“Trông chị khác với những người khác quá!”
Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-06-2013] Một người phụ nữ chừng khoảng bốn mươi đã dừng bước một học viên khi cô đang trên đường đi đến điểm học Pháp và hỏi: “Cô có tin vào Thần linh không? Trông cô dường như khác với những nguời khác.” Người học viên hỏi lại: “Trông tôi khác như thế nào?” Người phụ nữ đáp lại: “Tôi là một Phật tử. Tôi có thể nhìn mọi thứ bằng thiên mục của mình từ khi còn nhỏ. Cô theo tôn giáo nào?” Người học viên đáp: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công.”
Người phụ nữ nói: “Thảo nào. Tôi nhìn thấy một Pháp Luân chiếu sáng trước đường cô đi. Và cô đang được Thần Phật bảo hộ.” Người học viên nhận thấy rằng vị Phật tử này vẫn chưa biết chân tướng về Pháp Luân Công nhưng dường như có căn cơ rất tốt. Cô bèn giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người Phật tử nọ và giúp bà thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Người già được phúc báo
Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
Những người cao tuổi đều là những người từng trải. Họ xem nhẹ mọi việc và có rất ít các chấp trước, do đó giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ thường là dễ dàng hơn.
Rất nhiều người lớn tuổi chưa từng gia nhập vào các tổ chức của ĐCSTQ. Họ sẽ đứng về phía thiện lương ngay khi họ minh bạch chân tướng. Mỗi lần tôi gặp người lớn tuổi, tôi thường nghĩ lý do mà họ có thể sống được lâu như vậy là bởi Sư phụ cho phép họ sống lâu hơn để được biết đến Đại Pháp.
Một lần, trong dịp nghỉ lễ, khi tôi đang trên đường về quê để giảng chân tướng, tôi va phải một ông cụ 80 tuổi. Ông bị lãng tai và khó có thể nghe được tôi nói gì. Từ cuộc hội thoại bập bõm, tôi biết được ông có thể đọc được. Tôi viết xuống mấy chữ:“Cụ hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ khi cụ gặp nguy hiểm hay khi có vấn đề về sức khỏe nhé,” và đưa mẩu giấy cho ông lão. Ông đã có thể nghe được tôi nói sau khi niệm câu trên một vài lần.
Cùng ngày hôm đó trong khi đang đi tìm người để giảng chân tướng, tôi nhìn thấy một bà lão đang vật lộn với cái khung tập đi. Tôi bước lại và bắt chuyện với bà. Bà năm nay đã 90 tuổi và bị nặng tai, nhưng bà có thể đọc khẩu hình. Bà không thể nghe rõ được tôi nói gì.
Quan sát bà một cách cẩn thận, tôi có cảm giác bà là một nông dân chưa từng đi học và chưa bao giờ đi làm công sở. Tôi đoán rằng bà chưa từng gia nhập các tổ chức của Trung Cộng. Tôi đã phải cố hết sức để nói với bà nhiều lần câu khẩu quyết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” nhưng bà chỉ có thể nghe được hai chữ “khẩu quyết”. Tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Rất nhiều người đi ngang qua chỗ chúng tôi, nhưng tôi đã vượt qua được tâm sợ hãi và nói lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” vào tai bà nhiều lần. Dần dần bà đã nghe và hiểu được tôi nói từng từ từng từ một, và cuối cùng bà đã nói được nguyên cả một câu hoàn chỉnh. Tôi rất vui và nói: “Bà ơi, bà thật tuyệt!”
Thông qua việc giảng chân tướng, tôi đã làm quen được với một ông lão ở tỉnh Tứ Xuyên, người có niềm tin kiên định đối với Đại Pháp. Mỗi khi nhìn thấy tôi, ông thường nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Luôn bình an và may mắn nhé! Khi đại nạn tới sẽ được bảo hộ!”
Hai tháng trước đây, tôi nhìn thấy một ông lão đẩy vợ ngồi trên xe lăn [đi dạo]. Tôi nảy ra suy nghĩ là phải cứu họ. Tôi bước tới chào họ và nói với vợ ông lão rằng hãy nhớ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, tôi nói với bà: “Bác gái, xin hãy nhớ câu này. Chúng ta đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ cả nghìn vạn kiếp chỉ để biết sự thật này.” Đầu tiên bà lão hơi bối rối nhìn vào tôi một lúc và sau đó khuôn mặt bà bỗng trở nên hết sức nghiêm túc. Tôi nói với chồng bà: “Bác trai à, bác gái đã hiểu rồi đấy”, và tôi khuyên ông cũng nên thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cùng vợ mình.
Vài ngày sau tôi tình cờ gặp lại ông lão. Ông nói: “Vợ tôi đã hồi phục lại trí nhớ sau 30 năm. Bây giờ bà ấy có thể suy nghĩ, giao tiếp được thậm chí còn có thể nhớ được mọi sự việc mà bà ấy đã gặp phải.” Từ sự việc trên tôi rút ra kết luận: “Đừng bao giờ cho rằng một người mất trí nhớ là người u mê khi giảng chân tướng.”
Chính Pháp đang tiến đến giai đoạn cuối cùng, chúng ta cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa tìm đến những người chưa được biết chân tướng về Pháp Luân Công, thì họ mới có khả năng được đắc cứu.
Một chàng trai trẻ được khuyên thoái ĐCSTQ
Bài viết của một học viên tại Anh Quốc
Vào ngày 23 tháng 06, chúng tôi thiết lập một gian hàng trong khu phố Tàu ở miền Bắc nước Anh để giảng chân tướng. Một chàng trai trẻ đứng bên kia đường phía đối diện gian hàng chúng tôi và nghiên cứu tấm biển hiệu một cách kỹ lưỡng trong một thời gian dài. Trông khuôn mặt của cậu ấy quen quen, chứng tỏ rằng trước kia cậu ấy đã từng đến đây. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy đã thoái đảng hay chưa? Tôi nghĩ rằng mình phải đi sang đó tìm hiểu xem sao.
Người thanh niên trẻ tuổi này đã gia nhập Đội Thiếu niên tiền phong – một tổ chức của ĐCSTQ. Tên cậu ấy là Giang (trong chữ Trường Giang). Tôi nói với cậu ấy:“Cậu nên thoái khỏi Đội Thiếu niên tiền phong để được cứu độ. Những người Trung quốc trước đây đã từng gia nhập Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới của nó nay đều đã thoái cả. Gần 140 triệu người ở Trung Quốc Đại lục đã thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.”
Cậu ấy nói rằng không cần thiết phải thoái khỏi Đội Thiếu niên vì mình đã ngoài 30 tuổi và đã cư trú ở Anh được nhiều năm. Tôi nói: “Tôi đã thoái đảng ngay cả khi tôi đã ngoài 60 tuổi và đã sống ở Anh được nhiều năm. Chàng trai trẻ, cậu muốn ở cùng thuyền khi nó [tà đảng] đang chìm xuống lòng sông Dương Tử ư? Bốn mươi lăm thành viên của trường Trung ương Đảng đã cùng nhau thoái đảng. Họ đã nhìn thấy được kết cục trước những người bình thường, họ biết rằng Trung Cộng tà ác thế nào và sẽ sớm giải thể. Cậu nên thoái khỏi nó nếu biết sự thật, tôi có thể giúp anh thoái bằng một hóa danh.” Cậu ấy đã đồng ý và thoái.
Người thanh niên hỏi tôi rằng ai sẽ cai trị đất nước sau khi ĐCSTQ sụp đổ. Tôi trả lời: “Điều đó Thần sẽ quyết định, vì đó là Thiên ý. Trong lịch sử Trung Quốc, một triều đại mới sẽ được bắt đầu sau khi triều đại cũ sụp đổ.” Cậu ấy nói thêm vào: “Không có triều đại nào trong lịch sử Trung Quốc có thể xấu xa hơn chế độ của Trung Cộng. ĐCSTQ là quá đồi bại bởi vì nó là một chế độ độc tài độc đảng mà không cần giám sát. Quan chức chính quyền tham ô hối lộ một cách khủng khiếp trong khi người dân thì nghèo khó. Không giống như người dân ở các nước Tây phương, các bệnh nhân ở Trung Quốc sẽ gặp khó khăn với hàng tấn thuốc khi họ đến khám ở bệnh viện. Họ phải tiêu tốn rất nhiều tiền trong khi bệnh vẫn không khỏi. Nhân viên bệnh viện chỉ quan tâm đến việc làm sao kiếm được nhiều tiền và họ không quan tâm đến việc các bệnh nhân có chịu nổi các chi phí điều trị hay không. Xã hội ngày nay loạn quá rồi và cần phải được điều chỉnh lại. Người dân đều tức giận và bất mãn. Trong bối cảnh xã hội như thế này, thì trẻ em được giáo dục phải trung thành với đất nước như thế nào đây? Liệu nó có phải là điều tốt cho đất nước này hay không?”
“Chàng trai trẻ, cậu đã minh bạch rồi. Cậu đã biết sự thật, Trung Cộng độc tài chuyên chế tất yếu sẽ hủ bại. Những quan chức tham nhũng đã biển thủ công quỹ và chuyển ra nước ngoài. Gia đình và con cái họ sẽ đi định cư ở nước ngoài. Rất nhiều cuộc nổi dậy chống lại chế độ Trung Cộng ở trong nước đã nổ ra. Cùng với rất nhiều những thảm họa do con người và thiên nhiên đang xảy ra, Trung Cộng chắc chắn sẽ bị Trời diệt thôi. Thoái khỏi Đội Thiếu niên tiền phong có thể giúp cậu được an toàn. Bất cứ ai nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ đều sẽ được phúc báo.” Chàng trai trẻ sau đó đã vui vẻ rời đi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/29/有缘人找真相-275995.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/17/141088.html
Đăng ngày 03-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.