Bài viết của Tống Chân

[MINH HUỆ 19-05-2013] Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, dì của tôi rất sợ khi bà ấy nhìn thấy tôi thực sự bị bức hại vì tu luyện. Cuộc đàn áp đã gợi lại những ngày kinh hoàng mà bà đã trải qua trong các phong trào chính trị đẫm máu khác do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động suốt những năm qua.

Vì sợ hãi, bà đã cố gắng làm tất cả mọi cách để ngăn tôi tu luyện, thậm chí bà dùng đến cả bạo lực. Bà tát vào mặt tôi và dùng giầy đá tôi, để lại những vết sẹo ở chân phải của tôi mà thậm chí đến nay vẫn còn nhìn thấy. Bà đã từng trói tôi vào giường và buộc sợi dây thừng vào một cửa sổ. Sau đó bà bảo một y tá đến tiêm cho tôi một loại thuốc không rõ nguồn gốc – như thể tôi là một bệnh nhân bị rối loạn tâm thần! Tuy nhiên, tất cả trù tính đối với tôi của bà không thể làm cho tôi từ bỏ Pháp Luân Công.

Sự vô ngã của tôi đã cảm hóa được nhân viên bệnh viện tâm thần 

Vào mùa đông năm 1999, dì tôi đã xoay xở gửi tôi đến một bệnh viện tâm thần, nơi mà bà ấy nghĩ rằng sẽ khiến tôi từ bỏ Pháp Luân Công.

Tại thời điểm đó chiến dịch phỉ báng của ĐCSTQ chống lại Pháp Luân Công tràn ngập Trung Quốc, mọi người đều rất thù hận đối với các học viên. Tôi nên làm gì đây? Từ tâm của mình, tôi không chấp nhận cuộc bức hại và việc tiêm thuốc của họ đối với tôi. Trong khi đó, tôi kiên đinh tu luyện Pháp Luân Công và dùng bản thân mình như một ví dụ sống động cho sự mỹ diệu của pháp môn.

Không lâu sau khi tôi bị đưa đến bệnh viện, bác sĩ điều trị chính đã có nỗ lực ban đầu làm cho tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi đang luyện bài công pháp đầu tiên, thì ông ta kéo hai cánh tay của tôi để ngăn tôi lại. Tôi nghĩ: “Cho dù có vấn đề gì xảy ra đi chăng nữa, tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tôi hoàn thành tất cả các bài công pháp.” Ông ta kéo hai cánh tay của tôi một lần nữa, nhưng tôi đã bất động. Sau đó ông ta rời đi. Khi tôi luyện bài công pháp thứ tư, ông ta kéo tôi một lần nữa, lần này mạnh đến nỗi, tôi gần như ngã xuống. Tuy nhiên, tôi vẫn bất động. Nhìn thấy sự kiên định của tôi, ông ta để tôi yên. Từ đó ông không bao giờ quấy rầy tôi trong khi tôi đang luyện các bài công pháp.

Vì hàng ngày tôi luyện công, sức khỏe của tôi thật tuyệt vời. Mặc dù không mặc ấm vào mùa đông, tôi không cảm thấy lạnh và khuôn mặt của tôi khỏe mạnh rạng ngời. Một người phụ nữ nấu ăn của bệnh viện đã ấn tượng bởi sức khỏe của tôi đến nỗi cô ấy khen tôi trước mặt mọi người mà cô ấy gặp.

Điều quan trọng nhất, tôi để các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp chỉ đạo cuộc sống hàng ngày của mình, và tôi cố gắng để làm một người tốt cho dù bất kể điều gì xảy ra.

Mỗi buổi sáng, tôi sẽ dọn dẹp ga giường mà những bệnh nhân khác làm tung ra. Khi tôi nhìn thấy sàn nhà bẩn, tôi sẽ dọn sạch sẽ. Khi trời lạnh, tôi đã giúp các bác sĩ nhóm lửa trong hội trường để bệnh nhân có thể tới đó sưởi ấm. Đôi khi, các bệnh nhân khác chen vào sử dụng nhà vệ sinh khi tôi đang sử dụng nó, nhưng ngay lập tức tôi sẽ ra ngoài mà không phàn nàn gì và để cho họ sử dụng.

Vào giờ ăn tôi sẽ chờ ở phía sau cho đến khi tất cả những mọi người khác đã chọn xong đồ ăn của họ. Khi tôi nhìn thấy bệnh nhân bị bệnh nặng không thể tự ăn và các y tá quá bận rộn để giúp họ, tôi sẽ để đồ ăn của mình sang một bên và giúp họ. Trong một số trường hợp bệnh nhân muốn ăn nhiều hơn sau khi ăn hết khẩu phần của mình, vì vậy tôi sẽ cho họ đồ ăn của mình. Mặc dù tôi thường không có đủ đồ ăn, tôi không cảm thấy đói. Sau khi nhìn thấy những gì tôi đã làm, người phụ nữ phụ trách nhà  ăn cho tôi nhiều đồ ăn hơn. Họ đã nhìn thấy tôi thường xuyên cho đồ ăn của mình đi như vậy nên họ khen tôi là có tâm tính thật tốt.

Sau khi ở trong bệnh viện một thời gian, tôi bắt đầu nhận thấy những bệnh nhân đang phải chịu đựng nhiều như thế nào. Tôi cảm thấy thương họ đến rơi nước mắt.

Tôi đã ngộ ra rằng, chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi nên luôn luôn cân nhắc đến người khác trước. Từ nhận thức này, Đại Pháp đã triển hiện chân lý cho tôi: Tất cả chúng sinh đều có Phật tính, và bản tính của họ là tốt đối với người khác, giống như mặt trời nuôi dưỡng tất cả các sinh mệnh trên trái đất bằng ánh sáng của nó. Thậm chí cả động vật và thực vật cũng được ban cho khả năng là làm thức ăn để nuôi sống con người. Nếu tất cả mọi người có thể tốt với nhau, thì con người ai ai cũng sẽ hướng thiện, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Ngược lại, một người không ngần ngại làm hại kẻ khác để phục vụ lợi ích riêng của mình sẽ gieo gì gặt nấy. Nếu một chính phủ viện đến hành động dối trá và bạo lực để đánh lừa người dân của họ, thì sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Nhân nào quả ấy

ĐCSTQ đàn áp dân chủ, vi phạm nhân quyền không nương tay giờ đang trên bờ sụp đổ.

Tín tâm vững chắc của tôi vào Pháp Luân Công, biểu hiện ở lòng vị tha và sự lạc quan của mình khi đối xử với những người khác, đã tác động đến các nhân viên của bệnh viện theo cách mà tôi chưa bao giờ mong đợi. Sau đó, một trong những đồng nghiệp của tôi đã đến bệnh viện công tác. Khi nhìn thấy tôi, ông ấy bày tỏ sự kính trọng: “Tất cả các nhân viên đã đánh giá chị rất cao. Chị được biết đến với tư cách là ‘Người học viên Pháp Luân Công đã khiến môi trường ở đây được tốt hơn.'”

Khi bác sĩ phụ trách cho tôi về nhà, ông ấy nói với dì của tôi: “Hãy để cho cô ấy tu luyện Pháp Luân Công. Đó là tín tâm của cô ấy.” Bà gật đầu nói: “Vâng, chắc chắn là như vậy.” Từ đó dì không bao giờ làm bất cứ điều gì ngăn tôi tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó, dì thậm chí còn đồng ý thực hiện tam thoái.

Trưởng khoa y tế đã lựa chọn đúng sau khi hiểu được chân tướng

Vào tháng 03 năm 2010, Trưởng phòng 610 quận tôi và một số cán bộ từ Bộ phận An ninh tại nơi làm việc gửi tôi đến bệnh viện tâm thần một lần nữa với hy vọng buộc tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Một số bác sĩ, vốn cho rằng tôi bị rối loạn tâm thần đã đè tôi xuống và tiêm thuốc cho tôi. Kết quả là, việc hô hấp của tôi bị ảnh hưởng, một thời gian tôi đi lại khó khăn, và không thể giữ bình tĩnh. Sau đó họ buộc tôi uống các loại thuốc với liều lượng lớn vì vậy trạng thái tinh thần của tôi trở nên ngày một tồi tệ.

Đó là một thời gian thực sự khó khăn, nhưng tôi đã không chút nhượng bộ. Tôi mua được một quyển sổ tay. Tôi đã viết một bài viết về Pháp Luân Công trong đó và đưa cho trưởng khoa y tế. Bài viết  có tựa đề “Người tốt, xin hãy cho mình một cơ hội để hiểu được câu chuyện chân thực về Pháp Luân Công.”

Trong bài viết tôi đã ngắn gọn đề cập Pháp Luân Công là gì và nó đã được hồng truyền ra công chúng như thế nào. Tôi đã vạch rõ nhiều thủ đoạn tuyên truyền khét tiếng của ĐCSTQ. Tôi chỉ ra những mâu thuẫn để mọi người có thể hiểu họ đã bị lừa dối như thế nào. Tôi trình bày tỉ mỉ một số báo cáo của các phương tiện truyền thông nhà nước Trung Quốc trước năm 1999, vốn ca ngợi Pháp Luân Công. Các báo cáo này đã thừa nhận rằng môn tu luyện chưa bao giờ vi phạm bất kỳ một luật pháp nào, mà công chúng đều ưa thích nó,  và nó đã được phổ biến trên toàn thế giới. Tôi đưa ra ví dụ của các học viên Pháp Luân Công đã khỏi bệnh sau khi bắt đầu tu luyện, cho đọc giả thấy lợi ích cả về tâm lẫn thân của nó. Bằng cách đưa ra một số ví dụ của các học viên là những nhà chuyên muôn có học thức cao, tôi đã thể hiện được rằng Pháp Luân Công có uy lực giúp mọi người trở nên sáng suốt hơn, và nó là một khoa học thực thụ trái ngược với mê tín dị đoan. Cuối cùng, tôi đã kết luận rằng sự hồng truyền Pháp Luân Công trên toàn thế giới là phúc lành thực sự của nhân loại, ngay tại đây trong thế kỷ 21 này. Toàn bộ bài viết mang theo thiện chí và sự chân thành của tôi.

Sau khi đọc bài viết người phụ trách nói với tôi rằng: “Bài viết rất tốt. Tôi đọc nó hai lần. Điều đáng chú ý là chị có thể ở đây và giải thích vấn đề này khi chị đang bị bức hại nặng nề. Tôi có thể nói cho chị biết rằng tất cả các loại thuốc chị đã dùng rất có hại cho chị. Tôi sẽ cho thay thế chúng.”

Việc giảng chân tướng của tôi đã thức tỉnh một sinh mệnh là người vẫn còn có lương tâm, và điều đầu tiên ông làm là bảo vệ một học viên Đại Pháp. Điều đó thực sự đáng chú ý! Ông đã rất dũng cảm đối mặt với chân tướng và đối xử công bằng với học viên Đại Pháp.

Từ đó tôi giảng chân tướng cho tất cả mọi người trong bệnh viện, bao gồm cả người thân của các bệnh nhân. Chân tướng về Đại Pháp đã được truyền rộng, và tôi đã được thả.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/19/精神病院医务人员受感动-不再参与迫害-272822.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/2/140788.html

Đăng ngày 29-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share