Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-02-2013] Khi tôi khoảng 10 tuổi, ba tôi bị một tai nạn nghiêm trọng và mất khả năng lao động. Mẹ tôi buộc phải gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình. Lúc đó, chị gái tôi khoảng 13-14 tuổi, còn em trai tôi chỉ khoảng 03-04 tuổi. Đó là khoảng thời gian gia đình tôi sống cực kỳ khó khăn. Chúng tôi không đủ ăn và không có tiền trả học phí. Thỉnh thoảng, nhà tôi phải nuôi thêm gà và lợn. Khi đi học, tôi phải mang theo cái giỏ để tìm đồ ăn cho lợn. Hoàn cảnh sống đã dưỡng thành thói quen làm việc của tôi, có bao nhiêu sức lực đều dồn hết cho công việc. Nhưng điều này cũng khiến tôi ngã bệnh. Khi lên 14 tuổi, tôi hay bị chảy máu cam và không cầm được cho đến khi tôi tới bệnh viện để tiêm sáu hay bảy mũi. Vì hoàn cảnh nghèo khó của gia đình, mẹ tôi chỉ có đủ tiền để mua một ít thuốc bổ để tẩm bổ cho tôi. Ngoài ra, tim của tôi cũng bị suy yếu do cơ thể thường xuyên bị mất máu.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc tôi kết hôn. Chồng của tôi là một người ngay thẳng, và anh đối xử với tôi rất tốt. Sau khi sinh con gái, tôi thường bị cảm. Khi con gái tôi khoảng bốn, năm tuổi, chồng tôi mở một nhà xưởng nhỏ, nhưng làm ăn thua lỗ và không đủ kinh phí để chi trả cho công nhân. Anh ấy phải đi vay tiền khắp nơi để trang trải chi phí, và kết quả là chúng tôi nợ một số tiền lớn. Cuộc sống của chúng tôi rất eo hẹp. Thỉnh thoảng chúng tôi thậm chí không có đủ tiền để mua đồ ăn, và tôi phải vay tiền của mẹ tôi. Bạn bè của chồng tôi rất tốt bụng và không bao giờ hối thúc chồng tôi phải trả tiền ngay. Khi chồng tôi đi làm, tôi cũng tìm một công việc nhẹ nhàng để làm. Tôi thường xuyên lo lắng và mệt mỏi. Năm 1997, tôi phát bệnh teo tiểu não. Tôi bị cơn đau hành hạ, có lúc đập đầu vào tường còn cảm thấy dễ chịu hơn. Trong khoảng thời gian này, tôi phải dùng nạng vì chân đi lại khó khăn. Tệ hơn nữa là tôi không thể đi làm. Tôi đã vay mượn tiền của mẹ và em trai để trả tiền thuốc. Tôi đã dùng đủ các loại thuốc uống và thuốc tiêm, nhưng vẫn không khỏi bệnh. Sau đó tôi tìm đến một vị bác sĩ Trung y và ông nói rằng: “Bệnh của chị rất khó chữa. Chị điều trị đã được một tháng. Nếu là người khác thì đã khỏi bệnh nhưng bệnh của chị không thuyên giảm.” Ông đề nghị tôi đến những bệnh viện lớn hơn, và ông sẽ tìm cho tôi một thầy cúng vào ngày hôm sau. Tôi đã đồng ý với cả hai đề nghị đó.

Trên đường trở về nhà, tôi đi ngang một quảng trường và thấy một nhóm người đang tập các động tác. Không tránh nổi tò mò, tôi đến gần để xem. Một lúc sau, tôi hỏi một học viên ở đó rằng: “Tập môn này có gì tốt?” Anh ấy nói rằng: “Môn tập này giúp thân thể khỏe mạnh, trừ bỏ bệnh tật.” Tôi hỏi: “Có mất tiền không?” Anh ấy nói: “Không mất tiền đâu. Chị có thể đến hay đi bất cứ lúc nào. Nếu chị muốn học, hãy đến đây vào 05 giờ sáng ngày mai nhé.”

Tháng 07 năm đó, tôi đã tới điểm luyện công để học Pháp Luân Công. Hàng xóm của tôi cũng có một điểm luyện công tại nhà cô ấy vào buổi tối. Tôi đã tới nhà của Hiểu Liên và nhờ cô ấy đưa tôi đến nhóm học Pháp. Trước đó, tôi đã chế nhạo và hỏi cô ấy rằng không biết cô đang tu luyện môn gì mà thậm chí không dám chơi mạt chược. Nhưng cô chỉ mỉm cười mà không nói gì. Tối hôm đó, tôi đã xem băng hình Sư phụ Lý giảng Pháp. Khi nhìn thấy Sư phụ, tôi có cảm giác như mình đã gặp Ngài ở đâu đó rồi, và tôi có cảm thấy thân thiết phi thường. Nước mắt tôi tuôn trào. Trong khi xem băng hình, tôi phải chạy vào nhà tắm vài lần. Chỉ trong vòng 20 phút, tôi phải vào nhà vệ sinh vài lần. Khi trở về nhà, tôi thấy rất nhẹ nhàng và hạnh phúc.

Những ngày đó, tôi luyện công vào sáng sớm. Tôi cũng học Pháp vào buổi sáng và buổi tối. Trong tư tưởng luôn chứa đầy Pháp của Sư phụ. Tôi cố gắng làm càng nhanh càng tốt việc nhà để có thể học Pháp và luyện công. Chỉ sau một tháng tháng, tôi bỗng nhận ra những cơn đau đầu và bệnh tim đã hoàn toàn biến mất.

Tôi không biết phải cảm tạ đại ân đại đức của Sư phụ như thế nào. Điều duy nhất tôi có thể làm là nói với mọi người tôi gặp trên phố rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Hiểu Liên đã hỏi tôi: “Chị ơi, chị nghĩ gì về Pháp này?” Tôi trả lời: “Đại Pháp thật sự rất tốt. Cám ơn chị đã giúp tôi học Pháp và luyện công.” Cô ấy trả lời: “Tất cả đều do Sư phụ an bài. Chị hãy học Pháp cho tốt nhé.”

Sau hơn một tháng, tôi nhận ra lòng bàn chân mình có nhiều mụn. Khi đi lại, nó rất đau. Tôi thường xuyên nghĩ về nó và hình thành một chấp trước trong tâm. Một năm trôi qua, nhưng chân của tôi vẫn chưa lành. Có một khoảng thời gian khoảng 10 ngày, tôi hết sức bận rộn công việc và không thể trở về nhà trước 11 giờ đêm. Tôi buồn ngủ đến mức khi rửa chân, mắt tôi nhắm lại và không để ý đến mụn ở chân. Sau khoảng hai tuần như vậy, tôi phát hiện mụn ở chân tôi đã biến mất. Tôi cảm thấy nghẹn ngào, nước mắt lại lăn dài trên má một lần nữa. Sư phụ đã thanh trừ hết mụn ở lòng bàn chân của tôi.

Kể từ đó, thân thể tôi trở nên nhẹ nhàng, không còn bệnh tật. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc. Có lần khi chồng tôi phải đi công tác. Lúc đó, tôi ở nhà với con gái. Không lâu sau khi chồng tôi rời khỏi, con gái tôi khóc muốn tìm cha nó và tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi chỉ biết cầu xin Sư phụ bảo hộ cho chồng tôi. Có một điều may mắn là tôi thường nhắc chồng hãy nhớ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” từ đáy lòng. Anh luôn ủng hộ việc tôi học Đại Pháp và không hề quấy rầy. Sáng hôm sau, khi trở về nhà, vừa bước vào nhà anh ấy đã nói rằng: ”Anh suýt chút nữa đã không còn được gặp em.” Chồng tôi đã bị tai nạn xe hơi do trời mưa. Khi anh gần tới chỗ hẹn, chiếc xe bị lệch hướng trên con đường trơn trợt và đâm vào một chiếc xe hơi khác. Chân của anh bị chấn thương và tài xế bị một vết thương nhỏ. Vị hành khách trên chiếc xe kia bị thương nặng hơn và chiếc xe bị phá huỷ hoàn toàn. Khi chồng tôi kể xong câu chuyện, câu đầu tiên tôi nói là: ”Đó là nhờ Sư phụ đã cứu anh đó!” Kể từ đó, bất cứ khi nào tôi ra ngoài làm việc Đại Pháp, anh đều ủng hộ tôi.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi là một người hẹp hòi. Mẹ chồng xem thường tôi vì tôi hay bệnh tật, tôi sinh ra con gái chứ không có con trai và gia đình tôi quá nghèo. Chồng tôi và cậu em rể sống trong cùng một ngôi nhà, nhưng cậu em rể muốn chiếm toàn bộ căn nhà nên đã bắt chúng tôi dọn đi. Lúc đó, mối quan hệ của chúng tôi rất tệ. Kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997, mỗi khi tôi làm gì đều luôn xem xét đến cảm giác của người khác. Tôi cố gắng cư xử tốt trong mọi việc mình làm. Mẹ chồng tôi thường khoe với tất cả mọi người rằng bà có một cô con dâu tốt. Bây giờ, tôi đã có mối quan hệ tốt với gia đình nhà chồng. Mỗi lần người em rể gặp tôi, cậu ấy đều nói rằng tôi đã thay đổi thành một người tốt. Tôi cũng có quan hệ rất tốt với hàng xóm của mình.

Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi vận mệnh và chữa lành bệnh tật của tôi. Nợ nần của gia đình tôi cũng đã nhanh chóng được trả hết. Con xin cảm tạ đại ân đại đức của Sư phụ từ bi vĩ đại, cảm ơn các bạn đồng tu vì đã giúp đỡ và quan tâm đến tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/5/法轮大法改变了我的命运-267148.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/10/139314.html

Đăng ngày 10-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share