Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-04-2013] Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, ngày càng nhiều học viên bị bắt vào trại tạm giam ở một thị trấn nhỏ tại tỉnh Hà Bắc. Môi trường xung quanh ở đó rất khắc nghiệt. Chỉ có vài miếng gỗ bẩn được dùng làm giường để nằm trong các phòng giam với vài tấm trải giường bẩn thỉu. Các học viên bị bức hại bằng nhiều hình thức khác nhau. Họ thường bị treo lên một thanh sắt ở giữa sân dưới trời nắng gắt. Vào mùa hè thì họ bị muỗi đốt, còn mùa đông lạnh buốt thì phải chịu lạnh, bàn tay bàn chân đều lạnh cóng như cắt da cắt thịt.

Nhiều học viên bị còng chân vào vòng sắt còn tay thì bị cột vào chân như thế trong suốt ba tuần liền. Vì chịu bức hại đến như vậy, nên da thịt đều bị rách toang và xương cổ tay và mắt cá chân bị lộ ra. Máu của họ văng ở khắp nơi. Vì chân và tay bị khoá lại, họ phải ngồi trên sàn bê tông suốt cả ngày lẫn đêm.

Công việc của một viên lính canh nọ là trông coi những phụ nữ bị giam trong trại tạm giam này. Thoạt đầu, cô ta cũng tham gia bức hại các học viên. Sau khi chứng kiến những gì diễn ra, cô ta bắt đầu suy nghĩ thấu đáo và đặt nghi vấn về cuộc bức hại này. Cô nói chuyện với các học viên và liên tục hỏi: “Nhiều người bị giam giữ tại đây thường đánh nhau không ngừng. Tại sao khi các cô tới đây thì họ không đánh nhau nữa. Một vài học viên bị bức hại nặng nề nhưng đã hồi phục nhanh chóng không cần đến thuốc thang gì. Tại sao lại như vậy? Và tại sao dù bị bức hại đến thế, các học viên đều không hề than thở mà vẫn bình tĩnh và đối xử tốt với người khác?”

Các học viên bị giam tại đây đều giảng chân tướng cho cô ta về cuộc bức hại và nói với cô rằng Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp tu luyện của Phật gia, các học viên dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào đều luôn chiểu theo theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để làm người tốt, vô tư vô ngã. Họ nói rằng: “Sư phụ của chúng tôi không có gì sai. Đại Pháp cũng không sai. Chúng tôi đều đã từng chịu nhiều bệnh tật nhưng giờ đây chúng đều biến mất sau khi chúng tôi tu luyện Đại Pháp và tinh thần của chúng tôi cũng đều được tịnh hóa. Giang Trạch Dân đã từng vận dụng đến bộ máy truyền thông quốc gia để huỷ hoại danh tiếng của Đại Pháp và Sư phụ và tiến hành cuộc đàn áp lên hơn một trăm triệu học viên. Chúng tôi thật sự tin chắc rằng cái ác không bao giờ có thể lộng hành và Pháp thân của Sư phụ sẽ luôn bảo hộ chúng tôi.”.

Người lính canh này bắt đầu hiểu rằng các học viên Đại Pháp có thể buông bỏ những thoải mái ở nhà và ra ngoài để nói với dân chúng không phải vì bản thân họ, mà là để cứu người. Cô bắt đầu hiểu rõ về các học viên, bắt đầu có sự cảm thông và bảo vệ họ. Mỗi khi cô thấy những lính canh khác hành hạ các học viên thì cô đều lên tiếng: “Các người chỉ biết hành hạ những người tốt này thay vì những tên tội phạm giết người và phá hoại.”

Có hai học viên ở thành phố Trương Gia Khẩu bị giam ở đây. Một lần, họ bị những lính canh đánh đập đến bất tỉnh. Họ bị treo lên thanh sắt. Sáng ngày hôm sau, cô đi làm và nhìn thấy họ bị đánh đập tàn nhẫn. Cô lập tức thả họ xuống và kêu những người khác đưa họ về phòng giam. Sau đó, cô đi mua hai hộp mì ăn liền và kêu họ giúp cho hai học viên ăn. Mười tám người ở trong phòng giam đã chứng kiến hành động của cô và tất cả đều xúc động.

Mười học viên bị giam trong buồng cùng tám tội phạm. Bốn người trong số này bị kết án tử hình. Ban đầu, họ thường đánh nhau. Họ cũng thường vô cớ khóc lóc và làm đủ loại hành động. Sau đó, khi các học viên Đại Pháp tới, họ nhìn thấy các học viên đều rất hoà ái ngay cả khi bị tra tấn, những tội phạm này bắt đầu bình tĩnh lại. Một ngày nọ, một học viên đã bí mật mang đến một cuốn Chuyển Pháp Luân. Các học viên cũng nói cho những người tội phạm về sự kỳ diệu của Đại Pháp. Mọi người đều bắt đầu học Pháp.

Cuốn sách kỳ diệu ấy đã thay đổi mọi thứ trong trại giam. Sau khi học Pháp, các loại tâm biến dị và u ám của những người phạm tội hình sự đã thay đổi, họ trở nên hạnh phúc và lạc quan. Từ sâu thẳm họ cảm nhận rằng Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách quý giá mà họ đều muốn đọc. Họ cũng bắt đầu hướng nội và nói về những điều xấu mà họ đã làm. Họ cho biết nếu được học Pháp sớm hơn, họ sẽ không bao giờ làm những điều xấu để đến nỗi huỷ hoại gia đình và cuộc sống của người khác cũng như cuộc sống của họ.

Một buổi sáng, sau khi chúng tôi vào ăn sáng trong bếp nhưng chưa kịp ăn, trưởng phòng giam đã mở cuốn Chuyển Pháp Luân đến trang có hình ảnh của Sư phụ và đặt trên tấm phát nhiệt của lò sưởi. Rồi cô ấy ngồi đả tọa với hay tay hợp thập hướng về Sư phụ để trang trọng hành lễ. Bảy người tội phạm khác cùng mười học viên Đại Pháp cũng làm giống như cô và đả tọa với hai tay hợp thập. Một tử tù đã khóc và nói: “Sư phụ, xin hãy chấp nhận chúng con là đệ tử của Ngài! Mặc dù chúng con đã từng làm điều xấu, nhưng dù nếu chỉ còn lại một ngày được sống, chúng con sẽ tu luyện Đại Pháp.” Mười người học viên cũng khóc và nói: “Sư phụ rất từ bi, Ngài đã cứu độ những tử tù này. Xin cảm tạ Đại Pháp vì đã có thể thay đổi nhân tâm của tất cả mọi người.”

Một tiếng đồng hồ sau chúng tôi vẫn ngồi đó, không ai đứng dậy. Những người ở dưới hành lang nghe thấy chúng tôi khóc. Không ai ăn sáng nữa. Người lính canh đến xem phòng giam của chúng tôi và rời đi không nói một lời nào.

Ở trong phòng giam, chúng tôi không nghỉ ngơi mà luyện các bài công pháp và học Pháp mỗi ngày. Có lần chúng tôi học tám bài giảng. Thông qua học Pháp, tâm tính mọi người đã cải biến. Một người tội phạm có tên là Lưu từng bị đau và sưng các khớp tay trong nhiều năm và không thể làm việc nặng. Cô đã nhanh chóng lành bệnh sau khi học Pháp vài ngày. Cô không biết làm thế nào để cảm tạ Sư phụ, nên cô cứ nằng nặc đòi giặt quần áo cho chúng tôi hàng ngày.

Các học viên đã rất hạnh phúc với những quyết định đúng đắn của tám người tử tù. Họ cảm nhận được sự từ bi sâu sắc của Sư phụ và Đại Pháp.

Chứng kiến sự thay đổi của những tội phạm và phòng giam đã an hoà như thế nào, người lính canh đồng cảm đã rất kinh ngạc trước sự kỳ diệu của Đại Pháp và bắt đầu tập luyện.

Sau đó gia đình cô nghe tin cô đang tập luyện thì họ bèn giấu cuốn Chuyển Pháp Luân đi và nói với cô rằng họ đã đốt cuốn sách. Cô đã khóc và nói: “Quyển sách này rất quý giá, hơn cả chính mạng sống của tôi! Mọi người đã đốt nó ở đâu? Hãy đưa tàn tro của nó cho tôi”. Nhìn thấy cô lo lắng đến vậy, con dâu cô đã trả lại quyển sách cho cô.

Khi người trưởng trại giam và các cai ngục nhìn thấy những thay đổi trong phòng giam này thì họ càng tăng cường bức hại các học viên. Họ thường xuyên kiểm tra các phòng giam và tìm kiếm các sách Đại Pháp. Những người tử tù đã vận dụng tất cả phương cách để bảo vệ cuốn Chuyển Pháp Luân. Bởi vì họ đã rất thành tâm và tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp nên nhiều phép màu đã xảy ra.

Một ngày nọ, các lính canh mở cửa và yêu cầu mọi người ra sân đứng thành một hàng. Rồi họ cho môt số tử tù nam khám xét chúng tôi. Mọi người đều phải mang theo chăn và các đồ đạc cá nhân khác ra sân để kiểm tra. Mọi người trong phòng giam đều cầu xin Sư phụ giúp đỡ nên những tay tội phạm không thể tìm ra cuốn sách. Các lính canh rất ngạc nhiên vì họ biết chúng tôi có sách Chuyển Pháp Luân, nhưng họ không thể tìm ra được.

Sau khi chúng tôi chứng kiến đều kỳ diệu này, chúng tôi càng thêm trân quý các cuốn sách Đại Pháp.

Vì những người tử tù này đã lựa chọn đúng đắn, tình huống của họ đều được cải biến. Khi được hỏi về trường hợp của mình, một kẻ đã từng buôn người trả lời rằng: “Kể từ khi được học Đại Pháp thì việc bị kết án bao nhiêu năm đã không còn quan trọng với tôi nữa”. Người đồng lõa với cô ta vô cùng ngạc nhiên khi từng chứng kiến cô ta đã đấu tranh ác liệt như thế nào để được giảm án. Bây giờ cô giống như một người khác.

Đây là một trong rất nhiều những phép màu mà tôi đã trải qua trong trại giam. Chúng tôi đều được trải nghiệm sự từ bi vĩ đại của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp đã tịnh hóa cả tâm và thân của con người như thế nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/21/发生在看守所里的故事-272322.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/16/139941.html

Đăng ngày 15-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share