Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

Quê tôi ở làng Đổng Cương, thành phố Táo Dương, tỉnh Hồ Bắc. Đó là một ngôi làng rộng và đông dân thuộc một vùng đồng bằng rộng lớn. Đó là nơi mà mỗi khi có chuyện gì xảy ra từ đầu làng thì chẳng mấy chốc cuối làng đã biết.

Mẹ tôi năm nay tròn 87 tuổi. Bà rất thích giúp đỡ mọi người nên ai ai trong làng cũng yêu quý bà. Anh trai tôi là cựu trưởng thôn nên anh ấy cũng có tiếng nói trong làng. Tất cả bà con họ hàng của tôi đều biết sự thật về Pháp Luân Công và tất cả họ đều tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Thế nên gia đình của anh sống no ấm và các con của anh cũng tìm được những công việc tốt trên thị trấn.

Tháng Ba vừa rồi, tôi lên mạng chat với con dâu và được biết rằng bệnh tình của mẹ tôi đã chuyển biến tới giai đoạn khiến đầu bà bị lắc mất kiểm soát. Tôi đã không về quê vài năm nay. Từ sau khi chính quyền bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng Bảy năm 1999, tôi đã bị bức hại kiệt quệ cả về cả thể chất lẫn tài chính. Gia đình tôi không kể cho tôi về bệnh tình của mẹ bởi vì họ không muốn tôi về nhà và tăng thêm gánh nặng tài chính cho tôi. Thực ra mẹ tôi đã ở trong tình trạng này hơn một năm nay, nhưng nó trở nên tồi tệ hơn vào cuối tháng Ba này. Những người dân làng khác có cùng triệu chứng ấy hình như đều đã qua đời.

Chuẩn đoán sai gây phản ứng dữ dội

Anh tôi đã đi mời bác sỹ giỏi nhất làng đến khám cho mẹ tôi. Sau khi thấy bà, bác sỹ nói: “Vô phương cứu chữa rồi, đây là chứng bệnh tâm thần.”

Khi mẹ tôi nghe thấy vậy, bà vô cùng tuyệt vọng. Mọi người trong gia đình đều đang công tác ở xa ngoại trừ anh trai tôi là ở nhà trông nom bà. Một hôm khi anh trai tôi đi vắng, mẹ tôi đã uống phân bón để tự tử vì bà không muốn làm gánh nặng cho con cháu. Đến khi anh trai tôi về nhà thấy bà cụ đang nôn mửa mới biết chuyện. Thật may là mẹ tôi không sao. Sau đó, chứng lắc đầu của bà càng trở nên tệ hơn, bây giờ thậm chí bà còn bắt đầu rung lắc toàn bộ cơ thể.

Anh trai tôi năn nỉ bác sỹ khám lại cho bà, và bác sỹ đã truyền tĩnh mạch cho mẹ tôi. Nhưng dù mọi chuyện có tiếp diễn ra sao, anh trai tôi cũng không hề bảo tôi một tiếng. Mãi cho đến tận cuối tháng Ba, tôi mới được thông báo. Tôi nhanh chóng về nhà cùng người chị gái đã biết chân tướng Pháp Luân Công và cũng là người đã trực tiếp chứng kiến nhiều điều kỳ diệu mà Đại Pháp mang lại.

Xin hãy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”

Tôi đã khuyên mẹ tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Lúc đầu, bà không muốn. Chị gái tôi bảo mẹ:“Mẹ nhìn con gái mẹ kìa (ám chỉ tôi). Cô ấy đã tu luyện bao năm nay và trông cô ấy ngày càng trẻ hơn. Môn tập này chắc chắn rất tốt. Mẹ nên nghe theo cô ấy. Mẹ đừng lo gì cả. Chỉ cần niệm những từ đó thôi mà.” Sau đó chúng tôi dạy bà niệm câu đó.

Bởi vì bà không nghe rõ nên chúng tôi phải nói lại từng từ một cho bà nghe. Khi chúng tôi làm điều này, tôi đã phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ mẹ tôi thiện hóa những ác duyên.

“Chỉ cần niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, tôi đã hoàn toàn bình phục”

Sau khi mẹ tôi niệm câu đó trong bốn ngày, đầu của bà không còn lắc nữa. Đến ngày thứ năm, bà đã có thể ngồi dậy và đi vòng quanh. Chị gái tôi và tôi đã đi cùng mẹ đến giảng chân tướng cho bà con dân làng.

Mẹ tôi đã không ra ngoài trong suốt hơn một năm qua. Mọi người rất ngạc nhiên khi thấy bà và tỏ ra rất kinh ngạc trước khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Đại Pháp. Tất cả họ đều xin tài liệu và một số người đã đến nhà của chúng tôi để tìm hiểu thêm về Đại Pháp.

Lần này khi trở về nhà, tôi đã mang theo nhiều áp phích “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Lúc đầu tôi dự định sẽ để chúng bên ngoài. Nhưng sau khi chứng kiến sự lành bệnh kỳ diệu của mẹ tôi và nhìn thấy những áp phích đó trong phòng của bà, mỗi người dân làng đã xin một cái. Có nhiều người còn lấy thêm và nói rằng họ muốn tặng cho người thân của mình.

Chúng tôi cùng mẹ đi quanh làng một vài ngày. Một người dân làng đã vô cùng sửng sốt khi thấy bà bình phục và hỏi:“Bà thật sự khỏe lại rồi chứ?” Mẹ tôi đáp: “Tất nhiên rồi. Chỉ cần niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, tôi đã hoàn toàn bình phục. Chẳng khó đâu. Cô cũng nên làm vậy đi!”

Cháu trai tôi luôn khóc vào đúng bữa tối. Con dâu và con trai tôi đã làm nhiều thứ để dỗ dành cậu bé, nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi bảo con dâu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho cháu trai trước khi nó ngủ. Cô ấy đã làm thế, và năm ngày sau cháu trai tôi không khóc nữa. Sau đó họ bảo với bất kỳ ai mà họ gặp rằng Pháp Luân Đại Pháp là thật sự tốt.

Tất cả dân làng đã được tận mắt chứng kiến những gì Đại Pháp làm cho mẹ tôi. Họ nói:“Điều này thật là kỳ diệu! Một người có thể được chữa lành bệnh bằng một câu niệm đơn giản. Làm sao mà người ta lại không được theo tập một môn tốt như thế này? Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ bị diệt vong. Chẳng trách mọi người không từ bỏ Pháp Luân Công cho dù cuộc đàn áp có tàn nhẫn thế nào. Nó có nghĩa là Pháp Luân Công thật sự rất tốt!”

Chị gái tôi nói: “Bây giờ chị đã thực sự hiểu tại sao những học viên lại kiên định với niềm tin của mình như thế.” Sau khi chị ấy quay lại nơi làm việc, chị ấy cũng bắt đầu chủ động giảng chân tướng.

Tôi rất biết ơn Sư phụ, Ngài không chỉ cứu giúp mẹ tôi và còn cứu cả những chúng sinh ở quê hương tôi. Con xin cảm ơn Sư phụ!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/22/140612.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/10/活传媒-275156.html

Đăng ngày 17-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share