trí và kiên định đi trên con đường tu luyện mà Sư Phụ đã an bài cho chúng ta, và chúng ta không nên truy cầu “uy đức” mà các học viên khác đã kiến lập được. Chúng ta giống như Công của Sư Phụ, và chúng ta đang làm các việc Chính Pháp khác nhau ở các tầng cấp khác nhau. Tôi đã từ kỳ vọng rằng mọi học viên nên làm như những người tu luyện tốt nhất làm, bất kể hoàn cảnh và tầng cấp tâm tính của họ thế nào. Bây giờ, tôi biết rằng đây là một lỗi lầm nghiêm trọng.

Trong quá khứ, cuộc bức hại bị áp đặt lên của cựu thế lực và những chấp trước con người của tôi đã gây ra cho tôi những khổ nạn rất to lớn. Người thường đã từng nói: “Hãy nhìn xem, tự bạn đã có quá nhiều tai hoạ, và bạn nói với chúng tôi cách mà bạn vẫn được an toàn?” Đó là bởi vì tôi có những khe hở lớn mà ma quỷ đã lợi dụng được, điều đó có một ảnh hưởng tiêu cực lên chúng sinh. Giờ đây tôi đã xác định được lỗi lầm của tôi, tôi đang phủ nhận chúng bằng chính niệm. Tôi đã nhận ra rằng một đệ tử Đại Pháp chân tu là một sinh mệnh thần thánh có cả từ bi và uy đức, và là người chứng thực Pháp trong thế giới này. Chỉ bằng việc kiên định làm tốt ba điều trong môi trường tu luyện của chúng ta, chúng ta mới có thể thực sự đi trên con đường Chính Pháp mà Sư Phụ đã an bài.

Việc kinh doanh của gia đình chúng tôi lúc này đang hưng thịnh và chúng tôi có nhiều khách hàng từ khắp nới trên toàn quốc. Khi chúng tôi giao tiếp với mọi người với nhiều hoàn cảnh lai lịch khác nhau, chúng tôi cứu chúng sinh và cũng chứng thực uy đức của Đại Pháp. Những người hàng xóm của chúng tôi thường khen ngợi chồng tôi: “ Giờ Anh có một người vợ tu luyện Pháp Luân Công, ngôi sao may mắn đang toả sáng rực rỡ trên anh.”

Tôi muốn nhắc nhở các bạn đồng tu mà có những chấp trước tương tự như của tôi hãy tỉnh thức, và chúng ta nên cùng nhau bước đi trên con đường chân chính đúng đắn. Vì hạn chế về tầng cấp, tôi có thể nói những điều không đúng, nên mong các bạn đồng tu từ bi chỉ chúng ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/10/24/188360.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/14/102266.html
Đăng ngày 19-11-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share