Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-05-2013] Tôi được chẩn đoán mắc hội chứng tim đập nhanh, nhịp tim nhanh xuất phát tại hoặc trên nút nhĩ thất, trong một đợt kiểm tra sức khoẻ định kỳ vào năm 1993. Lúc ấy tôi chỉ mới ở độ tuổi 30. Các bệnh nhân với hội chứng tim đập nhanh thường được mô tả là có nhịp tim gấp gáp, như chạy đua (khoảng 130 và 230 nhịp/phút), hay khởi động và ngừng đập đột ngột.

Bác sĩ nói tôi phải nhập viện để kiểm tra ngay sau khi tôi được chẩn đoán. Vào thời điểm đó, tôi lại quá bận rộn vì tôi mới chuyển nhà. Quan trọng hơn, tôi phải chăm sóc cho gia đình và tôi cũng không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu hay cơn đau nào.

Tôi nài nỉ: “Liệu tôi có thể là bệnh nhân ngoại trú được không?” “Không,” bác sĩ đáp: “Cô phải liên hệ với một bệnh viện nhân dân cấp tỉnh và kiểm tra ngay trong ngày mai.” Tôi đã đưa kết quả chẩn đoán của mình cho một bác sĩ lâu năm ở văn phòng y tế của cơ quan và hỏi xin ý kiến của cô ấy: “Chị nghĩ nếu em chỉ điều trị ngoại trú thì có được không?” Sắc mặt của cô ấy đã thay đổi khi cô ấy đọc kết quả chẩn đoán. “Hãy đi ngay đến phòng kế toán. Ngày mai em phải nhập viện.”

Ngay khi nhập viện, tôi đã đề nghị bác sĩ ở đó giải thích cho tôi biết vấn đề tim mà tôi mắc phải thuộc dạng nào, nhưng ông ấy không muốn nói cho tôi biết nhiều hơn những gì tôi có thể chịu đựng. Tôi chỉ được cho biết là tôi phải vào phòng cấp cứu bất cứ khi nào tim của tôi đập nhanh.

Một cuộc đấu tranh giành sự sống

Tôi bắt đầu đeo một cái máy đo nhịp tim 24/24 giờ. Buổi sáng khi tôi nhập viện, nhịp tim của tôi tăng lên đến 240 nhịp/phút, nhưng tôi chẳng cảm giác thấy nhịp tim của tôi đập nhanh chút nào. Bác sĩ đã cảnh báo rằng sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu một bệnh nhân không cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh. Tôi nhập viện vào khoảng tháng 06, và thời tiết lúc ấy rất ấm. Tôi cố gắng trốn về nhà để tranh thủ tắm, nhưng bác sĩ trực ca đã phát hiện ra. Ông ấy đã có một buổi nói chuyện nghiêm túc với tôi. Ông nói: “Chúng tôi phải canh chừng cô rất cẩn thận. Đừng nghĩ rằng cô không cảm thấy nó nghĩa là nó không sao cả. Cô có thể chết nếu cô không ở trong bệnh viện khi tim của cô bất ngờ đập nhanh. Chúng tôi từng có một bác sĩ làm cùng bộ phận, ông ấy được chẩn đoán mắc hội chứng tim đập nhanh. Ông ấy đã trốn viện. Khi chúng tôi phát hiện ra, chúng tôi đã lập tức gọi điện về nhà ông ấy và được thông báo là ông ấy đã qua đời.”

Cuối cùng, tôi đã nhận ra tình trạng nghiêm trọng của mình. Tôi phải nằm trên giường mỗi ngày và đeo máy đo nhịp tim 24/24 giờ. Tôi được cho uống đủ các loại thuốc theo đơn của bác sĩ. Một y tá nói với tôi rằng những thuốc này quý như vàng vậy. Tôi cảm thấy may mắn vì được bảo hiểm y tế ở cơ quan chi trả 100% chi phí y tế.

Tình trạng của tôi trở nên tồi tệ sau 08 tuần nhập viện và tôi cảm thấy mình rất yếu. Tôi bị đau ngực, khó thở, đau tim, và đau phần lưng bên dưới. Tôi quyết định rằng nếu tôi tiếp tục ở bệnh viện lâu hơn nữa thì tôi sẽ chết ở đó. Bác sĩ đã đồng ý khi tôi yêu cầu được xuất viện.

Tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho các biện pháp chữa trị khác nhau. Ví dụ, tôi mua loại trứng đặc biệt có chứa chất selenium. Giá của mỗi quả trứng này bằng giá của mười quả trứng bình thường. Tôi cũng đã mua rất nhiều loại sâm đắt tiền. Tôi đã thử học các loại khí công khác nhau. Tôi đã phải mua ít nhất 30 cuốn sách khí công. Tôi đã dành rất nhiều thời gian ở các nhà sách để tìm những cuốn sách về chế độ ăn uống lành mạnh, thực phẩm chữa bệnh, và phương pháp xoa bóp; tuy nhiên sức khoẻ của tôi vẫn tiếp tục xấu đi.

Nhiều tin dữ’ập đến

Vào năm 1994, tôi đi kiểm tra lại sức khỏe một lần nữa khi tôi cảm thấy mình quá yếu đến nỗi tôi không tài nào nhấc nổi đôi chân của mình. Tôi được chẩn đoán bị hở van hai lá, chứng rối loạn nhịp tim vì van hai lá đã không đóng đúng cách khi tim bơm máu ra.

Một lần nữa, tôi được yêu cầu phải nhập viện, nhưng tôi không muốn vì lần trước sức khoẻ của tôi đã trở nên tồi tệ hơn khi tôi ở đó, vì thế tôi chỉ lấy thuốc theo đơn của bác sĩ. Tôi yêu gia đình mình, nhưng việc trở thành gánh nặng cho họ khiến tôi đau khổ. Tôi sợ rằng tôi có thể chết bất cứ lúc nào và bỏ họ lại.

Một phép lạ

Vào tháng 06 năm 1995, khi tôi đang đắm chìm trong tuyệt vọng, một người thân đã gọi điện cho tôi và nói với tôi về Pháp Luân Công. Cô ấy đã đề nghị tôi đến thăm một điểm luyện công ở công viên địa phương. Tôi đã đồng ý vì tôi nghĩ rằng thật thô lỗ nếu tôi từ chối đề nghị của cô ấy.

Một thanh niên trẻ ở công viên đã giới thiệu cho chúng tôi về Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên vì cậu ấy đang còn trẻ như vậy mà đã luyện công, bởi vì ở Trung Quốc, khí công chủ yếu dành cho những người cao tuổi. Cậu ấy giải thích rằng: “Pháp Luân Công tốt hơn hẳn các môn khí công khác. Nó tác động tích cực đến sức khoẻ và việc học tập của cháu ở trường. Cháu từng bị rất nhiều áp lực phải theo kịp các môn học ở trường, nhưng hiện nay cháu có thể thoải mái mà vẫn học tốt.”

Cậu ấy nói thêm: “Cháu là sinh viên trường y. Giáo sư ở trường cháu từng mắc một căn bệnh mà cả ông ấy lẫn bệnh viện đều không thể chữa trị. Ông ấy đã được chữa khỏi một cách nhanh chóng sau khi ông ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.” Khi nhìn thấy sự hoài nghi của tôi, cậu ấy đã đề nghị tôi tập thử.

Cậu ấy bắt đầu dạy cho người thân của tôi và tôi các bài công pháp. Tôi mất khoảng một giờ đồng hồ để học hết toàn bộ 05 bài công pháp và tôi cảm thấy rất tuyệt. Trưa hôm đó tôi đã không ngủ, nhưng tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng vào buổi chiều. Tôi đã quay trở lại công viên vào ngày hôm sau và mua một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân, và tôi đã tu luyện ở nhà kể từ đó.

Vài tháng sau, người quản lý của tôi đã cho tôi đi kiểm tra sức khỏe. Tôi không còn bị trào ngược van hai lá. Tôi đã nhờ một vị bác sĩ mà tôi quen biết kiểm tra lại cho tôi. Cô ấy vô cùng ngạc nhiên khi xem kết quả kiểm tra của tôi. “Cô có chắc chắn là cô bị trào ngược van hai lá?” “Vâng”. “Thật kỳ lạ. Van hai lá của cô trông rất tốt. Không có bất kỳ dấu hiệu nào là nó không đóng đúng cách.”

Sức khoẻ tuyệt vời

Trong lòng tôi trào dâng hạnh phúc. Tôi đáng lẽ phải biết điều này, vì tôi cảm thấy hoàn toàn khoẻ mạnh. Tôi từng cảm thấy rất yếu, nhưng giờ tôi có thể bước đi một cách nhanh nhẹn. Tôi có thể đi bộ một quãng đường dài mà không cảm thấy mệt mỏi. Tôi không còn phải chịu đựng chứng đầy bụng, vai đông cứng, amidan có mủ, viêm thận, viêm dây chằng các khớp nối, bệnh viêm khớp ở đầu gối, viêm mũi, viêm xoang, loạn thị, miệng lưỡi lở loét. Tất cả những bệnh này đã được Pháp Luân Công chữa khỏi mà không cần bất cứ điều trị y tế nào.

Được khoẻ mạnh thật là tuyệt, và tôi đi bộ như thể tôi đang bay. Vào năm 1997 khi tôi tới Thiên Tân công tác cùng với một số đồng nghiệp, một đồng nghiệp đã yêu cầu tôi đi chậm lại, mặc dù tôi không hề đi nhanh.

Đặt lòng tin vào Đại Pháp

Một lần, các đồng nghiệp của tôi tổ chức đi bộ đường dài. Họ rất tò mò khi phát hiện rằng tôi không còn bất cứ vấn đề nào về tim nữa. Tôi đã bỏ tất cả mọi người lại đằng sau khi tôi đi được nửa quãng đường lên đỉnh núi. Tôi đã ăn hai quả dưa leo và đợi hơn 30 phút để chờ mọi người bắt kịp tôi. Một vài bạn đồng nghiệp đã quyết định đi cáp treo để lên đỉnh. Một số thì bỏ cuộc giữa đường, nhưng tôi đã đi lên đỉnh một cách dễ dàng. Sau lần đó, đã có rất nhiều đồng nghiệp của tôi quyết định bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Cách đây không lâu, tôi đã gặp một số đồng nghiệp cũ. Một người hỏi tôi: “Bạn rất khoẻ mạnh trong nhiều năm. Không phải trả các chi phí y tế chắc là bạn đã tiết kiệm được khối tiền.” “Nó không chỉ liên quan đến tiền. Pháp Luân Công đã chữa khỏi mọi bệnh tật cho tôi.” Một người khác nhận xét: “Tôi sợ mắc bệnh vì các chi phí y tế càng ngày càng đắt đỏ.” Tôi đáp: “Chỉ bởi vì một ai đó sợ mắc bệnh không có nghĩa là người đó sẽ không mắc bệnh.” “Đúng vậy,” cô ấy nói: “Nhìn bạn kìa, trông bạn rất trẻ và khoẻ mạnh.”

Năm ngoái tôi đi công tác cùng với một đồng nghiệp. Cô ấy hỏi tại sao không bao giờ thấy tôi đeo kính và hỏi hiện tôi đã bao nhiêu tuổi rồi. “Tôi 54 tuổi và có thể nhìn thấy rất rõ.” Cô ấy đã rất ngạc nhiên: “Em nghĩ rằng chị phải trẻ hơn em ít nhất là 10 tuổi!”

Tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi không tu luyện được tốt như các bạn đồng tu của tôi. Một số học viên bằng tuổi tôi thậm chí trông còn trẻ hơn tôi. Nói cách khác, tôi trông trẻ hơn nhiều người cùng tuổi. Tôi có thể nghe nhìn rõ, và răng của tôi vẫn còn nguyên. Tôi có một ít tóc bạc. Tôi sử dụng loại kem dưỡng da giá cả phải chăng nhất, nhưng tôi có một làn da tuyệt vời. Tôi từng có một làn da vàng vọt và xám xịt, nhưng hiện nay tôi trông rạng rỡ với rất ít nếp nhăn. Thực tế là tôi có làn da đẹp hơn một đồng nghiệp của tôi, người đã thực hiện các trị liệu làm trẻ hoá làn da.

Cô ấy hỏi: “Bạn đã sử dụng sản phẩm chăm sóc da loại gì để có được làn da đẹp như vậy?” Tôi trả lời rằng: “Tôi có được làn da đẹp này là nhờ tu luyện Pháp Luân Công.” “Vậy thì tôi cũng tu luyện.” Gia đình, người thân, bạn bè, và đồng nghiệp của tôi cũng bắt đầu tu luyện sau khi họ nhìn thấy sự thay đổi của tôi. Thay vì phải mua các sản phẩm chăm sóc da, Pháp Luân Công cũng giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền vì đã nhiều lần tôi nghe người ta nói rằng tôi không hề giống một phụ nữ đang đến 60 tuổi.

Trở thành người tốt

Pháp Luân Công yêu cầu người tu luyện đề cao bản thân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Chúng tôi được chia sẻ phải hướng nội khi đối diện với các mâu thuẫn bất kể là chúng tôi đúng hay sai. Đây là cách tôi đã tu luyện trong hơn 20 năm qua. Tôi có thể chân thành nói rằng tôi đã trở nên rộng lượng, khoan dung, vị tha và biết quan tâm đến người khác hơn, vì Pháp Luân Công dạy tôi phải hoà đồng với gia đình, đồng nghiệp và hàng xóm của mình.

Nó cũng đã đem lại cho tôi một cuộc sống mới, và Sư phụ của Pháp Luân Công đã cứu sống tôi. Tôi không thể làm gì để đáp lại hồng ân của Ngài, ngoài việc giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cứu mọi người thoát khỏi những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi chỉ ngủ 03 tiếng một ngày, nhưng mỗi ngày tôi đều cảm thấy hạnh phúc và tràn đầy năng lượng.

Điều tôi đã học được từ 20 năm tu luyện của mình đó là, một người tu luyện sẽ có thể vượt ra khỏi thế giới trần tục nếu người đó tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để ngày càng trở thành một người tốt hơn. Tất cả người thân, bạn bè và đồng nghiệp của tôi, những người đề    cao bản thân theo những nguyên lý này, đều đang có một cuộc sống tươi đẹp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/20/一个严重心脏病人的新生与感恩-274254.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/11/140424.html

Đăng ngày 07-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

 

Share