Bài viết từ người cha của một học viên Pháp Luân Công

[MINH HUÊ 26-05-2013] Vào một buổi tối sau năm mới 2013, khi vợ chồng tôi đang yên lành ở trong nhà thì bất ngờ có người gõ cửa. Đó là một trong những người bạn của con gái tôi. Cô bé nói với chúng tôi rằng: “Con gái của hai bác đã bị cảnh sát bắt cóc!” Tin sốc đó đã khiến tôi cả đêm hôm đó không thể chợp mắt. Những sự kiện trong quá khứ hiện ra trước mắt tôi như một cuốn phim quay chậm.

Ký ức

Con gái tôi lớn lên trong một gia đình trí thức. Sau khi tốt nghiệp một trường đại học ở Bắc Kinh, tôi làm hiệu trưởng cho một trường tỉnh của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vợ tôi là một nhân viên y tế. Chúng tôi chỉ có một cô con gái duy nhất, cháu rất thông minh và xinh đẹp. Vào năm 1997, khi ấy con bé đã được 20 tuổi, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Trước kia con tôi thường ngủ cho đến khi tới giờ cháu phải thức dậy để đi làm. Giờ thì cháu dậy sớm vào mỗi buổi sáng để luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công ở công viên. Tính cách của cháu đã có một sự cải thiện rõ rệt. Trước đây cháu quen được nuông chiều và không biết vâng lời, nhưng giờ cháu trở nên tốt bụng và biết nghĩ cho người khác trước tiên. Chúng tôi rất hãnh diện về con bé.

Vào tháng Bảy năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Các tin tức vu khống Pháp Luân Công xuất hiện tràn ngập trên những phương tiện truyền thông nằm dưới sự quản lý của nhà nước. Tôi biết rằng một phong trào chính trị đã bắt đầu.

Nhắc lại quá khứ của mình, tôi đã tham gia vào công tác chính trị kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học. Tôi là một quan chức cấp cục. Trong thời Đại Cách mạng Văn hoá, tôi đã bị đàn áp và mất chức. Chức vụ của tôi được khôi phục lại sau cuộc Cách mạng văn hoá. Vào ngày 03 tháng 06 năm 1989 khi đang công tác ở Bắc Kinh, tôi đã chứng kiến quân đội xả súng vào thường dân. Tôi đã vô cùng thất vọng với chính quyền cộng sản bởi vì nó đã vô cớ giết hại chính những công dân của nó. Vỡ mộng [về ĐCSTQ], vài năm sau đó tôi đã đi theo Cơ Đốc Giáo.

Ngay khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu, tôi đã bảo với con gái mình rằng: “Đây là ngày ‘04 tháng 06’ lần thứ hai. Người ta không thể giải thích lý lẽ với ĐCSTQ. Không có đúng sai trước những mưu mô của đảng. Đừng tiếp tục tu luyện nữa, nếu không con sẽ bị đàn áp.” Nhưng con bé đã không nghe theo lời khuyên của tôi. Tôi ghi lại các chương trình liên quan từ kênh TV của ĐCSTQ và mở chúng cho con bé xem nhiều lần. Tôi đã cố gắng giải thích cho con bé, nhưng tất cả đều vô ích.

Tôi thấy thật khó hiểu. Trước đây con gái tôi từng có những niềm tin khác, và thỉnh thoảng cháu đi theo những trào lưu khác. Không một cái nào trong số đó kéo dài được lâu. Lần này điều gì đã khiến con bé kiên định đến vậy?

Con bé đã bị bắt hai lần. Lần đầu tiên là khi cháu đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công vào năm 1999. Lần thứ hai là vào năm 2004. Lần đó con bé đã bị đưa vào một trại cưỡng bức lao động. Tất cả những trận đòn và tra tấn mà con bé phải trải qua không thể khiến cháu từ bỏ niềm tin của mình.

Vào năm 2006, trong nhà hàng mà con gái tôi quản lý, tôi đã gặp một số người bạn tu luyện Pháp Luân Công của cháu. Tôi thấy rằng họ đều rất tử tế, chu đáo, và chân thành, và họ là những người tốt – điều khó tìm thấy được trong xã hội ngày nay. Tôi đã tin họ. Nếu một niềm tin có thể làm cho rất nhiều người trở nên cao thượng, trung thực và dũng cảm, thì niềm tin này là cái gì đó đáng được ngưỡng mộ.

Một lần, khi dùng bữa tối cùng nhau, họ đã khuyên tôi nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vì tôi là một giáo viên chính trị và tham gia chính trị đã nhiều năm, tôi không thể đưa ra quyết định thoái xuất mặc dù tôi biết rằng ĐCSTQ là xấu. Cuối cùng, mặc dù tôi thấy cảm động trước sự chân thành của họ và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi vẫn yêu cầu họ đừng nói cho người khác biết về điều này.

Vài năm trước, một người bạn Cơ Đốc Giáo đã gửi cho tôi một bài viết về những gì đang thật sự diễn ra ở Trung Quốc. Bài viết hay đến mức khiến cho tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy kiếm được nó từ Dynaweb. Anh ấy đã sử dụng phần mềm phá vỡ phong toả Internet của Trung Quốc. Phần mềm được tạo ra bởi các học viên Pháp Luân Công.

Con gái của tôi nói rằng, “Cha à, tất cả những người khác đều đang đọc các tin tức ở nước ngoài, tại sao cha không đọc chúng?” Cuối cùng tôi đã để con gái mình cài đặt phần mềm đó vào máy cho tôi. Khi đọc những tin tức không bị kiểm duyệt, tôi biết tất cả chúng đều là sự thật. Những tin tức mà CCTV (Đài truyền hình trung ương nằm dưới sự kiểm soát của ĐCSTQ) đã phát đều là giả dối. Tôi hối hận vì đã không đồng ý sử dụng phần mềm này trước đó. Kể từ đó tôi đã bỏ không xem các tin tức được phát trên đài truyền hình của Trung Quốc.

Tôi biết được rằng Pháp Luân Công đã được phổ truyền trên khắp thế giới và được rất nhiều người yêu mến. Các phương tiện truyền thông của Trung Quốc đã tuyên truyền những điều dối trá về Pháp Luân Công. Thật quá tà ác! Những điều họ đang làm cũng giống cách Hoàng đế La Mã đàn áp các Kitô hữu trước đây. Tôi thấy rằng cộng đồng quốc tế lên án cuộc đàn áp Pháp Luân Công và những người dân Trung Quốc cũng phản đối cuộc đàn áp này.

Tôi nhớ lại khi người bạn của con gái tôi đến thông báo về việc cháu bị bắt giữ bất hợp pháp, cô ấy cũng động viên tôi đừng quá lo lắng. Cô ấy nói rằng cuộc đàn áp Pháp Luân Công là bất hợp pháp, và chúng ta phải bảo vệ quyền lợi của mình và yêu cầu các nhà chức trách phải thả con gái tôi ra. Cô ấy đã đưa ra một vài ví dụ về việc các học viên được thả ra nhờ vào nỗ lực chân chính của gia đình và bạn bè họ. Tôi đã đi đến quyết định: Pháp Luân Công không có gì sai! Tôi phải đưa con gái tôi trở về nhà!

Giải cứu con gái

Ngày hôm sau, bạn của con gái tôi đã cùng vợ chồng tôi đi đến đồn cảnh sát và Bộ phận An ninh Nội địa. Chúng tôi yêu cầu cảnh sát thả con gái của chúng tôi ra. Cảnh sát đã nói dối chúng tôi và liên tục đẩy trách nhiệm cho nhau. Người bạn của con gái tôi vẫn không dao động. Cô ấy giữ thái độ ôn hoà, tốt bụng và có chừng mực. Tà không thể thắng chính. Tôi nhận ra rằng không có gì phải sợ cả. Tôi quyết tâm rằng cho dù có khó khăn đến như thế nào đi nữa, chúng tôi phải đưa con gái chúng tôi trở về nhà.

Ngày tiếp theo, vợ chồng tôi quyết định không làm phiền người bạn của con gái chúng tôi nữa (Cô ấy rất bận rộn) và chúng tôi đã tự đi đến đó. Lúc đầu, cảnh sát nói chuyện với chúng tôi bằng thái độ hằn học. Tôi đã phân tích phải trái cho họ giống như người bạn của con gái tôi đã làm. Tôi kể cho họ về những trải nghiệm của con gái tôi và việc cả thế giới đang ủng hộ Pháp Luân Công ra sao. Tôi đã nói với trưởng đồn cảnh sát, “Trong nhiều năm qua, ĐCSTQ vẫn không dập tắt được Pháp Luân Công. Do vậy ông phải cân nhắc đến tương lai của mình”. Ông ta im lặng. Sau đó họ nói với tôi rằng trường hợp này đã được chuyển đến Viện kiểm sát.

Ngày hôm sau vợ chồng tôi đã đi đến Viện kiểm sát. Nhân viên bảo vệ ở đó rất lạnh lùng và từ chối không cho chúng tôi vào. Ông ta nói rằng không thể để cho các thành viên trong gia đình vào trong, thậm chí các luật sư cũng bị từ chối không cho vào. Tôi liên tục nói với ông ta rằng con gái của chúng tôi vô tội và rằng trường hợp này là khẩn cấp. Ông ta tỏ ra có chút thông cảm và đề nghị chúng tôi đi đến “Trung tâm Hỗ trợ Pháp lý” ở cửa sau.

Những người ở Trung tâm Hỗ trợ Pháp lý cũng rất lạnh lùng. Sau khi chúng tôi kể cho họ về trường hợp của con gái mình, họ đã bày tỏ sự thông cảm và nói rằng, “Cách duy nhất mà bác có thể thử là nhờ bảo vệ tại Viện kiểm sát gọi cho các quan chức có liên quan ở bên trong. Nếu không chẳng có cách nào nói chuyện được với họ.”

Chúng tôi quay lại Viện kiểm sát và nói chuyện với người bảo vệ. Vợ tôi đã khóc rất nhiều và cầu xin ông ấy hãy giúp chúng tôi. Cuối cùng, người bảo vệ nói rằng, “Chưa có một trường hợp nào mà các thành viên trong gia đình có thể gặp các quan chức ở đây. Tôi sẽ giúp bằng cách gọi một cuộc điện thoại, nhưng có muốn gặp bác hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ông ấy.” Ông ấy đã nhấc điện thoại. Tôi buột miệng, “Hãy nói với ông ấy rằng đây là việc khẩn cấp và chúng tôi cần phải nói chuyện trực tiếp với ông ấy!” Người bảo vệ sững người lại một lúc, sau đó nhắc lại qua điện thoại những gì tôi đã nói với ông ta.

Một lúc sau, một công tố viên độ tuổi trung niên bước ra khỏi toà nhà. Ông ấy đi thẳng về phía chúng tôi. Chỉ có một niệm trong đầu tôi lúc đó: “Lạy Chúa, xin hãy giúp chúng con.”

Ông ta dừng lại trước mặt chúng tôi, nói cho chúng tôi biết tên của ông ta, và hỏi chúng tôi chuyện gì đang diễn ra. Tôi nói với ông ta rằng, “Con gái của chúng tôi đã bị bắt ở trên đường khi cháu đang nói với mọi người về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Chồng của cháu từng dạy ở một trường đại học và cậu ấy cũng tu luyện Pháp Luân Công. Vài năm trước, cậu ấy bị đưa đến một trại cưỡng bức lao động vì cậu ấy không chịu từ bỏ niềm tin của mình. Những người lính canh trong trại đã tra tấn cậu ấy bằng 08 dùi cui điện khiến cho cậu ấy bị suy nhược thần kinh. Cậu ấy không thể sống một cuộc sống bình thường. Bây giờ cảnh sát lại bắt đứa con gái vô tội của chúng tôi. Không có ai chăm sóc cho con rể của chúng tôi, nó phải đi lang thang trên đường phố. Làm sao chúng ta có thể có được một xã hội yên ổn với cuộc bức hại đang diễn ra này? Xin hãy giải quyết trường hợp này một cách thích đáng và hãy thả con gái chúng tôi về.”

Khi tôi nói về những gì đã xảy ra với con gái và con rể của tôi, tôi cảm thấy rất buồn. Vợ tôi đã rơi nước mắt. Tôi cũng giải thích thêm với họ. Vị công tố viên đã động lòng. Ông ấy nói với chúng tôi, “Hãy để tôi báo cáo lên cấp trên. Hai bác có thể đi đến văn phòng địa phương và xin một giấy chứng nhận nói rằng con rể của hai bác bị rối loạn thần kinh không? Hai bác có thể đưa nó cho tôi vào cuối ngày hôm nay được chứ?” Tôi đã trả lời mà không một chút đắn đo, “Được chứ!”

Đó là vào buổi trưa. Vợ tôi quay về nhà, tôi muốn xin giấy chứng nhận, nhưng tôi có thể lấy nó được ở đâu? Tôi biết rằng con rể đã đổi địa chỉ của cậu ấy. Tôi chỉ biết đại khái chứ không biết chính xác nơi cậu ấy ở. Tôi bắt một chiếc taxi đến khu vực đó. Ngay khi tôi bước ra khỏi xe taxi, tôi nhìn thấy một văn phòng quận. Tôi đi vào trong và hỏi về con rể của tôi. Một nhân viên ở đó cho biết, “Có, người này sống ở khu vực của chúng tôi.” Lúc đó, tôi không thể tin vào tai mình.

Tôi nhờ họ cấp cho tôi một giấy chứng nhận về tình trạng tàn tật của con rể tôi. Tất cả họ đều biết rằng cậu ấy đã bị đàn áp, nhưng vì quá sợ nên họ không dám cấp cho tôi tờ giấy đó. Tôi không biết sự khôn ngoan của tôi lúc đó đến từ đâu nhưng tôi đã bất ngờ nảy ra một ý tưởng. Tôi nói rằng tôi là một người Cơ đốc giáo và tôi cần phải giúp những người đang gặp khó khăn. Thư ký của quận gọi một cuộc điện thoại và cuối cùng tôi đã có được tờ giấy chứng nhận.

Tôi vội vã quay lại Viện kiểm sát và bắt kịp vị công tố viên trước khi ông ấy hết giờ làm. Ông ấy cầm tờ giấy chứng nhận và nói rằng, “Nó đến rất đúng lúc. Rất may là bác đã đến đây ngày hôm nay. Viện kiểm sát chuẩn bị ra một lệnh bắt giữ vào ngày mai.”

Trên đường về nhà, trong đầu tôi cảm thấy rất rõ ràng: Tôi đã đúng khi ủng hộ Pháp Luân Công và giải cứu cho con gái của tôi, một người tin vào Pháp Luân Công. Chúa đang giúp tôi từng bước một.

Thành công

Vài ngày sau đó vào khoảng nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy bởi một cú điện thoại. “Cha ơi, là con đây. Con đang ở trên taxi. Con đang trên đường về nhà.” Đó là giọng nói mà tôi đang khao khát được nghe. Vợ tôi và tôi đi xuống lầu. Chúng tôi nhìn thấy con gái của mình vài phút sau đó. Đó là một đêm lạnh giá nhưng tôi đã cảm thấy cực kỳ ấm áp. Vợ chồng tôi đã khóc trong niềm hạnh phúc.

Chúng tôi nhận ra rằng trong những ngày qua, con gái của chúng tôi đã khăng khăng rằng cháu không phạm bất cứ tội ác nào và yêu cầu phải được thả ra vô điều kiện. Cuối cùng, Viện kiểm sát đã trả lại trường hợp này cho đồn cảnh sát. Cảnh sát đã thả cháu ngay tối hôm đó. Một xe cảnh sát đưa cháu từ nhà tù về lại thành phố và từ đó cháu đã đón taxi để về nhà.

Ngày hôm sau, con gái của tôi và tôi đã đi đến đồn cảnh sát để xin lại áo khoác và túi xách của cháu. Cháu đã nói một cách nhẹ nhàng với các nhân viên cảnh sát ở đó. Các nhân viên cũng rất lịch sự. Một người đã đi tìm lại đồ đạc của con gái tôi, bao gồm 3,000 nhân dân tệ mà họ đã lấy từ cháu. Khi họ kiểm tra túi xách, một nhân viên tìm thấy một tấm thẻ với dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Anh ấy nhìn nó và trả lại túi xách mà không nói một lời nào cả.

Tôi nói với các cảnh sát ở đồn, “Anh phải hiểu tình hình thực tế. Chế độ Giang Trạch Dân đã tuyên bố sẽ nhổ tận gốc Pháp Luân Công trong vòng ba tháng. Bây giờ hơn 10 năm đã trôi qua, Pháp Luân Công không những không bị loại bỏ, mà cả thế giới đang lên án cuộc đàn áp. Sự kiện tự thiêu ở Thiên An Môn đã được chứng minh là giả mạo. Giang Trạch Dân và Bạc Hy Lai đã bị kiện ở nước ngoài. Hãy nghĩ về điều này, Pháp Luân Công có thể là tầm thường không? Pháp Luân Công sẽ được khôi phục lại ở đây, tại chính Trung Quốc này. Những thay đổi sẽ đến. Tất cả mọi người nên biết điều này và đừng mù quáng tin theo ĐCSTQ; nếu không họ sẽ đi xuống cùng với ĐCSTQ.”

Cảnh sát trưởng nói rằng, “Vâng, vâng. Chúng tôi thực sự không biết gì về tất cả những điều này cho đến khi bác nói cho chúng tôi biết. Bộ phận An ninh Nội địa là người đã bắt con gái của bác. Họ đã làm vậy và chúng tôi bị đổ lỗi!” Tất cả cảnh sát ở trong phòng bắt đầu phàn nàn về bộ máy quan liêu. Họ xách đồ đạc giúp chúng tôi và tiễn chúng tôi đến tận cổng: “Hãy cẩn thận! Hãy tự bảo vệ mình!”

Nhớ lại chặng đường từ lúc tôi không tin con gái mình và yêu cầu cháu ngừng tu luyện Pháp Luân Công, tới thời điểm tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhưng vẫn còn bảo cháu đừng nói cho người khác biết, cho đến hôm nay khi con gái của chúng tôi được giải thoát thành công … hơn 10 năm kiên trì phản bức hại, tôi đã thật sự chứng kiến “tà không thể thắng chính” như thế nào. Thông qua Pháp Luân Công, tôi đã được chứng kiến phúc lành của Thượng đế. Giờ đây, tôi đã nhìn thấy niềm hy vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/26/神助我营救女儿回家-274086.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/3/141350.html

Đăng ngày 20-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share