[MINH HUỆ 19-11-2012] Tôi phục vụ trong quân đội từ năm 1979 đến 1993, sau đó tôi chuyển sang Ủy ban kỷ luật tại một địa phương. Sức khoẻ của tôi rất tệ trước khi bước chân vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã giảm bớt thời gian ngủ của mình còn 03 giờ mỗi ngày để có đủ thời giam làm việc, học Pháp vài tiếng một ngày, luyện các bài công pháp, và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Việc ngủ chỉ 03 giờ một ngày đã không ảnh hưởng gì đến khả năng làm các việc mà đệ tử Pháp Luân Đại Pháp cần làm.
Kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!
Các đồng tu đã hỏi tôi về lịch hàng ngày của tôi như thế nào. Trước khi chia sẻ, tôi nói với họ rằng tôi chỉ ngủ 03 đến 04 giờ mỗi ngày. Khi tôi xong việc trở về nhà, tôi ăn tối, rồi học Pháp. Sau đó tôi ngủ từ 8h30 tối đến giờ phát chính niệm. Sau đó tôi học Pháp và luyện năm bài công pháp. Sau khi phát chính niệm theo thời gian đã định, tôi phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Nếu thời gian cho phép, tôi chuẩn bị thêm các lá thư giảng chân tướng vào trước hoặc sau giờ làm việc.
Tôi đã thực hiện theo lịch hàng ngày như vậy kể từ tháng 01 năm 2009, và nó thật không dễ dàng. Lúc đầu tôi rất khó giữ tỉnh táo sau nửa đêm. Để vượt qua điều này, tôi đứng dậy, quỳ gối để học, rửa mặt bằng nước lạnh, và làm mọi cách mà tôi có thể nghĩ đến. Sau một thời gian tôi không còn thấy buồn ngủ nữa, và ngay cả khi tôi không ngủ, tôi vẫn tràn đầy năng lượng vào hôm sau.
Thực ra tôi là một học viên lâu năm, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995. Tôi đã bị giam bất hợp pháp trong trại cưỡng bức lao động trong một năm rưỡi và bị giam trong tù trong năm năm rưỡi, tổng cộng là bảy năm, tôi được thả vào năm 2009. Sau khi được thả, tôi thấy rằng cần phải bù đắp lại cho thời gian tôi đã mất. Do vậy tôi quyết định chỉ ngủ 03 giờ một ngày.
thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ra lệnh cấm Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu đàn áp vào năm 1999, các đồng tu và tôi đã đến gặp chính quyền tỉnh để thỉnh nguyện quyền được tu luyện. Chúng tôi đã được mời đến nói chuyện về môn tu luyện với các quan chức chính quyền. Chúng tôi bắt đầu bằng việc nói với họ lý do tại sao Pháp Luân Đại Pháp tốt cho xã hội và không hề gây ra một tác hại nào.
Tôi cũng kể cho họ nghe về cuộc sống của tôi, bắt đầu bằng việc tôi đã phục vụ trong quân ngũ từ năm 1979 đến năm 1993 và sau đó chuyển sang một Ủy ban kỷ luật tại địa phương. Lúc đó sức khoẻ tôi rất tệ và được các bác sĩ tại Bệnh viện Hoà bình Quốc tế chẩn đoán là có vấn đề về cổ, đau tim, sưng họng, bệnh thần kinh, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, và nhiều thứ nữa. Tôi phải đến bệnh viện hàng tuần để điều trị. Để thoát khỏi cơn đau và bệnh tật, tôi đã học thật nhiều các loại khí công, nhưng đã không thành công.
Năm 1995 một đồng nghiệp đã giới thiệu với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Ngay lập tức, tôi đã mua cuốn sách chính – Chuyển Pháp Luân, và đọc sách. Sau khi đọc sách, tôi ngừng dùng thuốc mà không gặp vấn đề gì. Huyết áp của tôi trở lại bình thường, và khi tôi tiếp tục luyện tập, tôi đã khỏe khoắn trở lại.
Tôi vốn có nhiều thói quen xấu, ví dụ như không trả tiền cho thức ăn tôi dùng tại quán cà phê tại công ty mà tôi quản lý. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi đã trả tiền cho những gì mình đã dùng. Vào cuối tuần tôi mua các nguyên liệu cho quán cà phê và lẽ ra sẽ được trả lại 20 tệ, nhưng tôi đã không đòi hỏi gì. Khi thức ăn bị mất, tôi dùng tiền của mình để mua đồ thay thế. Tôi không còn nộp hoá đơn giả, vì giờ đây tôi sống theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi đã nói chuyện với các quan chức chính quyền tỉnh, cảnh sát nói với chúng tôi rằng chúng tôi có thể về. Khi ra về tôi thấy có vài học viên đang điền vào các mẫu đơn, đang cung cấp địa chỉ nhà của họ. Tôi nói với họ rằng, bởi vì chúng ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta là người tốt và không phải đăng ký với chính quyền. Vài học viên nghe lời khuyên của tôi và ra về. Những người đã cung cấp thông tin cá nhân thì bị can nhiễu bởi các quan chức ĐCSTQ. Họ bị đưa tới các trung tâm tẩy não của chính phủ. Tôi nhận ra rằng miễn là chúng ta không hợp tác với các tay sai của ĐCSTQ, thì họ không thể bức hại chúng ta.
Bị giam trong trại cưỡng bức lao động
Tôi đã bị bắt và đưa đến một trại cưỡng bức lao động. Khi kinh văn “Kiến nghị” của Sư Phụ trong “Tinh Tấn Yếu Chỉ II” được công bố, chúng tôi đã có thể phân phát nó đến tất cả các học viên trong trại. Sau đó các học viên đã đồng loạt hủy bỏ bản chứng nhận “chuyển hóa”. Các lính gác bắt đầu lo sợ, và tôi bị chuyển từ Nhóm Hai sang Nhóm Ba.
Có hai người chúng tôi là học viên trong Nhóm Ba. Chúng tôi bắt đầu học Hồng Ngâm và các kinh văn khác. Tôi nói với người trưởng nhóm tù nhân: “Kiều Thạch đã điều tra về Pháp Luân Đại Pháp và đã kết luận rằng nó có lợi cho xã hội.” Tôi đã nói về Giang Trạch Dân, người bắt đầu cuộc đàn áp do ghen tị bởi có quá nhiều người tu luyện. Tôi đã nói với anh ấy về màn kịch Tự thiêu ở Thiên An Môn. Tôi chỉ ra sự nguỵ tạo trong vụ tự thiêu: “Tại sao chai nhựa chứa xăng lại không không bị tiêu hủy trong vụ cháy? Tại sao tóc Vương Tiến Đông không bị cháy? Tại sao cảnh sát đi lại quanh đó và mang theo bình chữa cháy trên lưng họ?”
Tôi quyết định viết một lá thư dài 16 trang để giảng chân tướng. Trong thư tôi nói rằng, trong các học viên, nhiều người có học thức cao và đảm nhiệm các chức vụ cao cấp. Họ biết phân biệt đúng sai. Họ đã trải qua nhiều phong trào chính trị được khởi xướng bởi ĐCSTQ và có thể nhận ra đâu là sự thật và đâu là dối trá. Tôi nhấn mạnh các lợi ích sức khoẻ mà các học viên đã thể nghiệm được. Tôi nói rằng cha tôi đã được chẩn đoán ung thư và đã trở nên khoẻ mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hiện tại vẫn còn sống. Tôi đã cung cấp chi tiết về việc gia đình tôi hưởng lợi ích từ tu luyện Đại Pháp như thế nào.
Người trưởng nhóm tù nhân cũng thay đổi thái độ của họ sau khi ở cùng các học viên và khâm phục vì chúng tôi vì dám đứng lên đối đầu với cai ngục. Lá thư của tôi được truyền tay giữa mọi người trong Nhóm Ba, bao gồm cả những người cai ngục. Một lần nọ khi tôi đang luyện công, cai ngục hỏi tôi đang làm gì vậy. Người trưởng nhóm tù nhân nói rằng tôi đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứu vãn cuộc hôn nhân của tôi
Sau khi bị giam giữ trong tù trong hơn năm năm, tôi được thả vào năm 2009. Tôi ngay lập tức gặp khảo nghiệm. Em trai tôi, chồng của đứa em gái thứ hai của tôi, và chị của cậu ấy đến đón tôi về. Họ muốn đưa tôi về quê bởi vì vợ tôi đòi ly dị. Tôi nói rằng tôi phải nói chuyện lại với vợ tôi bởi vì học viên không ly dị. Nếu tôi ly dị, người ta sẽ nghĩ rằng tu luyện Pháp Luân Công gây ra ly dị.
Vợ tôi nói rằng tôi có thể giữ hết tiền – bà ấy chỉ muốn ly dị thôi, bởi vì sống với tôi khiến bà ấy phải chịu đựng và bà ấy thấy rất khổ sở. Bà ấy phàn nàn rằng nhà chúng tôi đã bị lục soát bởi cảnh sát và phải mất đến ba ngày để sắp xếp mọi thứ lại. Bà ấy cũng phàn nàn về sự cô đơn khi tôi ở trong quân ngũ, ngay cả khi con chúng tôi ra đời. Bà ấy có rất nhiều điều trong lòng.
Sau đó tôi bày tỏ quan điểm của mình. Tôi nói rằng tình thế như vậy không phải là điều tôi muốn. Nhưng bà ấy nên nhận ra rằng ĐCSTQ là thủ phạm, không phải là các học viên. Tôi dùng các ví dụ khác nhau để giải thích cho lý luận của mình. Tôi hỏi bà ấy: “Sư phụ của tôi đang bị phỉ báng, chẳng lẽ tôi không nên đứng ra giảng thanh chân tướng?” Rồi tôi nhắc bà ấy nhiều chứng bệnh mà tôi vốn phải gánh chịu, vốn không chữa khỏi được ngay cả khi chúng tôi sử dụng đến đồng tiền cuối cùng. Đúng vậy, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi đã có lại sức khoẻ mà không tốn một xu. Tôi nói về các loại bệnh tật của bà ấy, con của chúng tôi, và của cha tôi và tất cả mọi người đã lấy lại được sức khoẻ như thế nào sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nhắc bà ấy nhớ rằng có thời điểm tôi bị xe hơi đụng mà không bị thương tật gì, cũng như các sự việc khác xảy ra đã cho thấy uy lực của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Đúng là bà và con đã trải qua rất nhiều việc, và tôi không muốn nó điều đó xảy ra một chút nào. ĐCSTQ không chỉ đàn áp tôi mà còn cả gia đình của tôi nữa. ĐCSTQ phải chịu trách nhiệm cho việc phá hỏng mối quan hệ của chúng ta.”
Bố mẹ vợ tôi nói rằng nếu tôi bị bắt vào tù một lần nữa, tôi sẽ phải đồng ý ly dị. Họ nói rất nhiều điều. Tôi trả lời: “Giờ con đã tự do và con sẽ bù đắp lại cho vợ.” Sau khi tôi nói vậy, vợ tôi đã đồng ý để thử làm lại một lần nữa. Tôi giúp bà ấy làm các việc trong nhà và nhẫn nại khi bà ấy phàn nàn. Cuộc sống tiếp tục trôi qua, và tôi đối đãi với tất cả mọi người dựa theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn.
Nói về lợi ích trước khi nói về Pháp Luân Đại Pháp
Năm 1988, tôi là một đại đội trưởng trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Sau khi rời khỏi tiền tuyến, tôi được đề bạt làm phó chỉ huy tiểu đoàn, với quân hàm thiếu tá, và tiểu đoàn của tôi được xếp hạng là nhóm chiến đấu tinh nhuệ.
Vào ngày 02 tháng 06 năm 1989, vị quân trưởng của quân đoàn 38 đã từ chối đến Thiên An Môn để chấp hành mệnh lệnh giới nghiêm. Chúng tôi đã được giao trách nhiệm này, và tôi đã chứng kiến tận mắt cuộc thảm sát ngày 04 tháng 06 ở Thiên An Môn.
Có nhiều lúc tôi đã dùng thông tin trên trước khi nói với người khác chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, mọi người lắng nghe những gì tôi nói. Tôi cũng nói về động cơ chính trị được khởi xướng bởi ĐCSTQ và hỏi mọi người có biết rằng có bao nhiêu người dân Trung Quốc đã bị bức hại đến chết. Có quá nhiều sự kiện lịch sử có thể dùng trước khi giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp để thu hút sự chú ý của người nghe.
Phát chính niệm
Tôi thường phát chính niệm bốn lần mỗi ngày và phát bù sau đó nếu tôi bỏ lỡ giờ phát chính niệm. Phát chính niệm có hiệu nghiệm tốt sau giấc ngủ vài tiếng hoặc sau khi làm tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng phát chính niệm trong khi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Trước khi gửi các tài liệu giảng chân tướng, tôi nói chuyện với các tờ bướm và nói cho chúng biết việc cứu chúng sinh là quan trọng như thế nào và phát chính niệm. Vài đồng tu nói rằng trường trung học và tiểu học không thể nhận tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi phủ nhận suy nghĩ đó và đã có thể gửi thư khá thành công. Những người bạn nhận được thư đều nói cho tôi biết rằng họ nhận được. Sau khi gửi thư đến các viên chức cấp cao của tòa án, các thẩm phán viên, và Phòng 610, tôi được báo rằng họ đã nhận được thư.
Xả bỏ sợ hãi
Khi tôi bắt đầu nói cho mọi người về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã ẩn giấu chấp trước sợ hãi và không chắc chắn. Một lần khi tôi đi qua cầu và do dự rằng tôi có nên nói chuyện với người đằng trước mình hay không. Tôi làm quen trước bằng vài câu xã giao với anh ấy. Rồi tôi hỏi rằng anh có biết chuyện thoái khỏi ĐCSTQ hay không. Vì anh ấy không biết, tôi nói: “Việc thoái khỏi ĐCSTQ, Đoàn và Đội là rất quan trọng.” Anh ấy thể hiện sắc mặc lo sợ và nói: “Anh được ĐCSTQ nuôi và trả lương, tại sao anh lại chống đối Đảng. Tại sao anh nói như vậy được chứ?” Tôi thấy lạnh gáy và chua chát trong tâm trí và không biết nên làm gì nữa. Rồi tôi bước chậm lại để anh ấy đi trước tôi. Sau khoảng một phút anh ấy quay lại và liếc nhìn tôi. Tim tôi đập nhanh và tôi sợ bị báo cảnh sát.
Có lần tôi để đĩa Thần Vận vào xe một ai đó. Một chàng trai trẻ mở cửa xe. Anh ấy thấy đĩa DVD và quăng nó ra khỏi xe. Tôi thấy lạnh người, và sự sợ hãi len vào tâm trí tôi. Tôi đã nghĩ đến việc ngừng các nỗ lực giảng chân tướng của tôi lại. Tôi không làm gì và chờ xem. Sau đó, một người lớn tuổi đi ngang qua và nhặt đĩa DVD lên. Điều này khiến tôi thấy thoải mái hơn.
Một người khác tiến đến cạnh xe anh ấy và nói với người bạn rằng: “Nhìn này.” Tôi nghĩ ngay rằng đó là an bài của Sư phụ. Điều này cho tôi biết rằng tôi nên tự tin hơn; một khi một người có tự tin, thì học viên đó có thể làm bất kỳ điều gì anh ấy muốn. Dần dần, tôi trở nên can đảm và tự tin hơn. Bây giờ khi tôi gặp người bảo vệ an ninh khu vực, tôi đưa cho họ tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và nói với họ về Nghệ thuật Thần Vận. Tôi nói với họ sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và đưa cho họ phần mềm giúp vượt qua rào cản internet của Trung Quốc.
Xin Sư phụ trợ giúp
Những lúc nguy cấp, nhờ Sư phụ trợ giúp là điều quan trọng. Một lần khi tôi đặt các DVD giảng sự thật vào các hộp thư, có vài chiếc rớt xuống đất. Tôi nghe tiếng chân đi và ngay lập tức tôi nhờ Sư phụ giúp đỡ. Tôi nói trong đầu rằng: “Cứu người là việc chính đáng nhất và không ai có thể được phép can nhiễu tôi.” Người đàn ông kia đã đi ngang qua tôi mà không nhìn.
Trong một dịp khi tôi phát tài liệu, một người đến gần sát tôi và dò xét kỹ. Tôi đi ra cửa và anh ấy theo tôi, vì vậy tôi nói chuyện với người bảo vệ. Thấy vậy, người đàn ông kia quay lưng bỏ đi.Tôi nói với Sư phụ rằng: “Con vẫn chưa xong việc, con cần phải quay lại.” Tôi quay lại và bắt đầu phát các tài liệu còn lại trong nửa giờ. Tôi bất ngờ thấy sợ. Rồi một luồng ấm chảy qua thân thể tôi từ phía bên trái. Tôi nhận ra rằng Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng nên phát hết số tài liệu còn lại. Miễn là chúng ta tín Sư tín Pháp, không gì có thể gây hại cho chúng ta.
Trên đây là chia sẻ kinh nghiệm cá nhân tôi. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, xin hãy từ bi chỉ ra.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/19/明慧法会–日睡三小时-修己救人忙-265191.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/21/137192.html
Đăng ngày 18-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.