Bài viết của một học viên tỉnh Hà Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-05-2013]

Mất đi mục đích của cuộc sống

Năm 1989, tôi 31 tuổi, nhìn chung thời điểm đó sức khỏe của tôi khá tốt. Một ngày nọ, khi tôi đang dạy ở một lớp học, tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt và mất ý thức. Tôi đã được đưa đến bệnh viện, và huyết áp của tôi vào khoảng 160 -180 mmHg. Các bác sĩ nói với tôi rằng tôi ở trong tình trạng có thể chết bất cứ lúc nào và bệnh cao huyết áp của tôi là do di truyền.

Tôi nhớ bà tôi đã qua đời vì xuất huyết não do cao huyết áp khi bà 61 tuổi. Mẹ tôi bị xơ cứng động mạch vì huyết áp cao. Có vẻ như tôi sẽ sống phần còn lại của cuộc đời với thuốc hạ huyết áp. Tôi nhận thấy nhãn cầu của tôi bắt đầu sưng lên. Tôi thấy đói ngay khi tôi đang ăn. Hệ miễn dịch của tôi suy giảm và tôi quá yếu đến nỗi một cơn gió mạnh cũng có thể thổi tôi đi. Tuyến giáp của tôi hoạt động quá mức, và cổ họng của tôi bắt đầu đau mỗi khi tôi nuốt, nếu tôi bị xúc động, nó thậm chí còn tệ hơn. Thanh quản của tôi quá to đến nỗi nhìn nó như “miếng táo Adam” của nam giới. Tôi uống các loại trà thảo dược mỗi ngày, nhưng tôi cũng không uống được trà hay nước thường xuyên. Tôi không thể tiếp tục giảng ngay cả một bài giảng. Tôi bị viêm họng mãn tính và viêm amiđan trong nhiều năm.

Tôi mắc bệnh trĩ, sự đau đớn tệ đến mức giống như nó đang mất khả năng hoạt động. Một ngày, cánh tay của tôi bị  thương và không thể nhấc lên. Chẩn đoán được đưa ra là tôi mắc chứng “vai đông cứng”. Đôi chân vận động viên của tôi bị ngứa nặng và không có cách nào chữa được. Khi đối mặt với tất cả điều này, tôi hoàn toàn từ bỏ niềm tin vào cuộc sống và không biết cuộc đời tôi sẽ đi về đâu.

Tôi bị đau ở chân và lưng nên tôi cần sự giúp đỡ để quay người lại. Tôi không thể đi bộ, ngồi xổm, cúi cong người, đi làm, hoặc làm bất cứ công việc gia đình nào. Tôi nằm trên giường và xem chồng tôi hoàn thành nhiệm vụ của cả một người mẹ và cha, giặt giũ và nấu bữa tối. Tôi cảm thấy vô vọng.

Chúng tôi đến tất cả các bệnh viện lớn trong khu vực của chúng tôi, nhưng họ không thể tìm ra nguyên nhân của bệnh tật. Chúng tôi đã đến Bắc Kinh. Một số bệnh viện lớn chẩn đoán là tôi bị viêm cột sống dính khớp. Xương mới hình thành ở các khớp, và cuối cùng các khớp cứng lại và bệnh nhân trở nên bất động. Bệnh này là di truyền và không có cách chữa. Các bác sĩ nhắc tôi nhiều lần rằng tôi phải tập luyện nhiều hơn nếu không hậu quả sẽ vô cùng tồi tệ. Tôi bị sốc khi nghe chẩn đoán. Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt, tôi muốn hét lên nhưng không thể. Tôi tuyệt vọng hoàn toàn, trái tim đau nhói, chân tôi run rẩy, và tôi đã khóc. Tôi đã mất hết ý chí và can đảm để sống, bởi tôi không thể nhìn thấy bất kỳ mục đích nào [để tiếp tục]. Tôi không có động lực để tiến về phía trước. Tôi cảm thấy sinh mệnh của mình thật nhỏ bé, biết rằng cuộc sống của mình không thể đoán trước và khoa học hiện đại là bất lực.

Nước mắt tôi chảy dài khi tôi nằm trên giường cố gắng để loại bỏ các suy nghĩ của tôi. Tôi nghĩ đến việc tự tử, nhưng tôi không thể chịu nổi ý nghĩ cha mẹ già của tôi mất đi đứa con gái, đứa con gái nhỏ của tôi mất mẹ, và để lại đằng sau người chồng tận tụy của tôi. Nếu tôi sống, tôi không thể làm việc được và chịu đau đớn thể xác. Không chỉ có vậy, những người khác phải chăm sóc cho tôi. Tôi nghĩ về nỗi đau của bố mẹ tôi sẽ đi qua, gương mặt con của tôi, và sự cô đơn của chồng nếu tôi chết. Tôi phải sống tiếp.

Tôi uống hàng trăm loại thuốc thảo dược Trung Quốc và một số ít các loại thuốc khác mỗi ngày với hy vọng tình trạng sẽ cải thiện. Tôi châm cứu và xoa bóp hàng ngày. Tôi đã thử tất cả các loại phương pháp điều trị y học cổ truyền Trung Quốc và đã tắm nước nóng tại một suối nước nóng nhưng cũng chẳng ích gì. Tôi mặc một chiếc áo khoác độn bông và quần dài trong mùa hè nhưng các khớp xương của tôi vẫn bị lạnh.

Chồng tôi đưa tôi đến các bệnh viện nổi tiếng trong cả nước. Tôi đã cố gắng châm cứu. Đầu tiên bác sĩ đưa hàng chục kim tiêm trên lưng, sau đó châm lửa vào đầu kim tiêm với ngải cứu để làm nóng cái kim lên, cơn đau không chịu nổi. Tôi đã thử phương pháp điều trị khăn nóng với nước hạt tiêu, và tôi đã ăn sâu bọ, hàng mười nghìn con vì các lợi ích y học đã được chứng nhận của sâu. Tôi đã học Thái cực quyền và một số môn khí công. Gia đình của tôi dành tất cả tiền tiết kiệm của họ cho tôi. Tôi đã cố gắng thử cả y học hiện đại và truyền thống, nhưng tất cả đều vô ích.

Phản bổn quy chân

Trong lúc tôi đang vô vọng và tuyệt vọng thì Pháp Luân Đại Pháp đến huyện của chúng tôi. Với suy nghĩ cứ thử xem biết đâu sẽ làm giảm cơn đau của mình nên tôi bắt đầu tập. Huyền năng của Đại Pháp nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ một ai. Tôi đọc xong sách Chuyển Pháp Luân chỉ trong một lần. Cảm giác của tôi lúc đó không thể diễn đạt bằng lời. Tôi hiểu lý do thực sự đằng sau các bệnh tật, ý nghĩa thực sự và mục đích của cuộc sống, và sự thật của vũ trụ. Tôi đã ném đi tất cả các loại thuốc thảo dược phương Tây và của tôi và bắt đầu tu luyện. Đó là ngày 06 tháng 04 năm 1995, và tôi đã 37 tuổi.

Vào ngày đầu tiên luyện công, tôi không thể cúi xuống hoặc ngồi xổm. Tôi đã có thể cúi xuống ngày thứ hai, nhưng tôi vẫn còn đau. Cơn đau giảm đi rất nhiều trong ngày thứ ba. Tôi đã di chuyển một cách dễ dàng và đi bộ rất nhanh sau hai tuần. Tất cả các bất ổn về thể chất của tôi dần dần biến mất sau hai tháng. Cuối cùng tôi đã biết cảm giác không có bệnh tật là như thế nào, và không có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc đó.

Tôi rất hạnh phúc vì tôi vẫn có thể sống với một sức khỏe tốt, và tôi cũng rất đỗi vui mừng rằng tôi có thể phản bổn quy chân. Tôi cảm thấy may mắn được là một lạp tử của Đại Pháp. Tôi cảm thấy rất tiếc khi còn nhiều người, kể cả anh chị em, bạn bè, và người thân, vẫn còn đang mê lạc trong thế giới trần tục này.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi sống theo các tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi đã thay đổi những thói quen xấu của tôi và tính khí cục cằn. Tôi đã chú ý quan tâm nhiều hơn đến cha mẹ tôi và gia đình nhà chồng. Tôi đã chú ý nhiều hơn đến việc chăm sóc và giáo dục con cái của tôi. Tôi đối xử với tất cả mọi người xung quanh tôi với thiện tâm. Tôi đảm nhiệm tất cả các công việc gia đình. Tại nơi làm việc, tôi gánh vác mọi thách thức với một nụ cười. Sự lạc quan, rộng lượng và trung thực của tôi đã tác động đến những người xung quanh và ngay cả những người làm hại tôi. Trái tim tôi đã được tịnh hóa và đạo đức của tôi thăng hoa. Tôi cảm thấy trẻ hơn và thấy mình như người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Trong 17 năm tôi đã không dùng một viên thuốc nào và cũng không đến một bệnh viện nào. Tôi khỏe mạnh và tận hưởng sự kỳ diệu của cuộc sống. Tâm tính của tôi hiền lành và tôi đắm mình trong lòng từ bi vô hạn. Tôi đã gặp phải vô số trở ngại nhưng đã có thể vượt qua chúng. Mười bảy năm trước đây tôi đã có một cuộc hành trình không thể nào quên. Trái tim tôi tràn đầy lòng biết ơn và đôi mắt của tôi ngấn lệ mỗi khi nào tôi nghĩ về quá khứ.

Sư phụ từ bi đã cứu vớt tôi lên từ một cuộc sống đau khổ, cho tôi biết ý nghĩa nhân sinh chân chính, và xóa các vết ố trên linh hồn của tôi. Sư phụ đã khai mở trí huệ, bảo hộ tôi trước những tình huống nguy hiểm, và ban cho tôi một cuộc sống thứ hai. Lòng biết ơn và lòng kính trọng đối với Sư phụ và Đại Pháp của tôi không thể diễn đạt hết bằng ngôn ngữ. Tôi muốn nói rằng nếu không có Đại Pháp tôi sẽ không được như ngày hôm nay – Pháp Luân Đại Pháp thực sự đã ban cho tôi một cuộc sống mới. Cảm tạ Đại Pháp! Cảm tạ Sư tôn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/13/【庆祝513】脊柱炎“活癌”缠身-得法后一身轻松-273167.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/20/140018.html

Đăng ngày 29-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share