[MINH HUỆ 24-11-2012] Kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Xin chào các bạn đồng tu.

Pháp hội Trung Quốc hàng năm lại đến, và tôi biết tôi phải tham gia vào cơ hội hiếm có này. Tôi xin được báo cáo với Sư phụ từ bi vĩ đại và chia sẻ với các bạn đồng tu về chặng đường 18 năm tu luyện của tôi.

1. Tầm sư học Đạo

thiên mục của tôi được khai mở từ khi tôi còn nhỏ, và tôi có thể  nhìn thấy những đình đài ở không gian khác. Bà ngoại tôi là một Phật tử, bà thờ Phật và tụng kinh niệm Phật hàng ngày, và tôi ngồi thiền và niệm Phật cùng bà.

Một ngày bà gọi tôi đến và nói rằng bà sắp quay lại thiên quốc nhưng Sư phụ của tôi vẫn đang ở thế giới này. Không lâu sau, bà qua đời, với một nụ cười trên khuôn mặt, khi đó bà 89 tuổi.

Vào mùa hè năm 1984, tôi bị một căn bệnh lạ. Tôi đến một số bệnh viện lớn, nhưng không chữa được. Cuối cùng, tôi được chẩn đoán là bị chứng cuồng loạn (hysteria) . Một hôm tôi tìm đến một thầy bói và cầu xin bà ấy cứu tôi. Bà ấy cười và nói: “Cô không bị bệnh, là cơ duyên của cô với Phật đã đến.”

Vào một đêm cuối năm 1984, tôi bị sốc khi đang ngủ vì một tiếng sét đánh rất to, tiếng nổ ở ngày trên đỉnh đầu tôi, và tôi ngồi dậy trên giường. Cả căn phòng tràn đầy ánh sáng, và một vị Phật to lớn sáng chói xuất hiện ngay trước mắt tôi, nhưng mọi thứ biến mất khi tôi chớp mắt. Nửa giờ sau tôi mới hồi tỉnh và bắt đầu khóc. Tôi quyết tâm sẽ tu thành Phật trong đời này và hi vọng sớm tìm được Sư phụ trong thế giới này.

2. Cơ duyên thiêng liêng và thần thánh

Trong suốt 10 năm sau đó, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều trong khi đi tìm Sư phụ. Tháng 07 năm 1994 một học viên giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi và cho tôi mượn cuốn Pháp Luân Công.

Vài ngày sau, một cư sĩ Phật giáo ba lần liền tìm đến tôi và cho tôi xem băng video của Pháp Luân Công. Khi tôi nhìn vị Phật màu vàng trong băng hình thực hiện các đại thủ ấn, đột nhiên tôi nhớ ra rằng tôi đã nhìn thấy điều này hơn 12 năm trước. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển ở chỗ bụng dưới. Tôi cảm thấy cơ thể tôi như rời khỏi mặt đất, và tôi thấy nhiều anh hài trên đầu và trên vai tôi. Ba ngày sau, tôi học năm bộ công Pháp, và thường nhìn thấy Sư phụ mặc bộ đồ luyện công màu vàng luyện công trước mặt tôi.

Vào mùng 05 tháng 08 năm 1994, tôi tham dự lớp giảng Pháp của Sư phụ ở thành phố Cáp Nhĩ Tân. Tôi thấy Pháp thân của Sư phụ trang nghiêm vô tỉ. Tôi đã rơi nước mắt khi nhớ lại cái đêm hơn 10 năm trước khi tôi nhìn thấy vị Phật to lớn ấy. Tôi nghĩ: “Đây chính là vị Sư phụ mà tôi đã khổ công tìm kiếm suốt những năm qua.”

3. Chứng thực Pháp trong tù

Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, chính quyền Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Tôi đã đến chính quyền tỉnh để thỉnh nguyện và sau đó đến Bắc Kinh ba lần. Tôi bị coi là “nhân vật trọng điểm” và bị đuổi việc. Tôi bị giam giữ ba lần trong một trại cưỡng bức lao động, với tổng thời gian là ba năm và bị kết án tù sáu năm.

Vào tháng 12 năm 1999, tôi bị kết án ba năm trong trại lao động và bị giam giữ bất hợp pháp ở trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia. Chính niệm của tôi đã không đủ mạnh, và chấp trước sợ hãi rất mạnh mẽ.  Bị vây quanh bởi các cựu học viên đã ngộ theo đường tà, tâm oán hận đối với cảnh sát tà ác và các cựu học viên nổi lên trong tâm tôi.

Một ngày nọ tôi mơ thấy Pháp thân của Sư phụ đến chỗ tôi. Tôi liền nói: “Sư phụ, xin hãy nhanh chóng đưa con đi khỏi đây.” Sư phụ lắc đầu và nói: “Đây là một tầng không gian khác trong vũ trụ, và những người ở đây đều là họ hàng của con. Sao con có thể quên việc cứu người như thế?” Tôi như được thức tỉnh từ trong mê và cuối cùng đã ngộ ra: “Tôi không đến đây để bị đàn áp. Tôi ở đây để cứu độ chúng sinh.”

Giúp các đồng tu giác ngộ và trở về

Tôi bắt đầu bằng việc liên lạc với các cựu học viên đã ngộ theo đường tà. Tôi giao lưu với họ dựa trên Pháp lý và giúp họ ngộ ra để trở về với Đại Pháp. Tôi hát cho họ nghe. Nước mắt lăn trên khuôn mặt tôi khi tôi hát, và một số trong họ cũng khóc. Một số học viên đã tìm các cai ngục và nói rằng họ sẽ vấn tiếp tục tu luyện Đại Pháp.

Một hôm một học viên bị tà ngộ đã tố cáo tôi. Người chính trị viên đã vội vã gọi tôi đến văn phòng của cô ấy và nói: “Không dễ để chúng tôi chuyển hóa một người, nhưng giờ họ đã quay ngoắt lại từ khi chị bắt đầu hát. Chị đúng là một người rất nguy hiểm.” Cô ấy sạc hai chiếc dùi cui điện và chuẩn bị sốc điện tôi. Tôi quát lên, chỉ vào mặt cô ấy và nói : “Tôi không  giết người, đốt  phá hay cướp giật! Tôi chỉ hát; chị không nên nghĩ đến chuyện sốc điện tôi nữa!”. “Chị muốn sốc điện tôi, chị có sợ quả báo không?” Cô ấy nhanh chóng đáp lại: “Không ai sốc điện chị, nhưng chị không được hát nữa”. Rồi cô ấy bỏ đi trong giận giữ.

Giảng chân tướng cho các tù nhân và cai ngục

Tôi đối xử với các tù nhân một cách từ bi và kể với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi chép xuống bài “Tố nhân” trong Hồng Ngâm và truyền nó cho mọi người. Họ nhớ bài thơ, và số vụ đánh chửi nhau đã hiếm xảy ra sau đó.

Một vài ngày sau, cai ngục Vương nói với tôi rằng: “Pháp Luân Công thật là lợi hại, có thể biến sói ác thành cừu.” Cô ấy nói thêm rằng: “Thực ra, tôi là một Phật tử. Hãy cho kể cho tôi Pháp Luân Công chính xác là gì vậy.” Tôi kể lại toàn bộ cuộc hành trình của tôi từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi bảo cô ấy đọc cuốn sách của thiên thượng – Chuyển Pháp Luân. Cô ấy hứa sẽ tìm cuốn Chuyển Pháp Luân.

Một ngày, trưởng trại cưỡng bức lao động nói với tôi rằng cô ấy muốn biết tại sao tôi vẫn chưa chuyển hóa. Tôi đã nói từ 07 giờ tối đến nửa đêm. Cô ấy nói: “Tôi có một người họ hàng cũng tu luyện Pháp Luân Công. Tôi sẽ nghĩ cách để cho chị về nhà.”

Vào ngày 23 tháng 03 năm 2001, tôi đột nhiên có triệu chứng bệnh. Dưới sự bảo hộ của Pháp thân của Sư phụ, tôi đã ra khỏi trại cưỡng bức lao động với một tờ giấy ân xá y tế.

Sau khi từ trại lao động về nhà, tôi tìm lại bốn người cai ngục đã hiểu chân tướng, và gửi các cuốn sách Chuyển Pháp Luân cho họ. Hai trong số họ đã bắt đầu tu luyện trong Đại Pháp.

Giảng chân tướng trong tù

Vào ngày Pháp Luân Đại Pháp năm 2002, khi tôi đi treo các biểu ngữ giảng chân tướng ở ngoài, tôi bị bắt giữ một lần nữa và bị kết án sáu năm tù trong nhà tù Liêu Ninh.

Các cai ngục trong tù ra lệnh cho các tù nhân đe dọa tôi. Tuy nhiên, hàng ngày tôi đã tìm cơ hội để giảng chân tướng. Một số tù nhân trở nên thích tập luyện Pháp Luân Công. Hầu hết họ đồng tình với Đại Pháp, và một người thậm chí còn đến cửa phòng của cai ngục và hét lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Cai ngục đã đá cô hai cái. Cô ấy quay lại và bảo tôi: “Hôm nay tôi rất hạnh phúc bởi vì tôi đã hét lên: ’Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!’”

Hoàn cảnh của tôi cũng dần dần nới lỏng, tôi đã có thể đi lại trong nhà tù mà không gặp cản trở. Tôi đã tìm cơ hội để giảng chân tướng cho các tù nhân và đưa các bài báo mới cho các đệ tử Đại Pháp. Người đội trưởng thường thu xếp để tôi giúp cô ấy giải quyết các vấn đề khi các tù nhân gây chuyện. Tôi dùng cơ hội này để giảng chân tướng cho họ, và họ đã  hoàn toàn thay đổi.

Triển hiện điều kì diệu ở trong tù

Vào giữa tháng 03 năm 2004 một cái mụn to bằng quả trứng mọc lên ở tay phải của tôi, rất đau đớn khó chịu. Các cai ngục thuyết phục tôi phẫu thuật nhưng tôi từ chối. Một ngày, một tù nhân hỏi tôi: “Tại sao chị vẫn gặp vấn đề này trong khi chị vững tin vào Đại Pháp? Tôi sẽ tin Pháp Luân Công nếu chị có thể làm cho nó biến mất.” Tôi nói: “Cái mụn này sẽ biến mất ngày mai.” Đêm đó, tôi phát chính niệm vào cái mụn để làm cho nó biến mất ngay lập tức. Tôi nhìn nó một cái, nó vẫn ở đó, nhưng tôi không quan tâm đến nó. Đến trưa hôm sau, người tù nhân đến và hỏi tôi: “Cái mụn đã biến mất chưa?” Tôi nói không suy nghĩ: “Nó đã biến mất rồi.” Tôi sờ vào chỗ cái mụn và phát hiện ra rằng nó đã biến mất! Thật đáng kinh ngạc. Tôi không thể tin rằng đó là sự thật. Tôi xúc động rơi nước mắt, và phải mất một lúc lâu mới tỉnh lại. Tôi liền cảm ơn sự từ bi vĩ đại của Sư phụ!

Vào ngày 08 tháng 04 năm 2005, Sở Tư pháp tỉnh hạ lệnh: “Tỉ lệ chuyển hóa các học viên phải đạt 90%,” và tôi bị phân loại vào thành phần phải chuyển hóa đầu tiên. Các tù nhân được hạ lệnh phải đọc các tài liệu tà ác cho tôi và cố ép tôi từ bỏ Đại Pháp. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho họ trong suốt ba tháng khó khăn ấy.

Một hôm đến lượt chị Lý và chị Vu đọc các tài liệu tà ác cho tôi. Chị Vu đọc không ngừng nghỉ, bởi vì chị ấy mong được giảm án. Tôi đã choáng váng bởi vì tôi đã rất mệt mỏi. Đột nhiên có tiếng sấm sét ở khắp nơi, và tôi nghe thấy có ai đó đang ăn năn hối lỗi. Tôi mở mắt ra và thấy tay chị Vu đang run, và cô ấy cứ nói đi nói lại: “Tôi xin lỗi, Sư phụ Lý Hồng Chí. Xin đừng trách tôi.” Người tù nhân kia, chị Lý, nói: “Chị cứ tiếp tục đọc mặc dù chị không nên làm như vậy. Đây là quả báo.” Ngay sau đó, một tiếng sấm “ầm” vang lên từ phía cửa sổ đi vào, và chuyển vòng quan ba người chúng tôi ba lần trước khi biến mất. Tất cả chúng tôi đều giật mình. Tôi nghĩ chắc là mưa và nhanh chóng mở cửa sổ và nhìn ra ngoài. Tôi thấy hai con rồng vàng lớn, và tôi gọi chị Vu đến xem. Cô ấy chỉ thấy cái đuôi của một con rồng và nói: “Chuyện này thật kì diệu! Tất cả những gì Pháp Luân Công nói đều là đúng.” Sau đó cô ấy kể cho tôi chuyện vừa xảy ra: “Tôi đang đọc quyển sách này và đột nhiên một quả bóng ánh sáng lăn vào từ cửa sổ. Nó đập vào đầu tôi một âm thanh khổng lồ và đánh quyển sách ra khỏi tay tôi. Một giọng nói vang lên: ‘Cô còn dám đọc hả?’ Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ đọc cuốn sách tà ác này nữa. Tôi mà đọc, thì tôi sẽ chết.” Ngày hôm sau, cô đến chỗ người cai ngục và kể cho cô ấy nghe về điều kì diệu đã xảy ra đêm hôm trước. Người cai ngục không tin và nhìn tôi: “Tôi nghe nói chị nhìn thấy hai con rồng lớn. Có thật không?” Tôi nói: “Hoàn toàn đúng.”

Tôi nhớ lại rằng, khi còn nhỏ, bằng thiên mục tôi đã từng nhìn thấy hai con rồng vàng. Giờ tôi hiểu rằng đó là những Thần hộ pháp của tôi, và họ đã luôn ở bên tôi.

Phản bức hại

Thời gian trôi đi, tôi dần thấy chán việc chịu đựng trong tù, và tôi xin Sư phụ nhanh chóng kết thúc những ngày này. Tôi bị tà ác lợi dụng ngay khi chấp trước nổi lên. Chưa đầy ba ngày sau, sự bức hại đã leo thang.

Nhà tù đã chuyển một cai ngục tà ác đến. Cai ngục này rất nhẫn tâm, và một đệ tử Đại Pháp đã bị bức hại đến chết chỉ vài ngày sau khi viên cai ngục này đến. Cai ngục này thiết kế một kế hoạch bức hại cho riêng tôi và chọn hai tù nhân tà ác nhất để thực hiện nó.

Tôi tự nhủ: “Với Sư phụ ở đây và với Pháp ở đây, tôi sẽ có thể chiến thắng tà ác.” Hai tù nhân bắt tôi phải đứng và ép tôi nghe họ đọc về học thuyết chủ nghĩa tà ác và những tiêu chuẩn lệch lạc. Tôi ngồi xuống và nhẩm Luận Ngữ. Tôi hát các bài hát Đại Pháp khi họ mắng chửi tôi với những lời lẽ thô tục. Họ điên tiết và nói: “Chúng ta chưa bao giờ thấy ai như cô. Làm sao cô có thể chịu đựng được như vậy?” Tôi nói: “Cả hai người các chị đã làm rất nhiều việc xấu, đó là quả báo khiến các chị bị bỏ tù. Các chị làm sao có đủ tư cách để dạy dỗ tôi? Người xấu dạy người tốt một bài học? Thiên lý không cho phép!”

Ba tháng trôi qua, và tôi vẫn chưa bị “chuyển hóa.” Cai ngục tà ác quát tháo họ vì sự bất lực của họ và đánh họ. Do vậy, họ hợp sức lại để đánh tôi và ép tôi “chuyển hóa.” Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Ngay lập tức tôi cảm thấy tôi có thần thông lớn mạnh và tôi hét lớn: “Ai dám hại ta?”  Tôi túm lấy vai của một tù nhân và chỉ vào cô ta: “Cô dám hại tôi không? Cô có biết tôi là ai không?” Cô ấy run lên trong sợ hãi. Tôi thả cô ta ra và nói: “Hãy trèo qua bức tường kia!” Và cô ta thực sự đã đi ra và cố trèo qua tường. Cả hai bàn chân đã rời khỏi mặt đất nhưng cô ấy trượt xuống và nằm trên sàn nhà. Cô ấy lặp đi lặp lại: “Tôi không dám đọc nữa đâu!” Khi cô ấy hồi tỉnh lại, tôi kể cho cô ấy về chuyện đã xảy ra. Cô ấy không tin và cho rằng tôi đang nói nhảm. Một tù nhân khác nói: “Đừng nói gì nữa. Tất cả đều là thật. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Thật là đáng sợ!”

Từ đó, họ không dám làm những chuyện tà ác với tôi nữa. Thay vào đó, họ bảo vệ tôi và canh gác cho tôi hàng ngày.

4. Vứt bỏ sinh tử trong khi bị bệnh

Một ngày nọ chấp trước của tôi lại nổi lên, và tôi xin Sư phụ giúp tôi sớm rời khỏi nơi này. Tôi nói nó thậm chí có thể xảy ra dưới dạng ân xá vì bệnh nặng. Không lâu sau, tôi ở trong trạng thái bị bệnh nặng; tôi bị chẩn đoán là bị u nang buồng trứng, xơ gan cổ trướng, phì lá lách. Tôi thậm chí cảm thấy khó thở. Tôi bừng tỉnh sau cơn mê: “Con sai rồi, Sư phụ. Đó chính là chấp trước người thường của con mang đến quan sinh tử này.” Tình trạng của tôi ngày càng tệ hơn, và vào đêm 30 tháng 11 năm 2006, các cai ngục gửi tôi về nhà với một tờ “ân xá y tế.” Sáng hôm sau gia đình tôi miễn cưỡng đưa tôi đến bệnh viện để phẫu thuật. Người bác sĩ nói với con gái tôi: “Phẫu thuật không thu được gì cả. Cô ấy chỉ sống được 03 tháng nữa thôi.” Sau khi con gái tôi cầu xin ông ấy, người bác sĩ quyết định sẽ làm phẫu thuật trong 01 tuần sau đó.

Trong khảo nghiệm sinh tử, tôi ngộ ra rằng niệm của người tu luyện là tối quan trọng. Niệm của một người tu luyện là sự lựa chọn giữa làm thần hay làm người. Bất kể vấn đề gì xảy ra trong cơ thể tôi đều là vì vũ trụ của cơ thể tôi không đạt tiêu chuẩn của Pháp. Vì việc sống chết là quyết định bởi Sư phụ, nên tôi đã rời bệnh viện, bất chấp sự phản đối của gia đình.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã học cách dùng máy tính và máy in. Trong khi kéo lê cái bụng trướng của tôi, tôi đã phân phát tài liệu cho hàng trăm gia đình mỗi ngày. Từ lúc nào không biết, chỗ sưng dần dần biến mất sau khi tôi ngã xuống và đứng lên vô số lần. Sư Phụ đã cho tôi một cuộc sống mới.

5. Khuyên người dân thoái Đảng ở trước nhà tù và trong viện kiểm sát

Với lòng biết ơn sự kì diệu của Đại Pháp, các cai ngục thoái Đảng.

Vào tháng 05 năm 2007, lãnh đạo nhà tù bảo tôi đến bệnh viện để theo dõi bệnh tình của tôi. Khi một bác sĩ nhìn thấy tôi, ông ấy đã không tránh khỏi ngạc nhiên: “Chị vẫn còn sống.” Tôi giảng chân tướng cho anh ấy và bảo anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và cho tôi cuộc sống thứ hai. Anh ấy lắng nghe và gật đầu: “Tôi phải tìm hiểu Pháp Luân Công trong tương lai.” Anh ấy nhận tài liệu giảng chân tướng mà tôi cho anh ấy. Cuối cùng, anh ấy nói: “Với điều kiện sức khỏe như thế này, chị sẽ lại bị bỏ tù tiếp. Nhưng tôi phải làm một việc tốt cho Pháp Luân Công. Tôi sẽ đóng dấu vào đây, và chị có thể tiếp tục hưởng ân xá y tế.”

Sau khi rời bệnh viện, tôi đến nhà tù giảng chân tướng. Người đội trưởng quá phấn khích khi nhìn thấy tôi và nói: “Có đúng là chị không đấy? Thật không thể tin được!” Tôi nói: “Lý do tôi đến đây là để cho chị tận mắt chứng kiến sự kì diệu của Đại Pháp.” Tôi cũng hi vọng rằng chị sẽ thoái Đảng và chọn một tương lai tốt đẹp hơn.” Cô ấy gật đầu đồng ý. Tôi nói: “Tôi hi vọng rằng chị sẽ đối xử với các học viên một cách tử  tế.” Cô ấy nói: “Việc nhìn thấy chị khiến tôi hiểu rằng Pháp Luân Công không phải là một môn tập bình thường.”

Sau đó 04 cai ngục đi ra khỏi nhà tù. Họ đã không nhận ra tôi. Tôi nói: “Tôi đến đây thăm các chị.” Sau đó họ nhận ra tôi và nói một cách đầy phấn khích: “Chị vẫn còn sống! Chuyện này thật khó tin.” Tôi bắt đầu giảng chân tướng và kể với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và tôi đã được cho một cuộc sống mới. Tôi nói: “Tôi hi vọng rằng các chị sẽ không bức hại những người tu luyện tốt bụng nữa.” Họ gật đầu.

Trước khi rời đi, tôi nói: “Tôi giúp các chị thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhé.” Họ gật đầu lần nữa.

Công tố viên đồng ý rằng Đại Pháp bị oan, và thoái Đảng

Tôi bị bắt giữ vào ngày 28 tháng 06 năm 2008, trong khi Olympic Bắc Kinh diễn ra. Cảnh sát lấy đi một máy tính, hai máy in, một đầu in đĩa CD, sách Pháp Luân Công, và một lượng lớn tài liệu. Họ cố gắng kết án tôi một lần nữa.

Tôi ngộ ra rằng đây là một khảo nghiệm sinh tử khác. Tôi biết rằng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội cứu người. Do vậy, tôi đã đến viện kiểm sát.

Công tố viên pha trà, kéo ghế và cho tôi ngồi. Tôi nói: “Tôi chân thành muốn kể với anh sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.” Và tôi lấy ra một cuốn  sách nhỏ mà tôi đã chuẩn bị trước và đưa cho các công tố viên.

Tôi nói trong khoảng 03 giờ đồng hồ. Một công tố viên thở dài và nói, “Đảng Cộng sản [Trung Quốc] thật sự hết rồi. Với những người như chị, nó chỉ là vấn đề niềm tin, và chị đã bị đưa đến trại cưỡng bức lao động và kết án tù. Việc này đúng là sai rồi.” Tôi nhanh chóng nói: “Ngày tận thế của Đảng đang ở ngay trước mắt chúng ta. Hãy để tôi giúp các vị thoái Đảng. Nếu các vị có thể thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo,’ các vị có thể sống khỏe mạnh khi thảm họa xảy ra.”

Người công tố viên nói: “Chúng tôi sẽ niệm.” Anh ấy làm một báo cáo ngắn và viết trên giấy rằng anh ấy đồng ý thoái Đảng. Anh ấy nói: “Hãy về nhà đi. Chúng tôi biết sẽ phải làm gì với trường hợp của chị.”  Vụ việc của tôi về sau đã được rút lại.

Tất cả những gì tôi có đều đến từ Đại Pháp. Tôi sẽ đem hết thảy để hồi báo cho chúng sinh. Tôi phải học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm nhiều hơn, và cứu nhiều người hơn.

Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/24/明慧法会–助师正法-兑现誓约-264811.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/18/137168.html

Đăng ngày 18-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share