Bài viết của một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2008] Gần đây có điều gì đó đang cản trở tôi, và tôi không thể hiểu được. Hôm qua, hai học viên lão niên đã thảo luận với tôi về điều đó và trên đường về nhà một từ đã xuất hiện trong đầu tôi: “Quan niệm”. Ngay lập tức tôi đã ngộ ra và cuối cùng tôi đã hiểu rõ sự việc.

Tôi lớn lên trong một gia đình truyền thống, có văn hoá và được giáo dục với những truyền thống Đạo Khổng Tử. Do vậy tôi đã hình thành nên một quan niệm mạnh mẽ rằng, là một người phụ nữ, tôi phải gìn giữ danh tiết. Theo nguyên lý này tôi đã bước đi kiên định từng bước trên hành trình cuộc sống. Tôi đã học, đã kết hôn, đã sinh con, và thật may mắn nữa là có một người chồng tốt. Tôi thậm trí còn may mắn hơn nữa vì đã đắc được Đại Pháp vào lúc tôi chỉ mới 27 tuổi. Sau khi trở thành một học viên, cuộc sống của tôi trở nên tốt hơn nữa. Hơn thập kỷ qua, tôi đã làm theo lời dạy của Sư Phụ Lý và những chuẩn mực tiêu chuẩn đạo đức của Đại Pháp trong lời nói và hành động của mình. Tôi đã có được sự tôn trọng từ đồng nghiệp ở sở làm và từ những thành viên trong gia đình. Nhưng trong tư tưởng của tôi tôi đã hình thành một quan niệm mạnh mẽ rằng là một người phụ nữ có nghĩa là phải hành xử giống như tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ là có điều gì đó không đúng với quan niệm này cả.

Tuy nhiên, bất kể một quan niệm người thường có thể đúng như thế nào, nó vẫn là điều của con người, không phải của Thần. Với mỗi một chấp trước trong những chấp trước của chúng ta, Sư Phụ sẽ an bài những môi trường và những mâu thuẫn xung đột khác nhau làm cho chúng ta vấp ngã để chúng ta có thể ngộ từ sự vấp ngã đó, do vậy cho chúng ta cơ hội để loại bỏ thiếu sót.

Hai năm trước tôi quen biết một học viên nữ trẻ mà đã mắc nhiều lỗi trong quan hệ giữa một người nam và một người nữ. Sau đó cô ấy đã kết hôn với một người đàn ông già hơn cô ấy rất nhiều, và họ đã sống cùng nhau trước khi đám cưới diễn ra. Tôi đã làm việc với cô khi làm các công việc Đại Pháp và chúng tôi đã hợp tác tốt, nhưng trong tâm mình tôi luôn đánh giá thấp cô ấy. Tư tưởng này đôi khi mạnh hơn và đôi khi lại yếu hơn, nhưng tôi đã không thể loại bỏ nó.

Gần đây người học viên này đã chính thức kết hôn, tuy nhiên cô đã không tổ chức tiệc cưới. Tâm tôi bắt đầu nổ tung lên—Tôi quá thất vọng về tư cách đạo đức thấp kém của cô ấy. Những tư tưởng này đã chiếm lấy suy nghĩ của tôi, và tôi đã không thể thanh tịnh khi luyện công và phát chính niệm. Nó cũng gây ra nhiều can nhiễu cho việc học Pháp của tôi. Tôi đã ức chế những tư tưởng này nhưng không thể loại bỏ chúng. Tôi đã học Pháp rất nhiều để nhổ ra từ gốc rễ chấp trước của tôi, nhưng tôi đã không thể có được một nhận thức rõ ràng. Tôi phát chính niệm để xoá sạch sự can nhiễu nhưng vẫn không được. Tôi biết tôi đã không tìm ra chấp trước của mình một cách hoàn toàn và chính xác và đã không nhổ nó ra từ tận gốc. Khi học Pháp, tôi nghĩ rằng, vì có nhiều vị thần sau mỗi chữ và họ biết những chấp trước của tôi là gì, tại sao họ không điểm ngộ cho tôi? Tôi nhìn vào ảnh của Sư Phụ và nói: “Sư Phụ, con không hiểu được. Vần đề của con là gì?”. Tôi đã rất lo lắng.

Một đêm trong một giấc mơ, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của quý bà đẹp, nhưng bà có hai càng cua trên vai. Bà ta dơ hai chiếc càng và kẹp quanh thắt lưng tôi. Tôi đã phát chính niệm để phá huỷ nó và tiếp tục đọc khẩu quyết phát chính niệm. Vào lúc đó một bạn đồng tu đã tới giúp đỡ tôi, và con ma càng cua đã bị tiêu trừ, chỉ còn lại cái vỏ của nó. Nhưng khi chúng tôi mới chỉ bước đi vài bước, nó lại xuất hiện sau tôi như một hồn ma đang khóc lóc. Bạn đồng tu nói: “Hãy phát chính niệm thêm một lần nữa”. Tôi đồng ý. Chúng tôi đã loại trừ nó ở một không gian thâm sâu hơn và nó đã biến mất ngay tức thì. Sau khi tỉnh dậy tôi đã không nghĩ sâu về nó, nhưng hôm qua tôi bỗng nhiên hiểu ra: Cái quan niệm mà tôi nắm giữ từ lâu không buông bỏ giống như cái con ma càng cua kia. Nó có vẻ là một nguyên lý đúng đắn trong xã hội người thường, nên nhìn nó có vẻ đẹp đẽ. Tuy nhiên, là một người chân tu, quan niệm này là một vật chướng ngại trên con đường tu luyện. Vì tôi đã xem nó là suy nghĩ thuộc về bản thân mình, nên nó đã tới làm hại tôi. Tôi đã tiêu huỷ nó bằng chính niệm nhưng tôi mới chỉ tiêu trừ phần ngoài của nó, cũng như vậy, chấp trước mà tôi đã phát hiện ra cũng chỉ là cái tâm con người bên ngoài và không phải là những nhân tố cắm rễ sâu bên trong. Bởi vậy, nó giống như một hồn ma đang đi theo tôi và can nhiễu tôi.

Theo sự an bài của Sư Phụ hai bạn đồng tu này đã nhắc nhở tôi và giúp tôi hiểu rằng quan niệm có vẻ đúng đắn này đang cản trở tôi. Đúng vậy, tôi đã quá chấp trước vào những lý người thường của tôi. Là một người tu luyện, tôi nên dùng những nguyên lý của Pháp đề nhìn vào bản thân mình. Sư Phụ đã nói rằng không ai là tốt hơn người khác – Tất cả chúng ta đều được Sư Phụ vớt lên từ địa ngục. Trong sự ngu dốt và mê lạc, sống trong xã hội hôm nay nơi mà đạo đức đang trượt dốc rất nhanh, có ai mà không phạm một lỗi lầm nào? Nó chỉ có thể là dựa trên những quan niệm riêng của chúng ta, quan niệm rằng lỗi lầm này tệ hại hơn lỗi lầm kia trong khi những lỗi lầm khác thì không nghiêm trọng như vậy. Trên thực tế, không quan niệm người thường nào hay tư tưởng không đúng đắn nào có thể được mang lên trời. Vậy thì tại sao tôi lại chấp trước vào lỗi lầm của một bạn đồng tu? Sư Phụ không bỏ rơi cô ấy, có gì đúng khi tôi khinh thường cô ấy? Quan niệm khinh thường chê bai các bạn học viên đang ngăn trở mối quan hệ của tôi với các bạn đồng tu và can nhiễu sự đề cao của toàn thể. Nó không phải là quan niệm thuộc về tôi, nó không phải là chân ngã của tôi, nó đã được hình thành sau khi sinh. Nhưng vì quan niệm này phù hợp với những nguyên lý người thường, nó thật khó để loại trừ. Tôi đã nắm chặt nó và xem nó như là của tôi vì nó đã giúp tôi giữ thể diện, được người khác tôn trọng, và cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên, tất cả những điều này là những thứ của con người, và bám chặt vào những thứ người thường này, làm sao tôi có thể đạt được những điều của Thần? Làm sao tôi có thể có lòng từ bi và khoan dung của một vị Thần đây?

Sau khi nhận ra quan niệm sai lầm này tôi đã ngay lập tiêu trừ nó. Tâm tôi liền trở nên nhẹ nhàng. Khi tôi nghĩ về bạn đồng tu này tôi không còn khinh thường coi rẻ nữa. Tôi nghĩ về nhiều đức tính tốt đẹp của cô: cô kiên định, cô là người tốt bụng, nhiệt thành, cô không bao giờ sợ khổ nạn, cô không bao giờ mất kiên nhẫn khi dạy các bạn đồng tu một số kỹ năng, cô đã thuê một ngôi nhà để tổ chức cho các bạn đồng tu học Pháp nhóm, cô không bao giờ do dự khi làm các dự án Đại Pháp,và vân vân. Khi tôi nghĩ về những đức tính này, một cảm giác dễ chịu đã nổi lên trong tâm tôi. Chắc nó là từ bi! Tôi cám ơn Sư Phụ vì sự cứu độ từ bi của Ông và cám ơn các bạn đồng tu vì đã từ bi chỉ những điều này ra cho tôi. Tôi phải thanh lọc bản thân, bao dung độ lượng với các bạn đồng tu, từ bi với họ, và viên mãn điều mà Sư Phụ muốn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/11/5/189202.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/19/102372.html
Đăng ngày 20-11-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share