Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc  

[MINH HUỆ 21-04-2013] Tôi đã bị thương nặng trong một tai nạn lao động. Một bồn dầu nặng 06 tấn đã rơi vào tôi. Các bác sĩ đã bỏ cuộc sau khi cố hết sức để cứu sống tôi. Tuy nhiên, mẹ và vợ tôi đã không đầu hàng nhờ niềm tin kiên định của họ vào Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi tin rằng Sư phụ Lý đã cứu sống tôi trong một tình trạng nguy cấp khi mà các chuyên gia y tế thông thường đã bỏ cuộc.

Cuộc sống của tôi trước tai nạn

Tôi năm nay 45 tuổi. Tôi được sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở một ngôi làng xa xôi. Năm 13 tuổi, cha mẹ nuôi của tôi, những người chưa có con, đã nhận nuôi tôi. Tuy nhiên, trong vòng một năm khi tôi về với gia đình này, cha mẹ nuôi của tôi đã sinh một bé gái. Ba năm sau, họ sinh thêm một bé trai.

Tôi bắt đầu cảm thấy dư thừa, như thể tôi là một gánh nặng cho gia đình này. Tuy nhiên, tôi đã không bày tỏ cảm xúc của mình với bất kỳ ai bởi tôi không làm phiền những người khác vì những khó khăn riêng của bản thân. Tôi luôn nghĩ: “Tôi là một người dư thừa trong gia đình này. Tôi nên đi đâu? Đâu là ngôi nhà thật sự của tôi?” Dĩ nhiên là tôi không có câu trả lời.

Khi lớn lên, tôi kết hôn với một phụ nữ trẻ tốt bụng ở trong ngôi làng của cha mẹ nuôi. Cô ấy là một Phật tử trước khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 01 tháng 01 năm 2005. Để cố gắng bắt kịp các đồng tu trên con đường tu luyện, vợ tôi đã tu luyện rất tinh tấn.

Dù tôi không tu luyện vào thời gian đó, tôi đã rất ủng hộ tín ngưỡng và sự tu luyện của vợ mình. Tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và rằng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” có thể cứu người thoát khỏi tình cảnh nguy cấp.

Tai nạn

Khoảng 07 giờ tối ngày 23 tháng 10 năm 2005, tôi đi làm ca đêm tại xưởng hàn nơi tôi làm việc. Công việc của tôi là hàn những bồn chứa dầu, cao 07-08 mét, với đường kính 2,5 mét và nặng 06 tấn. Chúng tôi cần phải đặt những cái bồn vào một cái giá đỡ bằng gỗ chắc chắn và buộc nó lại trước khi hàn. Trợ lý của tôi, người chị trách nhiệm buộc cái bồn, là người chưa có kinh nghiệm và đã không buộc chặt bồn vào giá đỡ. Khi tôi bắt đầu hàn, cái bồn đã rơi ra khỏi giá đỡ.

Khi tôi thấy bồn dầu 06 tấn đang rơi vào mình, tôi rất tỉnh táo, biết rõ hậu quả sẽ xảy đến và biết rằng chỉ Sư phụ Lý có thể cứu tôi. Tôi ngay lập tức hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp…” Trước khi tôi có thể nói xong từ “…hảo”, bồn dầu đã đè lên tôi và tôi bị bất tỉnh.

Sau một lúc, tôi cảm thấy mình đang lơ lửng ở trên cao, trôi dạt vào một cái hang trong núi. Trong hang, nhiều quái vật, như là trăn khổng lồ, sư tử và hổ, muốn ăn thịt tôi. Tuy nhiên, cơ thể tôi được bao phủ một ánh sáng đỏ che chắn, bảo vệ tôi khỏi đám quái vật.

Ánh sáng đỏ đẩy tôi về phía trước và ra khỏi hang. Tôi cảm thấy rất an toàn khi được bao phủ trong ánh sáng này. Ánh sáng đỏ biến mất sau khi tôi rời khỏi hang. Sau đó tôi lại cảm thấy nhẹ nhàng như đang trôi dạt trong không trung. Tất cả điều này rất chân thực tuy nó giống như một giấc mơ.

Ba ngày trong phòng cấp cứu

Đột nhiên, tôi mở mắt ra. Tất cả đều là màu trắng: mái nhà màu trắng, tường màu trắng, và những người trong trang phục trắng. Tôi hỏi: “Tôi đang ở đâu?” Họ nói: “Đây là phòng cấp cứu trong bệnh viện. Chúng tôi đã cố cứu sống ông trong ba ngày ba đêm. Hôm nay chúng tôi đã bỏ cuộc và bây giờ ông lại tự mình tỉnh dậy.”

Sau đó tôi biết rằng đã có bảy hay tám đồng nghiệp cố gắng đẩy bồn dầu ra khỏi cơ thể tôi và tức tốc đưa tôi đến bệnh viện. Các bác sĩ đã chẩn đoán nhiều thương tổn nghiêm trọng, bao gồm ở tim, gan, túi mật, tá tràng và dạ dày. Lá lách của tôi bị ép lại, và phần trên cơ thể bầm tím, mặt tôi sưng phồng và không thể mở miệng. Nhãn cầu của tôi lồi ra, xương hông bị gãy, chân trái bị gãy nhiều nơi và chân phải xoắn lại đến nỗi dây chằng và gân kheo hoàn toàn bị đứt và xương đầu gối bên phải bị lồi ra.

Mặc dù các chuyên gia y tế đã cố hết sức cứu sống tôi, nhưng dựa trên kinh nghiệm của họ, họ đã không nghĩ rằng tôi sẽ sống sót. Công bằng mà nói là các bác sĩ đã cố gắng hết sức trong khía cạnh đạo đức và nghề nghiệp của họ. Họ đã làm việc suốt ngày đêm trong ba ngày. Cuối cùng, họ thậm chí còn cố cứu tôi bằng cách sốc điện cứ 10 phút một lần. Sau khi dùng hết tất cả các phương pháp, vào ngày thứ tư họ đã mất hết hy vọng và bảo vợ tôi chuẩn bị hậu sự cho tôi.

Bên ngoài phòng cấp cứu, vợ tôi và mẹ nuôi của tôi, cùng với các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác trong làng chúng tôi, đang phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Vợ tôi ở bên cạnh tôi và liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” cho tôi. Qua thiên mục cô ấy thấy rằng Pháp thân của Sư phụ đã một tay giữ lấy tôi và tay kia đỡ bồn chứa dầu khi tai nạn xảy ra. Vì thế, cô ấy tin rằng Sư phụ đã bảo vệ tôi và tôi sẽ sống sót.

Một phép lạ: Trở về từ cõi chết

Sau khi các chuyên gia y tế bỏ cuộc, tôi đã tỉnh dậy và trở về từ cõi chết. Các học viên đến thăm tôi và mang cho tôi một máy MP3 có các bài giảng của Sư phụ Lý. Vì vậy tôi có thể nghe các bài giảng của Sư phụ khi không thể ngồi dậy và đọc Chuyển Pháp Luân. Mặc dù các bác sĩ không còn điều trị nữa, tôi vẫn hồi phục nhanh chóng. Tôi đã xuất viện không lâu sau đó.

Trải nghiệm của tôi đã khiến tất cả bác sĩ trong bệnh viện bị sốc: “Ông thật may mắn!”. Những người khác nói: “Ông chắc phải có người thân theo Phật.” Tôi nói: “Mạng sống của tôi là do Sư phụ Lý Hồng Chí cứu. Cả mẹ và vợ tôi là các học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

Từ đó, tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai, và tôi chỉ có thể đền đáp sự từ bi vĩ đại của Sư phụ bằng cách tu luyện tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/21/李洪志大师保护-油罐压身死而复生-272324.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/10/139320.html

Đăng ngày 15-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share