[MINH HUỆ 22-01-2013] Tại sao một số người có thể tránh khỏi những tai họa trong khi những người khác thì không? Liệu nó có liên quan đến số phận không, hay chỉ đơn giản là may mắn? Những trải nghiệm dưới đây có thể làm sáng tỏ chủ đề này.
Điều gì đã xảy ra khi một con tàu chở hàng vượt Đại Dương bắt đầu nghiêng và ngập nước
[Từ Trung Hoa Đại Lục] Tôi làm thuỷ thủ trên một con tàu chở hàng vượt Đại Dương. Vào năm 2011 khi tôi về thăm quê, có một học viên Pháp Luân Công đã nói cho tôi biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Với sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy nói với tôi rằng nếu chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” thì khi gặp nguy hiểm, tôi sẽ được an toàn. Cô ấy cũng đưa cho tôi một đĩa CD các bài giảng của Sư phụ Lý ở Tế Nam. Tôi đã cầm đĩa CD này lên tàu, và thường xuyên lắng nghe các bài giảng với những người bạn thuỷ thủ của mình. Tất cả chúng tôi bắt đầu hiểu rằng Pháp Luân Công là tốt.
Vào một đêm đầu tháng 05 năm 2011, con tàu của chúng tôi đang chạy quanh Mũi Hảo Vọng (Cape of Good Hope), cách Nam Phi vào khoảng 300 hải lý (555.6km), và trên nó đang chở những tấm thép dày 02 cm. Lúc đó đang là mùa bão trên biển Thái Bình Dương, và con tàu của chúng tôi nằm trong hướng gió Tây. Hôm đó là một ngày giông bão. Vào khoảng nửa đêm, những người làm nhiệm vụ trực đêm đột nhiên nhận ra rằng hàng hoá trên boong tàu đã không còn ở đó, nước biển đã tràn vào thân tàu, và con tàu đang bị nghiêng ít nhất là 30°.
Tôi nhanh chóng đánh thức mọi người. Chúng tôi đã dùng 03 chiếc máy bơm để cố gắng bơm nước ra khỏi thân tàu, nhưng những tấm thép đã chọc thủng một lỗ ở dọc thân tàu, và những chiếc máy bơm lúc này cũng trở nên vô dụng. Tất cả mọi người đều mặc áo ấm và áo phao vào, và chúng tôi đã sẵn sàng xuống xuồng cứu sinh. Nhưng trong một cơn bão lớn như thế này, chúng tôi biết rằng những chiếc xuồng cứu sinh sẽ trở nên vô dụng: Ngay khi những chiếc xuồng chạm mặt nước, những con sóng sẽ cuốn chúng đi. 11 thuỷ thủ trong đoàn co cụm vào một góc trong phòng máy một cách đầy lo lắng và không biết làm gì cả.
Vào thời khắc quan trọng này, tôi bỗng nhớ ra và nhắc tất cả mọi người hãy nhanh chóng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tất cả hy vọng của chúng tôi đã đặt vào chín chữ này. Chúng tôi liên tục niệm và niệm. Con tàu hư hại của chúng tôi đã ì ạch chạy về phía trước trong suốt 48 giờ. Cuối cùng chúng tôi đã đến được Nam Phi cùng với toàn bộ 26 thuyền viên. Chúng tôi vô cùng hạnh phúc; lòng biết ơn của chúng tôi không thể nào diễn tả được thành lời.
Sau đó, chúng tôi kiểm tra lại và thấy các tấm thép đã chọc thủng một lỗ lớn có đường kính khoảng 50 – 60 cm trên thân tàu của chúng tôi. Chúng tôi đã thật sự trải nghiệm được huyền năng của việc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã cứu mạng sống của chúng tôi.
Tám người bị ngã lăn, chỉ có em trai tôi thoát khỏi chấn thương nghiêm trọng
[Tỉnh Liêu Ninh] Em trai của tôi sống ở thành phố Lăng Nguyên. Mặc dù cậu ấy không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng cậu luôn tin rằng Đại Pháp là tốt và thường lặng lẽ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”.
Vào khoảng tháng 03 năm 2012, cậu ấy đang làm việc ở một công trường. Mỗi ngày cậu ấy đều được đưa đi làm và được đón về bằng một chiếc xe motor ba bánh. Vào một tối nọ sau giờ làm, phanh của chiếc xe bỗng dưng hỏng khi đang xuống dốc. Sau khi chạy hết con đường, chiếc xe bị lộn nhào và toàn bộ 08 người trong xe đều bị hất tung ra khỏi xe và rơi vào một cái hố sâu.
Tất cả 08 người đã được đưa đến bệnh viện. Thận của một người phụ nữ đã bị dập nát rất nặng đến nỗi cô ấy phải phẫu thuật cắt bỏ nó đi. Còn 05 người khác thì bị gãy 10 cái xương sườn. Một người thì bị gãy 04 cái xương sườn. Một người thì nói rằng anh ấy không sao cả và xuất viện ngay tối hôm đó. Vài ngày sau, anh ấy không thể đứng thẳng người lên được. Anh ấy đã phải điều trị cả tháng trời. Em trai tôi bị ngã mạnh nhất, nhưng bác sĩ không tìm thấy chấn thương bên trong hoặc bất cứ cái xương nào bị gãy. Ngày hôm sau cậu ấy đã được cho xuất viện và vẫn bình an cho đến tận hôm nay.
Tai nạn đã xảy ra rất gần nhà của bố mẹ tôi. Rất nhiều người quen của chúng tôi đã đi đến chỗ xảy ra tai nạn và tin rằng em trai tôi đã bị ngã rất nghiêm trọng. Sau khi mọi người biết cậu ấy vẫn bình an, họ bắt đầu để ý rằng: “Chị của cậu ấy tu luyện Pháp Luân Công. Cậu ấy tin vào Pháp Luân Công và lúc đó đang đeo một chiếc bùa hộ mệnh Pháp Luân Công.”
Họ đã đúng. Em trai tôi đã được Đại Pháp bảo hộ; nếu không, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ấy?
Một viên pháo đã nổ vào mặt cậu ấy, nhưng cậu ấy không bị trọng thương
[Đông Trung Quốc] Cách đây vài ngày, Nhật Tử, cháu trai của tôi, về nhà và kể cho chúng tôi câu chuyện này:
Vào năm 2010, Nhật Tử làm việc ở một Công viên giải trí. Vào ngày Tết Trung thu, ông chủ của cậu ấy đưa cho một số nhân viên một số pháo nổ để đốt sau bữa tối. Nhật Tử châm lửa cho một viên pháo và nó đã phát nổ ngay lập tức. Cậu không thể nhìn thấy mà chỉ cảm thấy mặt mình đang cháy. Ngay lập tức cậu đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ Pháp Luân Công, xin Ngài cứu con!” và cậu ấy không còn cảm thấy đau nữa.
Vụ nổ đã để lại vài vết cắt trên mặt của cậu ấy. Lông mày và tóc của cậu ấy đã bị cháy, và mặt của cậu ấy bám khói đen thui. Vết thương nặng nhất là một vết cắt lớn ngay góc mắt phải. Ngay lập tức ông chủ đã đưa cậu ấy đến bệnh viện, bác sĩ đã vệ sinh và khâu vết thương cho cậu ấy. Cậu không thể nhìn được rõ bằng mắt phải. Gia đình của Nhật Tử và bác sĩ đã lo lắng rằng những vết thương này có thể lâu khỏi. Một tuần sau đó, Nhật Tử đã xuất viện với một vết sẹo nhỏ bên phía mắt phải và đôi mắt của cậu đã hồi phục.
Nhật Tử nói rằng: “Nếu Sư phụ của Pháp Luân Công không bảo hộ tôi, tôi chắc chắn sẽ vĩnh viễn bị tàn tật hoặc bị biến dạng và cuộc sống của tôi sẽ kết thúc.” Sự thật là niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” có thể cứu được mạng sống khi xảy ra thảm hoạ.
Một ô tô đã đâm sầm vào tôi
[Quận An Bình, tỉnh Hồ Bắc] Vào chiều ngày 09 tháng 03 năm 2011, tôi đang lái chiếc xe điện của mình tới quận An Bình. Tôi chạy xe tới một ngã tư vừa ngay khi tín hiệu đèn thay đổi và tôi đã tăng tốc để vượt qua nó. Khi tôi chạy xe tới khoảng giữa ngã tư, có một chiếc xe hơi lao tới tôi từ bên phải. Tôi nhận ra rằng ông ấy không có ý định chạy chậm lại, vì thế tôi đã quay lại để tránh ông ta nhưng không đủ xa. Và tôi đã bị tông rất mạnh.
Khi bị rơi xuống đất, tôi đã gọi lớn trong tâm mình: “Thưa Sư phụ, xin Ngài cứu con.” Tôi cảm thấy đầu tôi đụng phải cái gì đó, không chắc là đụng phải chiếc xe hay là nền đường. Toàn thân tôi trượt về phía trước vài chục centimet. Tôi nghĩ rằng: “Tôi không sao cả”. Giống như điều Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Tốt xấu xuất tự một niệm của người ta”. Tôi ngồi dậy. Cổ của tôi rất đau, và lưng của tôi cũng đau ê ẩm. Nhưng cơn đau đã ngừng sau vài phút. Tôi muốn đứng dậy nhưng không thể. Một vài người đứng gần tôi nói rằng: “Đừng cử động”. Tôi đã nói với người tài xế: “Đừng sợ, tôi sẽ không để ông đưa tôi đến bệnh viện. Tôi sẽ không đòi tiền ông. Tôi tu luyện Pháp Luân Công.” Đến lúc đó, tôi mới nhìn thấy chiếc xe của mình nằm trên mặt đất cách xa vài mét. Một lúc sau, tôi không còn cảm thấy chóng mặt nữa. Tôi từ từ bò dậy. Một chiếc xe cứu thương đỗ bên cạnh tôi. Tôi nói với người tài xế của chiếc xe: “Tôi không sao, không cần xe cứu thương. Ông có thể đi.”
Người tài xế gọi gia đình và bạn bè của anh ta tới. Để tránh tắc nghẽn giao thông, tôi đi về phía vỉa hè và ngồi trên một bậc thềm. Tôi nói với họ: “Sư phụ của tôi đã dạy chúng tôi trở thành những người tốt theo Chân – Thiện – Nhẫn. Chúng tôi cần quan tâm tới người khác trước. Những người khác cũng phải làm việc cực khổ để kiếm tiền. Các vị không cần phải đưa tôi đến bệnh viện đâu.”
Một người đứng ngoài xem nhìn thấy quần áo của tôi bị rách và nói rằng: “Cô không cần tiền để đi bác sĩ, nhưng quần áo của cô đã bị rách và cô cần tiền để mua đồ mới.” Tôi nói tôi thật sự không cần nó. “Cô thật là ngây thơ. Hãy mua quần áo mới và có thêm ít tiền.” Một người đã lấy 300 nhân dân tệ từ người tài xế và bỏ nó vào trong ví của tôi: “Cô phải lấy số tiền này. Tôi chỉ đi ngang qua. Chỉ vậy thôi.” Tôi không còn cách nào khác nên đành phải nhận số tiền đó. Tôi nói rằng: “Các vị nên nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’ Nó sẽ cứu sống các vị khi các vị gặp nguy hiểm.” Tôi hỏi một người đứng cạnh tôi liệu ông ấy đã nhớ chưa. Ông ấy trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Người khác nói: “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi nói rằng: “Đúng rồi. Nếu các vị nhớ, các vị có thể thoát khỏi nguy hiểm giống như tôi đây.”
Một cuộc tranh cãi gay gắt đã được giải quyết khi tôi làm theo lời dạy của Sư phụ. Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, tôi trèo lên xe của mình (chỉ có cái giỏ của xe bị hỏng) và lái xe về nhà. Khi tôi nhìn thấy mẹ tôi, tôi đã bật khóc. Mẹ tôi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy con?” Tôi trả lời bà rằng: “Nếu Sư phụ không bảo hộ cho con, thì hôm nay con đã không thể trở về nhà được nữa.”
Từ tận đáy lòng mình, tôi hy vọng rằng khi các bạn đọc câu chuyện của tôi, các bạn sẽ nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Các bạn sẽ được an toàn khi thảm hoạ xảy ra, giống như tôi vậy.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/22/灾难中,为何有人“命大”(四)-268089.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/9/140364p.html
Đăng ngày 07-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.