Bài viết của chồng một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-05-2013] Vợ và anh trai tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thường xuyên đọc tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công và tôi biết nhiều người sợ học Pháp Luân Công là do sự tuyên truyền dối trá của Trung Cộng và sợ bị chính quyền Trung Cộng bức hại. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình để giúp mọi người hiểu rõ về Pháp Luân Công hơn.
Tôi biết về Pháp Luân Công khi vợ tôi bắt đầu theo học và tu luyện cả tâm lẫn thân thông qua môn pháp này. Trước khi tu luyện vợ tôi đã mắc rất nhiều bệnh trong đó có bệnh dạ dày, viêm túi mật, đau đầu (cô ấy thường phải sử dụng kim rút máu để giảm đau đầu) và bệnh gan nặng. Hàng ngày sau khi đi làm về, công việc của tôi bao gồm nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc hai đứa con nhỏ. Nhìn vợ chịu đau đớn do bệnh tật hành hạ tôi không biết gia đình mình có thể kéo dài cảnh sống như thế này được bao lâu nữa, và tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, đúng như một câu mà người Trung Quốc thường nói: “Gọi trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng thưa”.
Khi những người trong làng thấy vợ tôi bị bệnh nặng và họ khuyên cô ấy tập Pháp Luân Công, tôi không tin rằng nó có thể chữa khỏi bệnh của cô ấy. Tôi nói: “Ngay cả đến bệnh viện cũng không chữa khỏi được bệnh của vợ tôi. Nếu tập Pháp Luân Công mà có thể trị được bệnh thì chúng ta cần bệnh viện để làm gì?”
Nhưng sự thật đã thuyết phục tôi. Bệnh của vợ tôi đã biến mất sau khi cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Gia đình chúng tôi quá nhiều đau khổ cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, điều mà tôi không bao giờ dám tưởng tượng trước đây.
Tôi thường nghe những người già nói câu: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo” (Nhận ân một giọt, báo ân một dòng). Khi tôi nghe nói rằng Sư phụ Lý cứu độ hơn một trăm triệu người và không đòi hỏi bất cứ điều gì cả, tôi tự nhủ: “Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho vợ mình. Mình cần phải cảm ơn Sư phụ Lý. Nếu mình có cơ hội gặp Sư phụ Lý và Sư phụ không lấy tiền của mình, vậy thì mình phải làm gì để trả ơn Sư phụ? Mình có thể dập đầu chắp tay lạy và cảm tạ Sư phụ nhiều lần. Điều đó sẽ mang lại một chút thoải mái trong tâm mình đối với sự cứu độ từ bi của Sư phụ dành cho vợ mình.”
Cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi kéo dài được vài năm cho đến ngày 20 tháng 07 năm 1999. Kẻ đầu sỏ lưu manh Giang Trạch Dân bắt đầu phát động cuộc bức hại tàn bạo nhằm vào Pháp Luân Công. Bị kích động bởi luận điệu khủng bố, tất cả các cấp của các tổ chức và chính quyền Trung Cộng, đặc biệt là lực lượng cảnh sát, đã đến ngôi làng của chúng tôi để can nhiễu các học viên cứ vài ngày một lần. Vài ngày trước dịp Tết Nguyên đán, cảnh sát đã đến ngôi làng của chúng tôi và bắt giữ các học viên ở khắp mọi nơi, trong đó có một phụ nữ trên 80 tuổi, và nhiều trẻ em ở độ tuổi thanh thiếu niên. Cảnh sát lừa họ nói rằng đó là để tham dự một số cuộc họp, nhưng thực sự là tất là cả các học viên đã bị đưa đến các trung tâm giam giữ. Họ đã bắt giữ hơn 20 học viên chỉ trong một khu vực nhỏ như của chúng tôi. Sau đó, họ yêu cầu người nhà của các học viên phải trả tiền để bảo lãnh cho các học viên ra. Dù tôi không hiểu biết nhiều về pháp luật, nhưng tôi biết cảnh sát nên trừng phạt tội phạm và phải bảo vệ những người tốt. Tôi nghĩ: “Tôi không thể đưa tiền cho cảnh sát. Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công và đã thoát khỏi bệnh tật và có một thân thể khỏe mạnh. Cô ấy muốn trở thành một người tốt và không vi phạm pháp luật. Tại sao tôi phải đưa tiền cho cảnh sát?” Tôi đến cơ quan chính quyền địa phương và yêu cầu họ thả vợ tôi. Các nhân viên ở đây nói muốn đưa vợ tôi về thì phải trả 2.000 nhân dân tệ tiền bảo lãnh. Tôi nói: “Tôi không có tiền. Các anh hãy nói cho tôi biết vợ tôi đã vi phạm điều luật nào khi tu luyện Pháp Luân Công? Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, vợ tôi có đủ thứ bệnh. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bệnh tật của vợ tôi đã được chữa khỏi. Vợ tôi lại có thể làm được việc nhà, vậy mà bây giờ các ông đã bắt giữ vợ tôi. Sao các ông còn dám yêu cầu tôi phải trả tiền? Hãy thả vợ tôi ra ngay. Nếu vợ tôi lại bị bệnh nữa, các ông sẽ gặp rắc rối đấy.” Chẳng bao lâu sau, họ đã thả vợ tôi.
Nhà tôi nằm đối diện với nhà của vị bí thư làng, nên bất cứ khi nào chính quyền thị trấn và đồn cảnh sát cử người về làng, tôi đều biết ngay lập tức. Trong một khoảng thời gian dài, cảnh sát thường đến làng để can nhiễu các học viên. Ngay khi phát hiện ra họ, tôi lập tức thông báo cho các học viên trong làng. Vào mùa xuân năm 2000, tôi đi sang làng bên cạnh để xay gạo. Trên đường về, tôi thấy một nhóm người đang đứng bên đường, tôi và vợ đã nói cho họ sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Ngay khi trở về nhà, tôi thấy Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật thị trấn đến nhà bí thư làng tôi. Tôi muốn nói sự thật về Pháp Luân Công với ông ấy, vì vậy tôi đi sang nhà ông bí thư này. Ngay sau khi nhìn thấy tôi, ông ấy nói: “Tôi nghe nói ông đã đi đến các làng khác để nói về Pháp Luân Công và nói rằng các học viên không sử dụng phân hóa học cho cây trồng của họ, nhưng họ vẫn thu hoạch năng suất cao hơn.” Tôi nói: “Tôi không nói những điều đó. Nhiều học viên trong làng tôi đã từng bị rất nhiều các loại bệnh tật, vài người trong số họ cận kề cái chết do bệnh tật. Nhưng bệnh của họ đều được chữa khỏi sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Bản thân tôi đã từng chứng kiến sau khi học Pháp Luân Công, họ thường làm nhiều việc tốt, họ thường nghĩ đến người khác trước khi làm việc. Họ tặng xe đạp cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn để các cháu có phương tiện đi học. Và họ cũng tự nguyện trả lại đất mà họ đã lấn chiếm trước đây.”
“Một mùa đông tuyết rơi dày đã chặn mất con đường dẫn từ làng đến thị trấn. Không ai có thể lái xe ra khỏi làng, không chỉ những người cần đi ra ngoài buôn bán là không thể đi mà ngay cả những xe vận chuyển nông sản cũng không thể ra khỏi làng được. Bí thư chi bộ của làng rất lo lắng, ông ấy thông báo trên loa truyền thanh: “Tuyết rơi đã làm tắc đường, đề nghị tất cả các đảng viên ra dọn tuyết.” Ông ấy đã kêu gọi một lúc lâu nhưng không thấy bất kỳ một đảng viên nào chịu ra dọn tuyết cả. Tuy nhiên các học viên trong làng đã nghe thấy ông kêu gọi và đã đi ra ngoài dọn tuyết. Hơn 20 học viên trong làng gồm cả học viên lớn tuổi đã ngoài 70 đến cả những học viên ở độ tuổi thiếu niên đã ra dọn sạch tuyết trên hơn 1,5 km đường làng và cuối cùng những xe vận chuyển nông sản cũng đã ra được khỏi làng. Vị bí thư rất xúc động và nói: “Khi nào làng chúng ta giàu có, tôi sẽ xây dựng một ngôi nhà cho các vị tu luyện Pháp Luân Công.” Ngoài ra các học viên cũng dọn sạch đường để cho học sinh đi học. Các em học sinh và phụ huynh cũng rất xúc động.”
Tôi tiếp tục: “Cây cầu ở phía đông của làng là con đường độc đạo về phía đông cho dân làng. Và có một cây cầu khác ở phía tây của ngôi làng cách đó gần 01 km đó cũng là con đường duy nhất để đi làm đồng. Cả hai cây cầu đã bị hư hỏng nặng do không được sửa chữa trong nhiều năm qua. Nếu những cây cầu mà không được sửa chữa, người dân không thể đi làm đồng áng được. Hơn 20 học viên của làng đã sử dụng hai xe bốn bánh để vận chuyển đá và cát, cần mẫn xúc từng xẻng từng xẻng một cho đến khi hai cây cầu đã được sửa xong. Tại sao các đảng viên Đảng Cộng sản của các ông không làm điều đó? Thậm chí đến cán bộ cấp trên của các ông cũng không thèm hỏi han về việc sửa chữa các cây cầu.” Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật ngay lập tức nói: “Ông đừng nói thêm nữa, hãy về ngay đi.” Tôi nói với ông ta rằng tôi chưa nói xong. Ông ta nói: “Các viên chức của huyện sẽ đến đây ngay bây giờ. Ông nên về đi.” Tôi biết ông ấy chỉ cố gắng đuổi tôi đi.
Năm 2001, một số học viên trong làng bị cảnh sát bắt giữ trong khi phát tài liệu giảng chân tướng. Sau khi biết điều này, tôi đã đến Ủy ban Chính trị và Pháp luật của huyện. Những viên chức ở đó hỏi tại sao tôi đến đây. Tôi nói với họ tôi đến để yêu cầu họ thả những học viên ở làng tôi. Một viên chức cho biết họ không thể làm được điều đó. Tôi nói: “Các học viên [Pháp Luân Công] đều là những người tốt. Các ông không lo đi bắt tội phạm mà chỉ lo đi bắt những người tốt sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cũng nghe nói các ông tra tấn các học viên và chích kim vào ngón tay của một đứa trẻ (một học viên trẻ mới 16 tuổi cũng bị bắt).” Ông ta hỏi: “Ai nói với ông như vậy?” Tôi đáp: “Tôi nghe các tù nhân hình sự vừa được thả nói.” Ông ta nói: “Nếu ông không nhìn thấy thì có nghĩa là điều đó không đúng sự thật.” Tôi nói: “Ông nên cho tôi nói những gì tôi đã thấy. Tôi đã nhìn thấy một học viên vừa về nhà sau khi gieo mạ ngoài đồng. Trong khi ông ấy đang tắm rửa sau một ngày làm việc mệt nhọc thì cảnh sát và các viên chức của thị trấn đột nhiên đã đột nhập vào nhà và bắt ông ấy, thậm chí còn không để cho ông ấy kịp mặc quần áo. Các ông đánh và kéo lê ông ấy thô bạo trên đường, thậm chí tôi có thể thấy toàn bộ sự rối loạn từ cách đó 30 m. Các ông nói tôi không chứng kiến được sự tra tấn trong tù, nhưng có thật là các ông không đánh các học viên không? Các ông có vi phạm pháp luật không? Các học viên chỉ làm những việc tốt. Họ sửa chữa các cây cầu và đường đi. Họ vi phạm điều luật nào?” Họ không nói được một lời nào. Cuối cùng họ nói rằng lãnh đạo đi vắng và họ không quyết định được. Sau đó, tôi đi đến Phòng An ninh Chính trị của Sở Cảnh sát huyện. Tôi gặp trưởng phòng và nói với ông ta sự thật về Pháp Luân Công. Ông ta cũng không tranh luận với tôi, và để tôi ngồi một mình trong văn phòng.
Anh trai tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công. Một lần anh ấy đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt và kết án một năm lao động cưỡng bức. Tôi ngay lập tức đến giải cứu anh tôi. Đầu tiên tôi đến bộ phận Tư pháp. Tôi nói với các viên chức ở đây về Pháp Luân Công và việc Pháp Luân Công dạy người ta trở thành người tốt theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Các học viên chỉ làm những điều tốt đẹp cho người dân và cho xã hội. Sau đó, tôi nói với họ các học viên trong làng tôi đã làm những việc tốt và giúp đỡ những người khác như thế nào. Họ lắng nghe một cách chân thành. Sau khi nói xong, họ nói tôi đến tìm anh tôi ở trung tâm giam giữ. Tôi đã đến trung tâm giam giữ và nói với họ các học viên Pháp Luân Công là những người tốt như thế nào. Họ cho tôi kiểm tra tất cả các đội ở trung tâm giam giữ nhưng vẫn không tìm thấy anh trai tôi. Sau đó, họ bảo tôi làm việc với Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Các viên chức bảo tôi đi hỏi Phòng 610. Khi tôi đến Phòng 610 và nhìn thấy hai nhân viên bên trong. Tôi hỏi họ lý do tại sao họ bắt giữ anh tôi trong khi anh tôi không hề vi phạm pháp luật. Sau đó, tôi kể lai những câu chuyện về các học viên đã mang lại lợi ích cho xã hội như thế nào. Tôi nói với họ: “Không có đảng viên nào trong làng sửa chữa các cây cầu và con đường. Chỉ khi nào có tiền thưởng thì các đảng viên mới chịu làm thôi.” Tôi cũng nói về trận động đất Tứ Xuyên. Bất chấp tình hình tài chính khó khăn do cuộc bức hại của Trung Cộng, nhưng các học viên vẫn quyên góp 50 hoặc 100 nhân dân tệ để ủng hộ các nạn nhân, trong khi tất cả các đảng viên đều giàu có hơn các học viên, nhưng họ chỉ góp từ 10 đến 20 nhân dân tệ. Tất cả những điều này là sự thật.”
Trong khi tôi đang giảng chân tướng, một người lãnh đạo tên là Lý bước vào phòng. Ông ta hỏi tôi anh tôi làm gì và làm sao lại bị bắt. Tôi lại kể với ông ta các học viên là người tốt như thế nào và đã làm các việc tốt ra sao. Ông ta hỏi tôi: “Hình như anh cũng là học viên?” Tôi nói: “Cảm ơn vì ông đã đánh giá cao về tôi, các học viên là những người sống theo một tiêu chuẩn đạo đức rất cao, thật không may là tôi không đáp ứng được điều đó. Các học viên không uống rượu, hút thuốc và không làm các việc xấu, nhưng tôi thì không chỉ hút thuốc, uống rượu mà còn thường xuyên lợi dụng ưu thế của mình để trục lợi bất cứ khi nào có thể. Nếu ông không tin, tôi có mang theo tẩu hút thuốc lá đây, để tôi hút cho ông xem.” Khi thấy tôi nâng tẩu thuốc lên để hút, họ nói: “Không cần đâu, ông có thể đến đồn cảnh sát để kiểm tra.” Sau đó ông ta bỏ đi. Tôi đến đồn cảnh sát và lại nói sự thật cho các nhân viên ở đây. Họ nói với tôi rằng anh tôi bị giam tại nhà tù ở phía bắc. Sau khi tôi đến nhà tù này thì các cán bộ phụ trách ở đây đi vắng. Mặc dù không gặp được anh tôi nhưng tôi đã giảng chân tướng cho cảnh sát và các nhân viên tại trại giam cả ngày hôm đó.
Thật kỳ lạ là mặc dù cuộc đàn áp Pháp Luân Công vẫn còn tiếp diễn, ngày càng có nhiều người trong làng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Các học viên vẫn tiếp tục tu luyện. Mỗi ngày họ vẫn tụ họp cùng nhau để học các sách Đại Pháp. Các nhân viên của Ủy ban Chính trị và Pháp luật và Phòng 610 không dám can nhiễu các học viên trong làng nữa. Năm ngoái một vài học viên lớn tuổi đã dán một biểu ngữ giảng chân tướng lên cánh cửa của tòa nhà chính quyền thị trấn. Bí thư Đảng ủy của thị trấn, người mới được bổ nhiệm gần đây đã yêu cầu cảnh sát bắt giữ các học viên. Các học viên lớn tuổi sau đó nói với cảnh sát rằng các học viên đã theo nguyên lý của Đại Pháp để trở thành người tốt như thế nào. Họ cũng hát các bài hát do đệ tử Đại Pháp sáng tác cho cảnh sát nghe, giai điệu như mang đến cả một mùa xuân tràn đầy hi vọng, rất nhiều người đã đến để lắng nghe. Vì vậy khi chúng tôi yêu cầu thả các học viên thì ngay cả bí thư chi bộ của làng và trưởng làng cũng đã đứng về phía các học viên.
Mặc dù tôi không tu luyện Pháp Luân Công nhưng tôi thường xem các chương trình truyền hình của Tân Đường Nhân và đọc tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công. Tôi cũng hiểu sâu sắc hơn về Pháp Luân Công và lịch sử không vẻ vang gì của chế độ Trung Cộng tà ác. Nó khởi nghiệp như thế nào, bản chất tà ác của nó ra sao, cách thức mà nó thường sử dụng để dối trá, lừa bịp quần chúng cũng như những lý do mà nó sẽ bị diệt vong. Ngoài ra, tôi cũng hiểu rõ ràng về kết cục bi thảm của những người không thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bây giờ khi đi làm, đi thăm người thân, hoặc tới bất cứ nơi nào, tôi luôn luôn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt và ĐCSTQ là xấu. Tôi nói với mọi người rằng những điều này rất quan trọng để họ lựa chọn một tương lai tươi sáng hơn là đi theo Trung Cộng tà ác và chịu hủy diệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/22/到哪里我都敢说“炼法轮功的都是好人”-274141.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/27/140703.html
Đăng ngày 23-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.