Bài viết của Lý Lượng, học viên đại pháp tỉnh Quảng Đông
[MINH HUỆ 29-11-2012]
Kính chào Sư phụ vĩ đại và từ bi! Xin chào các đồng tu!
Tôi muốn nhân dịp Pháp hội này chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.
1. Rơi lệ buồn trong thế tục: Ơn cứu độ của Sư phụ
Sau khi sinh tôi được 28 ngày, mẹ mang tôi đến gửi bà và rời khỏi nhà để tham gia vào một phong trào. Trong phong trào đó, mẹ bị một cú sốc tinh thần và trở nên bị thần kinh. Mẹ thậm chí không thể nhận ra những người thân trong gia đình.
Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, gia đình chúng tôi bị buộc chuyển đến một căn lều nhỏ trong nông trại ở vùng nông thôn. Tôi bị viêm màng não cấp tính và sốt cao tới 40 độ. Tôi bất tỉnh trong bảy ngày đêm, tuy vậy tôi đã vượt qua một cách thần kỳ mà không có hậu quả gì.
Tôi gia nhập quân đội, và sau khi ra quân, trở thành một công chức. Chồng tôi bị tai nạn và qua đời trong một chuyến công tác nước ngoài. Lúc đó con trai tôi mới tám tuổi. Tôi đã đau đớn tột cùng, và gần như suy sụp tinh thần. Sức khỏe của tôi xuống dốc trầm trọng.
Tham gia khóa giảng Pháp thứ ba của Sư phụ ở Quảng Châu
Vào thế kỷ 20 phong trào khí công xuất hiện ở Trung Quốc và đầu những năm 90, nó đã kéo dài được khoảng 20 năm.
Tháng 04 năm 1993 Pháp Luân công được phổ truyền ở Quảng Châu, và Sư phụ đến đó giảng Pháp cho công chúng. Tháng 10 năm 1993, bạn của chồng tôi tham dự khóa giảng lần thứ hai của Sư phụ ở Quảng Châu. Khi khóa giảng thứ ba được tổ chức vào tháng 01 năm 1994, anh ấy và vợ đến nhà thăm tôi và khuyên tôi học Pháp Luân Công. Tôi đồng ý ngay. Tối hôm đó, họ giúp tôi mua vé để tham dự lớp học.
Gặp Sư phụ lần đầu tiên
Buổi tối hôm đó, tôi lao vào giảng đường, khi buổi học thứ hai đã diễn ra. Gần cửa chính, các nhân viên đang bán sách Chuyển Pháp Luân, và tôi mua một quyển. Tôi nhìn thấy nhiều học viên xếp hàng xin Sư phụ ký lên quyển sách. Tôi nhìn thấy Sư phụ từ một khoảng cách rất gần. Vẻ mặt của Sư phụ không chỉ từ bi, mà da của Ngài còn mịn và đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả da em bé. Tôi không thấy bất kỳ lỗ chân lông nào, và sắc diện rất hồng hào. Lúc đó, Sư phụ nói rằng mình đã 43 tuổi, nhưng Sư phụ có vẻ như mới ở độ tuổi 20. Sư phụ trông rất trẻ.
Giọng nói của Sư phụ sang sảng. Mỗi câu Ngài nói đều làm tôi xúc động. Sư phụ giảng về tu luyện thân thể con người, từ đơn giản đến thâm sâu, cũng như các Pháp lý như là sự tồn tại của vật chất trong các không gian khác, sinh mệnh và vũ trụ.
Sư phụ không dùng giấy ghi khi giảng Pháp. Người giảng tùy theo khả năng hiểu biết của những người có mặt. Sư phụ chú ý đến suy nghĩ của các học viên. Đôi khi đang giảng Pháp, Ngài đột ngột dừng lại để giải thích những câu hỏi xuất hiện trong đầu học viên.
Sư phụ tịnh hóa thân thể tôi
Tôi chìm vào giấc ngủ sau khi nghe bài giảng được một lúc. Dù bạn của chồng tôi lay gọi to thế nào đi nữa, tôi cũng không thức dậy. Tôi cứ như vậy trong hai ngày. Thường thì tôi bị khó ngủ và trầm cảm, nhưng ngày hôm đó tôi ngủ rất say.
Vào ngày thứ tư tôi trở nên tỉnh táo, và các bệnh tật cũng như chỗ đau của tôi biến mất. Tôi cũng tràn đầy năng lượng. Tôi nói với bạn của chồng tôi, “Như Sư phụ giảng, một người phải chịu khổ để tiêu trừ nghiệp lực. Ngày mai đừng đón tôi. Tôi muốn đạp xe tới.” Tôi đã không đi xe đạp trong thời gian dài bởi vì tôi bị lạc nội mạc tử cung và có một khối u trong ống dẫn trứng. Bây giờ tôi có sức khỏe tốt, và có thể đạp xe 50 phút tới giảng đường. Gia đình tôi rất ngạc nhiên và hỏi tôi về môn khí công phi thường đã nhanh chóng biến tôi trở một người khỏe mạnh như thế này.
Sư phụ khai mở thiên mục cho các học viên
Sư phụ giảng về khai thiên mục. Sư phụ nói sẽ giúp mọi người có mặt mở thiên mục, và yêu cầu chúng tôi xòe tay ra và xem Pháp Luân đang xoay trong lòng bàn tay. Tôi không nhìn thấy gì cả, nhưng cảm thấy rất nóng nơi lòng bàn tay. Sau đó tôi nhìn thấy một cột công trụ to, trong suốt kéo dài từ đỉnh đầu Sư phụ tới mái nhà nơi Sư phụ đang đứng. Ban đầu tôi nghĩ các nhân viên bật đèn, và tôi còn chạy xuống lầu để xem, nhưng không phải như vậy. Tôi hỏi các học viên khác và họ nói thiên mục của tôi đã mở. Nhiều học viên nhìn thấy cột công trụ của Sư phụ.
Vào ngày cuối cùng, khi Sư phụ kết thúc khóa giảng, Ngài nói sẽ tịnh hóa thân thể cho các học viên. Sư phụ yêu cầu mọi người có mặt đứng dậy và gõ chân trái trước, rồi chân phải, và sau đó là hai chân cùng lúc. Khi nhìn mọi người gõ chân, tôi thấy nhiều khí đen, khí bệnh cũng như những thứ xấu như phụ thể rơi ra khỏi cơ thể mọi người như rác. Tôi cũng thấy vài Pháp Thân của Sư phụ quanh từng học viên, bận rộn tịnh hóa thân thể cho họ và lắp đặt bộ khí cơ.
Sư phụ cấp cho học viên nhiều thứ
Sau khi tham dự khóa giảng, thân thể tôi đã được tịnh hóa, và tôi khỏi tất cả các bệnh. Tôi tràn trề năng lượng và vui hân hoan. Tôi không hiểu nhiều điều mà Sư phụ đã giảng, nhưng tôi nghĩ Sư phụ thật phi thường. Những câu hỏi của tôi trước đây, như con người đến từ đâu, mục đích thực sự của sinh mệnh là gì, và tại sao lại có quá nhiều đau khổ trên thế giới này, đều được trả lời trong bài giảng của Sư phụ. Tôi cảm thấy như thể đầu não tôi tràn ngập một nguồn năng lượng bí ẩn, và tôi bắt đầu ngộ ra được một số điều nào đó. Tôi quyết định theo Sư phụ và tinh tấn tu luyện để có thể quay về ngôi nhà thực sự của mình.
Sau đó tôi nghe thấy vài học viên cũ nói rằng trước đây Sư phụ đã giảng Pháp cho công chúng, Ngài đã phát ra nhiều công và Pháp Luân lớn để làm sạch trường không gian. Sư phụ cũng cho nhiều Pháp thân tịnh hóa thân thể của các học viên. Pháp thân của Sư phụ đã làm nhiều thứ cho học viên. Sư phụ đã gánh chịu nhiều khổ nạn khi giảng Pháp ở khắp Trung Quốc. Người thường chỉ ăn mỳ ăn liền.
Tham dự khóa giảng thứ tư của Sư Phụ ở Quảng Châu
Sư phụ tổ chức khóa giảng thứ tư ở Quảng Châu vào ngày 19 đến ngày 27 tháng 07 năm 1994. Thời gian này, con trai tám tuổi của tôi đang nghỉ hè. Tôi cũng mua cho cháu một tấm vé, và chúng tôi cùng tham dự lớp học của Sư phụ. Trong khóa giảng thứ ba, Sư phụ giảng Pháp dưới hình thức khí công và kể nhiều câu chuyện cổ Phật giáo. Lần này thì khác. Ngay khi bắt đầu, Sư phụ giảng về việc đưa con người lên cao tầng và nói rằng Sư phụ ở đây để cứu độ chúng sinh. Sư phụ nói trong các khóa giảng trước, các học viên ở Quảng Châu dường như không hiểu những gì Sư phụ giảng, nhưng sau đó Ngài khai mở trí huệ của họ và bây giờ họ có thể hiểu những điều Ngài giảng.
Đó là vào mùa hè, và có nhiều người ở giảng đường. Trời rất nóng. Khi vài học viên phe phẩy quạt, Sư phụ bảo họ không làm vậy, và nói rằng họ sẽ cảm thấy một làn gió mát. Ngài cũng yêu cầu mọi người yên lặng khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và giữ trật tự cho lớp học, nếu không sẽ ảnh hưởng đến những người khác.
Sư phụ chữa bệnh tim cho mẹ tôi từ xa
Trong khóa giảng này, một lần nữa, Sư phụ tịnh hóa cơ thể cho mọi người. Sư phụ bảo mọi người nghĩ về một căn bệnh và gõ chân theo hiệu lệnh của Sư phụ và gỡ bỏ bệnh. Sau đó Sư phụ nói rằng các học viên cũ đã được thọ ích rồi. Bởi vì cơ thể của họ đã được tịnh hóa từ trước, họ có thể nghĩ về bệnh của các thành viên trong gia đình và Sư phụ sẽ chữa bệnh cho họ. Tôi lập tức nghĩ về bệnh tim trầm trọng của mẹ tôi. Sư phụ hỏi, “Các vị sẵn sàng chưa?” Khi các học viên trả lời vâng, trong chớp mắt, Sư phụ nói, “Đã xong.”
Khi về nhà, tôi kể cho mẹ việc này. Mẹ nói rằng vào tối hôm đó mẹ thực sự cảm thấy một cảm giác rất lạ trong tim, cứ như thể có một luồng ánh sáng xuyên qua đó, và mẹ thấy tim rất ấm. Sau đó khi đến bệnh viện để kiểm tra, mẹ được thông báo đã khỏi bệnh tim. Mẹ đòi tham gia học Pháp cùng tôi, và sau này mẹ còn chịu trách nhiệm một trạm phụ đạo.
Sư phụ tăng cường năng lực của con trai tôi
Sau khi tham dự khóa giảng trong ba, bốn ngày, Sư phụ yêu cầu các học viên viết ra kinh nghiệm. Tôi viết một bài dài bởi vì tôi có nhiều điều để chia sẻ. Trong thời gian giải lao, tôi đưa con trai lên sân khấu và đi về phía Sư phụ. Tôi nói, “Thưa Sư phụ Lý, con đã viết một bài chia sẻ. Sư phụ có thể xem qua nó được không ạ?” Con trai tôi trao bài viết và Sư phụ xoa đầu cháu và nói, “Thật là một chàng trai tốt.”
Sau đó, tôi nhận ra là Sư phụ đã cấp cho con trai tôi nhiều thứ khi xoa đầu cháu. Con trai tôi từng học rất chậm, và hay bị ốm. Sau này cháu rất khỏe mạnh và học tốt. Cháu thường đứng đầu lớp và được vào một trường trung học tốt. Khi cháu nói về những gì cháu học từ Pháp, cháu thể hiện một thể ngộ sâu sắc về Pháp. Khi tôi bị vào tù và bức hại vì giữ vững niềm tin của mình, cháu sống một mình và đỗ vào trường đại học tốt. Cháu cũng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường.
Tạ ơn Sư phụ!
Khi dạy các bài công Pháp. Sư phụ bước xuống sân khấu và đến gần tôi để sửa các động tác. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi đã rất xúc động muốn khóc. Đêm hôm đó, tôi nhìn thấy Sư phụ trong mơ, rất thần thánh và cao như một ngọn núi. Tôi thấy nhiều Phật, Đạo, Thần đến tam giới để cứu người. Hàng ngày họ tranh luận không ngừng và thậm chí dường như muốn ngăn Sư phụ đến thế giới con người. Làm sao họ có thể biết rằng Sư phụ ở đây để làm những điều vĩ đại hơn.
Bởi vì tôi chỉ bắt đầu học Đại Pháp, tôi không hiểu ý nghĩa của giấc mơ. Sau này khi đề cao hơn trong tu luyện, tôi hiểu là phải có tiền duyên rất lớn với Sư phụ mới có thể đắc được Pháp và tu luyện trong thời kỳ đặc biệt này. Thật là một vinh dự lớn lao được trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp và trách nhiệm này mới thật vĩ đại làm sao.
2. Thực tu và không buông lơi: Phá tan hư ảo và bước ra khỏi mê
Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi xem mình như là người tốt. Sau khi chồng tôi qua đời, tôi đối xử với họ hàng bên chồng tốt hơn khi chồng tôi còn sống. Tôi cũng thường đối xử tốt với bạn bè. Một nữ đồng nghiệp của tôi sắp sinh em bé. Vào buổi chiều cô ấy không có nơi nghỉ, vì vậy tôi mời cô ấy về nhà dùng bữa và nghỉ ngơi. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện, khi đo lường bản thân theo những yêu cầu của Pháp dành cho người tu luyện, tôi thấy mình còn cách xa với yêu cầu. Tôi có nhiều chấp trước.
Loại bỏ tâm tranh đấu và chấp trước vào danh
Lãnh đạo của tôi một lần đã đột nhiên vô cớ khiển trách tôi trong suốt gần một giờ. Tôi nhận ra đây là khảo nghiệm dành cho tôi. Tôi có thể nhớ lại các nguyên lý mà Sư phụ dạy và biết mình có chấp trước vào việc thăng tiến. Đây là lúc để tôi loại bỏ các chấp trước này, nhưng khi ấy tôi vẫn cảm thấy tổn thương. Nước mắt tôi rơi xuống.
Sư phụ giảng trong “Thế nào là Nhẫn” trong “Tinh Tấn Yếu Chỉ”
“Làm người tu luyện, thì hết thảy những khổ não gặp ở người thường đều là vượt quan; hết thảy tán dương gặp phải đều là khảo nghiệm.”
Lần này tôi ép mình phải chịu đựng bất công, nhưng điều đó vẫn xa với tiêu chuẩn của người tu luyện. Tuy vậy so với quá khứ, tâm tính tôi đã có chút tiến bộ.
Tu luyện là việc nghiêm túc. Những khảo nghiệm như thế liên tục diễn ra, tuy nhiên mỗi lần như thế tôi có thể hướng nội trước tiên và kiềm chế các thói quen xấu. Vì vậy, tâm tính tôi đã được đề cao đáng kể. Về sau, mỗi khi đối mặt với chỉ trích và sự đối xử bất công, tôi không động tâm và có thể bỏ qua một cách vui vẻ. Tôi để mọi thứ diễn ra tự nhiên và ngừng tranh đấu vì những lợi ích cá nhân. Thật kỳ diệu, khi tâm tính của tôi được đề cao, mối quan hệ của tôi với mọi thứ xung quanh tôi tự nhiên cũng được cải thiện theo. Lãnh đạo của tôi, người từng khiển trách tôi gay gắt, đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về tôi. Chị ấy kêu lên: “Đại Pháp thật là phi thường. Nó có thể thay đổi một người bướng bỉnh như chị. Tại sao chị không đưa tôi quyển sách để đọc nhỉ.” Vì vậy, chị ấy và mẹ bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Loại bỏ tình và mở rộng lòng từ bi
Trước khi tu luyện, tôi là người nhạy cảm. Khi còn trẻ tôi rất gắn bó với bà và sau khi bà đột ngột qua đời, tôi đã buồn rất lâu. Chồng tôi mất khi còn trẻ, và vài lần tôi đã khóc đến ngất xỉu. Trong sáu tháng, tôi ốm đến nỗi không thể đi làm. Sau đó tôi dành hết tình cảm cho con. Sau khi tu luyện, tôi biết rằng tất cả những chấp trước đến từ tình người thường này nên bị thanh lý.
Mặc dù hiểu các Pháp lý, tôi vẫn rất khó khăn để loại bỏ tình người thường. Đó là một quá trình đau đớn. Một lần khi nhắc đến chồng với các thành viên trong gia đình, tôi lại bắt đầu khóc. Cậu con trai 09 tuổi của tôi nói, “Trong quá khứ mẹ là một nhà buôn giàu có và lấy nhiều vợ. Bố con là người vợ được mẹ yêu quý nhất trong cuộc đời đó. Khi mẹ đi buôn xa nhà và không trở về trong vài năm, bà ấy mong chờ mẹ và phát bệnh. Bà ấy khóc đến cạn khô nước mắt, và cuối cùng, chết trong buồn đau. Bà ấy quay lại đời này để đòi lại những giọt nước mắt mà bà ấy khóc vì mẹ.” Tôi biết là mình đáng lẽ nên loại bỏ những chấp trước đối với chồng từ lâu rồi.
Để nhiều người hơn nữa được biết đến Đại Pháp và nhờ vậy được cứu, tôi trở thành một phụ đạo viên. Vào cuối tuần hay kỳ nghỉ, tôi thường đi tới các vùng khác để hồng Pháp, để lại con trai ở nhà với người trông trẻ. Tôi thường lo lắng cho cháu. Đêm hôm đó trong khi ngồi đả tọa, tôi cảm thấy mình đang ngồi trên một ngọn núi cao. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng cười của con trai và mở mắt nhìn. Cháu đang chơi bên bờ ao dưới chân núi. Tôi rất lo lắng. Thực sự, con trai tôi đã trượt ngã xuống nước. Tôi rất lo lắng và muốn nhảy xuống cứu cháu. Ngay lúc đó, Pháp thân của Sư phụ cứu cháu và cháu đã bình an. Khi tôi ra khỏi trạng thái nhập định, tôi ngộ ra được nhiều điều.
3. Phản bức hại bằng chính niệm: Vàng thật thử lửa
Trong khoảng sáu hay bảy năm, Đại Pháp được phổ truyền rộng rãi trong thành phố chúng tôi. Ban đầu có khoảng 10.000 người theo tập, và con số này tăng lên tới vài trăm nghìn. Gần như mỗi công viên hay khu vực công cộng có một điểm luyện công. Tại các công viên lớn có khoảng ba, bốn điểm luyện công. Tại các nhóm luyện công lớn được tổ chức vào cuối tuần, hàng chục nghìn người tụ họp, và đó là một khung cảnh hoành tráng.
Khảo nghiệm trong khổ nạn
Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999. Các phương tiện truyền thông nhà nước tuyên truyền những vu khống về Pháp Luân Công và tạo nên sự khủng bố cùng với hận thù.
Không có bất kỳ phản hồi nào đối với những lá thư mà chúng tôi gửi tới các lãnh đạo cấp tỉnh và trung ương. Trong khi các chương trình tuyên truyền tiếp tục tiêm nhiễm sự độc hại vào tâm trí của chúng sinh. Chúng tôi cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng và hy vọng giải thích sự việc với chính quyền một cách ôn hòa. Sáng 21 tháng 07, các học viên ở địa phương chúng tôi tình nguyện đi đến văn phòng cấp tỉnh và khu vực để thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Nhiều học viên đi thỉnh nguyện trong ngày hôm đó, có khoảng gần 10.000 người, và chính phủ đã rất bối rối. Nhiều công an được huy động để bắt giữ. Rất nhiều học viên đã bị đưa đến đồn công an. Tuy nhiên, vì có nhiều học viên, một số được chở đi bằng xe buýt và được thả ở nơi xa.
Khi quay lại làm việc, lãnh đạo của tôi bắt đầu giám sát tôi chặt chẽ và gây áp lực khiến tôi từ bỏ tu luyện. Sáng hôm sau, công an bắt tôi và đưa đến đồn công an.
Tôi bị buộc xem các chương trình phỉ báng Đại Pháp ở đồn công an. Tôi giảng chân tướng cho công an. Khi tôi nói, những cục băng của máy điều hòa trong phòng hội thảo rơi xuống như bông tuyết. Tôi nói, “Nhìn kìa, tuyết rơi trong tháng Sáu. Tôi bị oan và tốt hơn là các anh hãy thả tôi nhanh chóng.” Trưởng phòng bước vào và gọi cho lãnh đạo của tôi lái xe đến đồn công an đưa tôi về nhà.
Vượt qua 81 ngày ngồi tù bằng chính niệm
Ngày tiếp theo, khi đang làm việc, công an bắt giữ tôi lần nữa, và tôi bị đưa đến một khu nhà bí mật. Họ nói rằng tôi là một trong số các lãnh đạo của Pháp Luân Công và tôi bị quản thúc ở đó. Tôi bị giam ở tầng hai và bị giám sát bởi hai nữ công an. Phía dưới lầu, có hai nam công an và một người giúp việc. Họ bắt tôi xem các chương trình phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ. Họ muốn tôi báo cáo về các học viên mà tôi biết và chi tiết của một số hoạt động. Tôi bảo họ rằng cách thức tu luyện của chúng tôi là công khai, minh bạch, và tất cả các hoạt động đều mở cửa cho công chúng.
Một ngày họ đưa một nhóm người của đài truyền hình đến, nói rằng muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn. Tôi trở nên cảnh giác, vì tôi biết rằng chế độ này rất giỏi chế tác tin tức giả. Tôi không được để cho kế hoạch của họ thành công. Tôi ngồi đả tọa song bàn với tay ở thế hợp thập. Hai cảnh sát đến kéo chân tôi ra, nhưng họ không làm thế nào kéo được chúng, và cuối cùng người của đài truyền hình tức giận bỏ đi.
Sau đó, người của Ủy ban Chính trị Pháp luật đến. Khi họ nhìn thấy tôi, họ nói, “Hãy xem chúng tôi đã đối xử với chị tốt như thế nào.” Họ thuyết phục tôi, “Chị là đảng viên. Vì vậy chị nên đứng về phía chính phủ. Vì lợi ích cho tương lai của mình, tốt hơn là chị hãy từ bỏ tu luyện.” Tôi trả lời, “Đảng Cộng sản Trung Quốc có nhiều cuộc cách mạng và bức hại người Trung Quốc, và không nhiều trong số họ có kết cục tốt đẹp.” Khi họ thấy rằng những lời nói của họ không thể làm tôi thay đổi, họ bỏ đi rất cay cú.
Hậu quả là, họ để mặc tôi và hàng ngày tôi có thể luyện công và niệm Pháp Luân Đại Pháp trong phòng. Tôi cũng giúp đỡ người giúp việc làm các công việc nhà hàng ngày, và chúng tôi trở thành bạn tốt.
Quản lý sau đó cử một nữ công an đi công tác. Cô ta nhờ tôi chăm sóc con mình trong vài ngày. Tôi đồng ý, khi cô ấy quay lại đón con, đứa bé đã khóc và không theo cô ấy. Cô ấy rất cảm động và nói với tôi, “Tôi biết rằng những người tu luyện Pháp Luân Công là người tốt.”
Tôi được thả ra vào ngày 01 tháng 10, ngày được cho là nhạy cảm. Tôi bị ngồi tù 81 ngày. Sau khi được thả, một người giúp việc trẻ đến nhà tôi, và tôi nhắc cô ấy hãy nhớ rằng tất cả những người tu luyện Đại Pháp đều là người tốt.
Đến Bắc Kinh thỉnh nguyện và an toàn trở về
Ở công sở, tôi là trưởng ban. Khi tôi bị quản thúc, vị trí công việc được giao cho người quản lý của tôi. Khi quay lại làm việc, tôi không được bổ nhiệm vào vị trí cũ. Các đồng nghiệp cũ không nói chuyện với tôi. Tôi không mấy bận tâm đến thái độ của họ và tiếp tục học Pháp và luyện công như bình thường.
Sau đó, vài học viên đến nhà tôi và nói một số học viên đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Chúng tôi thảo luận liệu chúng tôi có nên đi hay không. Tôi ngộ ra rằng mặc dù Sư Phụ không nói về việc đi bất kỳ đâu để chứng thực Pháp, Bắc Kinh là trung tâm của tà ác, vì vậy đến đó để chứng thực Pháp và phản đối cuộc bức hại là điều hiển nhiên.
Đêm đó tôi có một giấc mơ. Tôi nhìn thấy nhiều học viên Đại Pháp ngồi trong ôtô. Tôi hỏi họ, “Chúng ta đang đi đâu thế?” Họ đáp lại, “Tất nhiên là đến Thủ đô!” Tôi hỏi, “Tại sao lại đi đến đó?” Họ trả lời, “Để chứng thực Pháp!” Tôi nói, “Tôi nghe thấy nói rằng việc đi lại ở đó rất khó khăn, tà ác đang bắt người.” Họ nói, “Chẳng có gì phải sợ cả. Tà ác không mạnh và chỉ cần ngón tay nhỏ của Sư phụ là đủ vê nát nó. Chính niệm có thể giải thể tà ác. Chúng ta sẽ an toàn trở về.”
Cuối tháng 05 năm 2000, khoảng bảy, tám người chúng tôi cùng đến Bắc Kinh. Trên đường đi, không ai có một chút sợ hãi và chúng tôi không bị chặn lại. Chúng tôi đến Bắc Kinh vào nửa đêm và gặp được một học viên địa phương. Cô ấy nói đêm hôm đó có một thứ rất lạ – có một cầu vồng tỏa sáng trên bầu trời.
Ngày tiếp theo, vài học viên ở địa phương chúng tôi đã gặp gỡ các học viên đến từ nơi khác. Chúng tôi có tất cả 20 người. Chúng tôi chia làm hai nhóm và đến quảng trường Thiên An Môn để chăng biểu ngữ. Hôm đó ở quảng trường Thiên An Môn có rất nhiều người. Chúng tôi giơ biểu ngữ và đồng thanh hô to, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!” Lúc đó xe công an đi đến, và chúng tôi hô to vài lần. Nhiều người tụ tập xung quanh và quan sát chúng tôi. Chúng tôi cùng nắm tay, và công an phải lôi kéo rất lâu trước khi có thể đẩy chúng tôi lên xe công an. Trong xe, tất cả cùng hô to cho đến khi chúng tôi đến Sở công an của quảng trường Thiên An Môn.
Tại đồn, các học viên từ các nơi đến Bắc Kinh để chăng biểu ngữ đã bị giam giữ chật kín hết các buồng giam. Công an gọi vài học viên nam vào phòng và tra hỏi. Chúng tôi nghe thấy tiếng la hét của các đồng tu và biết rằng công an đang đánh họ.
Tôi bị yêu cầu điền vào một tờ đơn và người ta nói rằng nếu tôi làm điều đó, tôi sẽ được thông báo cho lãnh đạo của tôi đến đón về. Tôi nói, “Tôi không muốn làm liên lụy đến người khác, vì vậy tôi sẽ không điền vào tờ giấy. Chúng tôi đến đây để bày tỏ nguyện vọng cá nhân, và chúng tôi không làm gì vi phạm luật pháp. Anh nên thả chúng tôi.” Họ phớt lờ tôi và còng hai tay tôi về phía sau. Một viên công an đánh tôi vào mặt bằng một cây côn lớn. Công an khác đá tôi. Tôi hoa mắt và đầu tôi quay cuồng. Tôi la lớn, “Công an đánh tôi, đánh người là phạm pháp!” Họ ngừng đánh tôi, và tôi nói với họ, “Là công an, làm sao các anh có thể đánh một công dân không có vũ khí và không đe dọa đến các anh!” Họ tháo còng tay cho tôi, và tôi có thể nhìn thấy xương cổ tay tôi lộ ra vì đã bị cùm cắt vào thịt. Mặt tôi sưng đến nỗi không thể nhận ra được. Chân tôi bị bầm tím, nhưng nó không đau lắm. Tôi biết là Pháp thân của Sư phụ đã chịu đựng đau đớn cho tôi.
Hàng ngày có nhiều học viên đã bị đưa đến sở công an, và cũng hàng ngày nhiều đại diện từ các văn phòng địa phương đến đó để nhận dạng các học viên trong khu vực mình và áp tải họ về. Tuy nhiên không ai có thể xác định được chúng tôi từ đâu đến. Chúng tôi đã tuyệt thực ba ngày. Mọi người luyện công và nhẩm Pháp ở trong buồng giam. Chiều ngày 04 tháng 06, trưởng phòng công an đến và hỏi chúng tôi ai là đại diện của nhóm. Một công an chỉ vào tôi và yêu cầu tôi bước lên. Các học viên khác nghĩ tôi sẽ bị đánh, vì vậy họ đứng quanh tôi, cùng nắm tay. Hai viên công an lao vào tôi như những con sói, nắm lấy tóc tôi, và lôi tôi ra ngoài. Bởi vì tôi đã không ăn trong ba ngày, tôi rất yếu và gần như ngất đi. Khi đó, tôi nghĩ về Sư phụ, và với tất cả khả năng, tôi hô to, “Sư phụ!” Giọng của tôi rất to, và mọi người có mặt đều kinh ngạc. Viên công an lập tức để tôi đi. Trưởng đồn đi đến nói với tôi, “Tất cả các người đã gây rắc rối đủ rồi đấy. Chúng tôi sẽ thả người ra. Về nhà và đừng đến Thiên An Môn nữa.”
Chúng tôi đã được tự do! Chúng tôi an toàn ra về và thấy vui trong lòng. Tôi đi đến nhà bố mẹ và ở đó trong vài ngày. Tôi luyện công và những vết thương hồi phục lại. Tôi quay lại làm việc sau 10 ngày nghỉ.
Tuy nhiên, lần này khi quay lại làm việc, tôi phải chịu một loạt các hình phạt hành chính, hết cái này đến cái khác. Tôi mất vị trí công việc cũ và bị giáng đến cấp bậc thấp nhất.
(Còn tiếp)
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/29/264814.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/11/137070.html
Đăng ngày 24-02-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.