Bài viết của một học viên Đại Pháp ở thành phố Fushun, tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 17-10-2008] Tôi nghĩ tôi đã hợp tác rất tốt với các bạn đồng tu A và B về làm sáng tỏ sự thật. Nhưng một lần, vì lý do mà tôi không biết, một trong số họ đã nói rằng tôi có một “chấp trước sợ hãi”, và người kia nói rằng tôi thường “ không thân thiện khi nói chuyện”. Tôi rất tức giận sau khi nghe những lời phê bình đó. Đó không phải là cái gì đó to tát để cho họ nói ra những điều đó – nếu có một sự hiểu lầm, thì chỉ cần đưa ra lời giải thích nào đó là đủ vì chúng ta đều là những đồng tu. Nhưng tôi lại không thể chịu đựng được điều đó.
Tôi là con gái duy nhất của ba mẹ tôi. Tôi rất bướng bỉnh và ương ngạnh và không phải là một người sẵn lòng giúp đỡ. Tôi không thích người khác nói về điều đó. Tôi đã tu bỏ nó đi rất nhiều. Tuy nhiên, tôi cảm thấy điều này là không công bằng và tôi cảm thấy bị xúc phạm, bực tức. Đêm đó tôi đã không thể ngủ. Tôi thức dậy và đọc lời giảng của Sư Phụ.
Sư Phụ nói: “ Vì vậy, khi tu luyện trong tương lai chư vị sẽ gặp các loại các dạng khổ nạn. Làm sao chư vị có thể tu luyện được nếu không có những khổ nạn này? Nếu mọi người với nhau đều tốt không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu về nhân tâm, làm sao tâm tính của chư vị có thể thăng tiến chỉ bởi việc ngồi ở nơi đó? Điều đó không thể được. Một người phải thực sự tu luyện và đề cao bản thân qua tu luyện thực tế…” “Mọi thứ đều sẽ là hình thức giống như hoàn cảnh hàng ngày trong xã hội người thường, như là hôm nay có thể ai đó chọc tức chư vị, ai đó làm chư vị lo lắng bực mình, ai đó đối xử không tốt với chư vị, hoặc ai đó bỗng nhiên nói lời bất kính với chư vị. Đó là để xem chư vị sẽ phản ứng ra sao với những vấn đề này.” (Chuyển Pháp Luân)
Sau khi đọc đoạn này, tôi đã hiểu ra vấn đề của tôi. Các bạn đồng tu có thể không luôn luôn thân thiện. Làm sao chúng ta có thể thăng tiến tâm tính của chúng ta nếu không có mâu thuẫn xung đột nào? Tôi chắc chắn mình có thể vượt qua. Vào lúc đó, tôi cảm thấy thanh tịnh. Nhưng ngay sau đó tôi có những suy nghĩ khác: tôi không giống như điều họ nói. Với đôi mắt đẫm lệ, tôi nói với Sư Phụ: “ Sư Phụ, cuối cùng con đã hiểu thật đau đớn biết bao khi từ bỏ đi những chấp trước.” Tôi đã ghi lại những lời giảng của Sư Phụ trong “Giảng Pháp cho các học viên Úc châu” nhiều lần. Sau đó, dần dần tôi đã tĩnh tâm trở lại.
Hướng nội, nhìn vào bên trong mình thật sự là kỳ diệu. Tôi đã tìm thấy một trong những chấp trước lớn nhất của tôi – Tôi không muốn người khác nói về điểm yếu của tôi.
Trước kia tôi không thể bất kể điều gì cho riêng mình. Tôi thích nói mọi thứ với người khác. Nhưng tôi lại không muốn nói với người khác về bản thân tôi. Sau khi nhận ra chấp trước này, tôi bắt đầu chú ý đến việc tu khẩu của tôi. Tôi dùng Pháp để chỉnh sửa lại bản thân. Bây giờ tôi có thể làm tốt hơn.
Tôi muốn cám ơn Sư Phụ đã giúp tôi hiểu Pháp, loại trừ chấp trước thanh lọc tâm tính và bản thể của tôi. Tôi không thể diễn tả sự biết ơn của tôi đối với Sư Phụ.
Trên đây là một chút chia sẻ cá nhân. Tôi rất vui khi nhận được những lời phê bình về những điều chưa đúng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/10/17/187905.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/8/102127.html
Đăng ngày 13-11-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản