Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-11-2012]
Khi tôi giảng chân tướng cho ông chủ một siêu thị nhỏ, ông ấy đã rất tức tối và không chỉ nói xấu Đại Pháp và Sư phụ mà còn xúc phạm tôi. Thậm chí gia đình ông ấy còn cố tránh tôi. Tuy thế, tôi cũng không tức giận. Tôi biết họ đã bị đầu độc bởi những lời dối trá và tuyên truyền vu khống. Tôi vẫn cố tiếp xúc với họ, và sau đó, toàn bộ gia đình ông ấy đã thoái Đảng. Tất cả các thành viên trong gia đình người chủ siêu thị đã thoái Đảng. Ông ấy thực sự rất hạnh phúc khi làm tam thoái và bây giờ ông chỉ nói những điều tốt đẹp về Pháp Luân Công. Ông ấy cũng rất vui vẻ khi nhận những tờ tiền có ghi chân tướng. Ông nói: “Tôi muốn đổi tiền cho cô, chẳng biết là cô có bao nhiêu.” Vợ ông ấy nói với tôi: “Chúng tôi tiêu nó nhanh hơn cô nhiều.”
–Trích từ tác giả
Xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi đã bị giam giữ trong nhiều năm và tôi muốn chia sẻ một chút về kinh nghiệm giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh của mình sau khi tôi được thả và cũng là để báo cáo lên Sư phụ.
Chủ động giải thể tà ác và giảng chân tướng để cứu độ cảnh sát
Sau khi được thả, tôi đã ở nhà và học Pháp một thời gian. Sau đó, tôi quyết định giảng chân tướng cho những cảnh sát đã bức hại mình.
Đầu tiên, tôi đến sở cảnh sát địa phương và tìm người đã bắt tôi. Tôi hỏi ông ấy bằng chính niệm: “Ông nhận ra tôi chứ? Do ông trợ giúp cuộc bức hại mà tôi đã ở tù suốt mấy năm.” Ông ấy giải thích rằng mặc dù ông ấy có bắt tôi thật, nhưng đó không phải do ông tự làm, mà ông chỉ tuân theo lệnh cấp trên thôi. Ông ấy nói Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã trả lương cho ông ấy, vì thế ông ấy phải làm vậy. Tôi nói: “Lương của ông chính là từ nhân dân mà ra, tiền của ĐCSTQ cũng vậy. Nếu ĐCSTQ bảo ông phải giết hại ai đó, ông có giết anh ta không? Nếu họ bảo ông phóng hỏa, ông có làm không? Ông có thể tìm người nào tốt hơn các học viên Pháp Luân Công không? Ông biết hậu quả của việc đi theo ĐCSTQ chứ? Ông biết là có bao nhiêu người đã gặp báo ứng vì đàn áp các học viên Pháp Luân Công không?” Vị cảnh sát này chẳng còn gì để chối cãi nữa. Tôi tiếp tục: “Nếu ai đó nói với tôi rằng ông vẫn đang bắt giữ các học viên Pháp Luân Công, tôi sẽ không cứu ông được đâu.” Ông ấy đáp: “Đa tạ, đa tạ. Tôi sẽ không bắt các học viên Pháp Luân Công nữa đâu.” Kể từ đó, tôi không còn nghe thấy ông ấy bắt các học viên nữa.
Sau đó, tôi đi thẳng đến phòng 610 ở địa phương. Nhân viên trong phòng nhất mực bảo tôi rằng vị trưởng phòng không có ở đó. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ trong lúc chờ vị trưởng phòng. Một nhân viên muốn đuổi tôi, nhưng tôi nhất quyết không rời đi. Cuối cùng, vị trưởng phòng cũng đến, tôi hỏi ông ấy: “Tôi đã vi phạm luật nào mà tôi lại phải ngồi tù mấy năm qua? Mẹ tôi đã qua đời trong lúc tôi ngồi tù, con gái tôi thì bị bệnh mất ngủ. Tôi đã giết hại ai à? Tôi đã phóng hỏa ư hay là đã ăn cắp cái gì? Tôi sẽ bồi thường thiệt hại và tạ lỗi với người đó nếu như ông tìm ra bất kì một người nào bị tổn hại. Ông hãy dừng ngay những việc làm sai trái này lại. Ông nhìn xem bao nhiêu thiên tai đang xảy ra. Đó chính là do con người vô đức mà tạo thành.”
Một lần, tôi nhìn thấy những từ phỉ báng Đại Pháp trên cột điện, tôi đã lấy một tấm vải che chúng đi. Tôi cố tẩy bỏ những phần chữ vẫn còn bị lộ ra. Có ai đó đang quan sát tôi. Một chiếc xe máy đang đi theo tôi nhưng tôi không thấy sợ. Tôi chỉ thấy người này thật đáng thương bởi vì họ đã bị che mắt bởi những lời dối trá. Tôi đã thử tiếp cận người này, nhưng khi tôi làm thế thì anh ấy phóng xe đi mất. Sau đó lại có một chiếc ô tô bám theo tôi. Tôi không thể nhìn được người trong xe vì cửa sổ của xe đã phun sơn, nhưng tôi để ý đến biển số xe. Chiếc xe mà họ dùng để theo dõi tôi thường xuyên thay đổi. Tôi biết là tà ác không thể ngăn tôi cứu độ chúng sinh. Tôi sẽ chỉ nghe theo Sư phụ và làm những việc mà Sư phụ yêu cầu, bao gồm học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm, và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa. Tôi đã giảng chân tướng cho hơn 700 người trong hai tháng đó. Dù đi bất cứ đâu, tôi cũng luôn bị xe ô tô theo dõi. Tôi nhìn thẳng vào chiếc xe đó và mỉm cười với những người ngồi trong. Tôi cười vì họ thật quá ngốc.
Một lần khác, tôi nhận ra có hai cảnh sát mặc thường phục đang theo dõi tôi trong khi tôi phân phát tài liệu ở một thành phố khác. Tâm sợ hãi của tôi nổi lên khi tôi về tới nhà. Tôi không thể học Pháp hay phát chính niệm được. Trong đầu tôi toàn nghĩ xem tôi sẽ giấu những tài liệu và bộ sách Pháp Luân Công ở đâu. Những suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu tôi cho đến tận sáng hôm sau khi tôi luyện công. Khi tôi làm động tác ôm bánh xe ở bài công pháp số hai, tôi chợt nhớ đến một bức tranh về vụ tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn trên các tài liệu, và những cảnh sát đó có thể được cứu nếu họ đọc chúng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã gỡ bỏ chấp chước sợ hãi và lo lắng của tôi như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó, tôi quyết định đến nói chuyện với những cảnh sát đang theo dõi mình.
Đầu tiên, tôi đến đồn cảnh sát ở phía Bắc thành phố. Một cảnh sát trẻ tuổi hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không, tôi đáp: “Tôi đang bị kẻ xấu theo dõi”. Anh ấy nói: “Cô vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà cô đã đến báo cáo rồi. Tôi không thể ở bên và bảo vệ cho cô cả ngày được.” Tôi nói: “Đợi đến lúc có chuyện xảy ra với tôi thì lúc đấy báo là quá muộn rồi đúng không? Anh không đủ khả năng bắt người xấu mà anh chỉ đủ khả năng bắt những học viên Pháp Luân Công thôi đúng không?” Viên cảnh sát cố ngăn tôi và nói: “Đừng nói đến Pháp Luân Công ở đây, tôi chẳng tin cái gì hết.” Tôi nói: “Tôi tập Pháp Luân Công và tu luyện theo Chân – Thiện – Nhẫn. Sao lại không thể đề cập tới Pháp Luân Công?” Anh ấy nói: “Những người tu theo Phật giáo và Cơ đốc giáo không giống như những học viên Pháp Luân Công – các người luôn muốn chỉ cho mọi người thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nếu mọi người không tin điều đó, thì các người lại đi theo họ và giảng chân tướng.” Tôi cười và đáp: “Hình như anh có duyên với Pháp Luân Công và ai đó đã nói cho anh sự thật rồi.”
Anh ấy nói: “Vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn được dàn dựng không phải là vô duyên vô cớ. Chắc chắn là có lý do đằng sau việc này thì nhà nước mới đàn áp Pháp Luân Công như vậy.” Tôi đáp: “Theo như lý luận của anh thì những cán bộ kì cựu đã bị đàn áp trong thời kì đại cách mạng văn hóa cũng là ‘không có lửa làm sao có khói’ à, và chắc chắn cũng có một nguyên nhân đằng sau việc ĐCSTQ thảm sát các sinh viên đang đứng lên chống lại tham nhũng vào ngày 04 tháng Sáu năm 1989.” Nghe vậy, anh ấy im lặng. Tôi nói tiếp: “Ngoài những gì anh xem trên TV ra thì anh đã bao giờ nghe thấy các học viên Pháp Luân Công khác tự thiêu chưa?” Khi anh ấy bảo chưa, tôi lại tiếp tục: “Trông tôi có giống người muốn tự thiêu không?” Anh ấy cười, tôi lại nói: “Để ép tôi từ bỏ niềm tin của mình, ĐCSTQ đã dùng đến hơn 20 chủng hình phạt để tra tấn tôi, nhưng đều vô ích. Họ còng tay tôi rồi treo tôi lên, tiêm chất độc vào tôi, xiết chặt cổ tôi bằng dây thừng, đánh đập và lột quần áo của tôi để làm nhục tôi, v.v.” Anh ấy đã sốc khi nghe tất cả những điều này.
Tôi nói tiếp: “Thậm chí quân đội Nhật Bản còn chưa bao giờ dùng những thủ đoạn đó khi họ chiếm đóng Trung Quốc trong thế chiến II, vậy mà ĐCSTQ dùng nó để [bức hại] những người tốt này. ĐCSTQ đã gây ra biết bao nhiêu tội ác rồi? Làm sao Trời có thể dung thứ cho nó đây? Anh có phải đảng viên ĐCSTQ không?” Anh ấy gật đầu, tôi nói: “Vậy thì hãy mau chóng thoái Đảng để tự cứu lấy mình. Đừng đi theo họ làm những điều ác nữa.” Anh ấy lại gật đầu [đồng ý].
Tôi đi đến một đồn cảnh sát khác nằm ở phía Nam thành phố. Tôi cũng giảng chân tướng cho vị cảnh sát ở đó và giúp ông ấy thoái Đảng. Cuối cùng, chiếc ô tô đang theo dõi tôi đã biến mất.
Tôi thấy một cảnh sát mặc thường phục đang theo dõi tôi khi tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng vào ngày 20 tháng 07 năm 2012. Anh ấy giả vờ như đang tập thể dục. Tôi hỏi anh ấy: “Anh làm việc ở đâu?” “Tôi đang bán mấy chiếc xe cũ ấy mà,” anh ấy đáp. “Nhưng trông anh chẳng giống những người làm công việc đó gì cả. Tên anh là gì?” tôi hỏi. Anh ấy trả lời: “Tôi không thể nói cho cô được.” Tôi nói tiếp: “Người nào mà sợ nói tên mình ra đều là đặc vụ. Bởi vì họ làm những việc đáng xấu hổ nên họ mới không dám nói cho người khác biết tên của mình. Đừng làm những việc xấu để kiếm chút lời. Nhìn xem bao nhiêu thiên tai xảy ra đều là do con người vô đạo đức mà thành.” Sau khi bị tôi chất vấn, anh ấy đã đi vào khách sạn bên đường. Tôi chạy theo anh ấy vào trong khách sạn đó nhưng không tìm thấy anh ấy đâu. Từ đó, vị cảnh sát ngầm này không bao giờ xuất hiện nữa.
Một hôm, tôi viết lên cột điện: “ĐCSTQ là tà ác, nó đã giết hại 80 triệu người dân Trung Quốc.” Sau đó, tôi để ý thấy có một chiếc xe màu đen đỗ trước tôi. Một người đàn ông quát tôi từ trong xe: “Cô đang viết cái gì đấy?” Tôi bình tĩnh nói: “Chẳng gì cả. Ông từ đâu đến?” Ông ấy trả lời rất hung dữ: “Đến từ sở cảnh sát. Lên xe đi.” Tôi đi đến chỗ ô tô của ông ấy và nói: “Đừng quá đa nghi như vậy, ông cứ đi tiếp đi.” Ông ấy lặng lẽ rời đi.
Giảng chân tướng cho chánh án hình sự
Một vài học viên địa phương bị nhốt trong trại giam và đang chờ xét xử. Tôi và nhiều đồng tu khác quyết định giảng chân tướng cho vị chánh án của phiên tòa. Tôi đã không biết phải làm việc đó như thế nào vì tôi không biết mức độ bị đầu độc [những lời giả dối] của vị chánh án này, cũng như không biết những lá thư giảng chân tướng mà các học viên đã gửi cho ông ấy có hiệu quả thế nào. Tôi không kiên nhẫn được, vì thế tôi quyết định phối hợp với những học viên điềm đạm để chúng tôi có thể tương trợ lẫn nhau.
Chúng tôi tập trung vào các điểm chính khi gặp ông ấy. Chúng tôi đã giảng chân tướng từ nạn tham nhũng của ĐCSTQ cho đến những thảm họa thiên tai phát sinh, từ sự tàn bạo, chuyên quyền của ĐCSTQ cho đến những phong trào chính trị trong lịch sử đã giết hại 80 triệu người dân Trung Quốc; và rồi từ cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Công đến việc Pháp Luân Công giờ đã hồng truyền trên toàn thế giới. Vị chánh án tập trung lắng nghe và chỉ ngắt lời khi ông ấy tiếp nước cho chúng tôi. Ông nói: “Pháp Luân Công là chính trị”. Tôi nói: “ĐCSTQ cho rằng bất kì ai phản đối Đảng hôm nay thì hôm sau đều sẽ muốn lên cướp chính quyền. 2000 năm trước, Khổng Tử đã phản đối Đảng nào? Ông ấy có liên quan gì đến chính trị? Nhưng ĐCSTQ vẫn lên án Ông trong những năm 1970.” Vị chánh án gật gù cười: “Đúng, đúng”. Chúng tôi đã yêu cầu ông ấy thả những học viên Pháp Luân Công vô tội. Chúng tôi nói rằng chúng tôi đang tu Phật và bức hại người tu luyện sẽ là một tội ác rất lớn.
Vị chánh án bối rối nói: “Mọi người đều biết rằng nếu cấp trên không gây áp lực lên chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không tham gia cuộc bức hại này. Tôi không thể làm gì và cũng còn có những người khác tham gia vào chuyện này nữa.” “Ít nhất thì ông không chủ động tham gia vào cuộc bức hại, không giúp người xấu làm việc ác và điều đó sẽ tốt cho ông,” tôi nói. Viên chánh án gật đầu. Cuối cùng ông ấy cũng đồng ý thoái Đảng và cũng công nhận Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân – Thiện – Nhẫn là tốt. Trước khi chúng tôi ra về, tôi đã đưa ông vài tờ tài liệu và đĩa DVD giảng chân tướng, ông ấy nói đùa: “Nhìn những cái này xem – chúng được gọi là ‘tang chứng’ đấy nhé.” Ông ấy chỉ vào một tài liệu và nói: “Để tôi đọc cái này xem sao.” Tôi nói: “Đây là vấn đề khác, xin ông hãy đọc nó đi.” Ông ấy gật đầu.
Bốn việc đã thay đổi hoàn toàn thái độ của gia đình một người chủ siêu thị
Khi tôi giảng chân tướng cho ông chủ một siêu thị nhỏ, ông ấy đã rất tức tối và không chỉ nói xấu Đại Pháp và Sư phụ mà còn xúc phạm tôi. Thậm chí gia đình ông ấy còn cố tránh tôi. Tuy thế, tôi cũng không tức giận. Tôi biết họ đã bị đầu độc bởi những lời dối trá và tuyên truyền vu khống. Tôi vẫn cố tiếp xúc với họ, và sau đó, toàn bộ gia đình ông ấy đã thoái Đảng.
1. Bố chồng tôi thích ăn đậu phụ. Sáng nào tôi cũng phải dậy sớm để đi mua đậu phụ cho bố. Sau đó, bố chồng tôi về quê sống nhưng cứ ba đến năm hôm tôi lại đến thăm bố và mang cho bố một hũ đậu phụ. Tôi và chồng tôi phải lái xe hàng chục dặm để đến được đó. Vợ ông chủ siêu thị khen tôi là một người con dâu hiếu thảo.
2. Một lần tôi đến mua đậu phụ chậm nên ở đó chỉ còn lại một ít. Vợ ông chủ dùng một tay để lấy hũ đậu phụ to ra và bắt đầu múc đậu phụ. Tôi đang mải nghĩ điều gì đó nên quên không giúp bà ấy. Những miếng đậu phụ rơi xuống sàn khi bà ấy đang múc. Tôi nghĩ giá như tôi giúp bà ấy thì đậu phụ sẽ không rơi ra như vậy. Tôi đã xin lỗi và xin trả tiền đền bù. Thế nhưng bà ấy không cần tiền và tự nhận đó là lỗi của mình.
3. Tôi đến siêu thị để mua mì ăn liền. Tôi mua hai gói, một gói 02 nhân đân tệ và gói kia 2,5 nhân dân tệ. Vợ ông chủ chỉ tính tôi 04 nhân dân tệ nên tôi đã nhắc bà ấy tính lại giá tiền. Bà ấy nói: “Chỉ có học viên Pháp Luân Công là trung thực thôi. Nếu việc này mà xảy ra với người khác, họ sẽ mau chóng cầm mì về.” Sau đó, nhóm quan chức từ cục quản lý đô thị đi qua, vợ ông quản lí nói luôn: “Các ông có phải đảng viên ĐCSTQ không? Nhanh nhanh thoái xuất khỏi nó đi. Pháp Luân Công rất là tốt đó.”
4. Tôi nhìn thấy dưới đất có một cái áo khoác được bọc rất đẹp lúc từ siêu thị sang đường. Tôi đợi một lúc nhưng chẳng thấy ai quay lại tìm nó. Tôi đã đưa nó cho bà vợ ông chủ và nhờ bà ấy xem hộ có ai đi tìm cái áo ở bên kia đường không. Bà ấy nói: “Cô đúng là một người chân chính.” Sau đó, tôi nghe bà ấy kể chủ nhân của chiếc áo đã hỏi bà ấy xem có nhìn thấy chiếc áo không. Và bà ấy đã trả lại cho chủ nhân của nó. Người chủ chiếc áo này rất lấy làm cảm kích và cảm ơn bà ấy nhưng bà ấy bảo: “Đừng cảm ơn tôi, một học viên Pháp Luân Công đã nhặt được chiếc áo này nhưng cô ấy về mất rồi.”
Tất cả các thành viên trong gia đình người chủ siêu thị đã thoái Đảng. Ông ấy thực sự rất hạnh phúc khi làm tam thoái và bây giờ ông chỉ nói những điều tốt đẹp về Pháp Luân Công. Ông ấy cũng rất vui vẻ khi nhận những tờ tiền có ghi chân tướng. Ông nói: “Tôi muốn đổi tiền cho cô, chẳng biết là cô có bao nhiêu.” Vợ ông ấy nói với tôi: “Chúng tôi tiêu nó nhanh hơn cô nhiều.”
Một dịp khác, tôi quên không mang tiền khi đi mua hàng. Con gái ông chủ nói: “Lần sau cô trả cũng được”. Nhưng tôi lập tức trở về nhà để lấy tiền. Con rể ông chủ đã không đếm tiền mà để luôn tiền vào ngăn kéo. Tôi nói: “Sao cháu không đếm tiền?” Cả con gái và con rể ông chủ nói: “Nếu ai khác đưa tiền thì chúng cháu sẽ đếm, còn riêng tiền của cô thì không cần phải đếm nữa.”
Chiếc bùa hộ mệnh đã trở lại một cách kỳ diệu 45 ngày sau khi tôi bị tai nạn ô tô
Tôi bị tại nạn xe hơi khoảng hai giờ chiều ngày 18 tháng 03 năm 2012. Một chiếc ô tô màu đen đâm vào tôi trong khi tôi đang giảng chân tướng cho một thanh niên. Tôi đưa hai tay ôm bụng, chỗ đó thực sự rất đau và tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Rất nhanh sau đó, tôi không còn đau nữa. Chiếc xe hất tôi ra xa năm đến sáu mét. Người lái xe nồng nặc mùi rượu, tiến lại chỗ tôi và nói: “Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về vụ tai nạn này. Để tôi đưa cô đến bệnh viện.” Thấy anh ấy đang hoảng sợ, tôi cười và nói: “Tôi không sao. Tôi là học viên Pháp Luân Công, có Sư phụ bảo hộ tôi.” Người lái xe nói: “Cô có thể đứng dậy không? Thử đi cho tôi xem nào.” “Anh có thể giúp tôi nhặt đôi giầy kia chứ?” tôi hỏi anh ấy.
Người lái xe đi nhặt giầy cho tôi cách đó vài mét. Tôi tranh thủ nhặt chiếc đồng hồ đã bị vỡ lên (Tôi sẽ tự sửa nó). Tôi đi vài bước đến chỗ người lái xe và nói: “Anh đã từng thấy sự kỳ diệu của Pháp Luân Công chưa?” Người lái xe vui mừng nói: “Cô không cần phải nói gì cả đâu, giờ tôi hiểu rồi. Dù sao thì tôi vẫn phải đưa cho cô một chút tiền.” Anh ấy vừa nói vừa cho tay vào túi quần. Tôi ngăn anh ấy lại: “Tôi sẽ không nhận tiền của anh. Sư phụ tôi dạy chúng tôi làm người tốt. Nếu là một người tu luyện Pháp Luân Công chân chính, người đó sẽ làm chính xác những điều mà Sư phụ yêu cầu. Hôm nay anh may mắn đấy. Nếu anh đâm phải người khác thì anh sẽ gặp rắc rối to.”
“À còn nữa, sao anh lại lái xe trong khi say xỉn thế?” Anh ấy đáp: “Cô thật là cao thượng! Cho tôi số điện thoại của cô được không? Tôi muốn làm bạn với cô.” Tôi trả lời: “Tôi không muốn gì từ anh cả, tôi chỉ muốn nói với anh vài điều, đó là ĐCSTQ vẫn đang bắt giữ những người tốt và điều đó phạm đạo trời.” Người lái xe nói rằng anh ấy đã hiểu. Tôi nói tiếp: “Giờ anh có thể đi được rồi. Tôi cần phải về nhà và thay quần áo đây.” Anh ấy nói ngay: “Để tôi đưa cô về.”
Sau đó, anh ấy thấy cái hãm xung đã bị hỏng, chỉ còn bằng lái vẫn ở đó. Cũng có một vết lõm trên ô tô. Một cụ già cầm gậy batoong đang đứng gần đó chỉ vào tôi và nói với người lái xe: “Cô ấy là người rất tốt!” Tôi nói với người lái xe “Anh sẽ phải mất chút tiền để sửa lại xe đấy.” Sau đó, anh ấy kể cho tôi hồi còn đi học, anh là một đứa trẻ rất nghịch ngợm, vì thế cô giáo không cho anh ấy kết nạp Đoàn. Tôi tặng anh ấy một tấm bùa hộ mệnh với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và nói: “Anh sẽ bình an khi đeo nó.” Anh ấy nhận lấy tấm bùa hộ mệnh và cảm ơn tôi không ngớt.
Khi về tới nhà, tôi mới để ý cái bùa hộ mệnh của tôi đã bị rơi mất, chỉ còn lại mỗi dây đeo ở trên cổ. Tôi đã rất buồn. Tôi gọi điện cho họ hàng và kể cho họ về việc Sư phụ đã bảo hộ tôi như thế nào. Thật ngạc nhiên là tất cả họ đều đổ lỗi cho người lái xe và muốn anh ấy bồi thường, nếu không thì họ sẽ kiện anh ấy ra tòa. Em gái tôi nói: “Công ty em có người bị tai nạn xe hơi. Lúc đấy thì không thấy gì, nhưng người đó đã qua đời vài ngày sau đó vì nội tạng bị tổn thương.” Cô ấy cũng khuyên tôi đến bệnh viện khám và chú ý tới điều này. Khi chồng tôi nghe thấy, anh ấy rất lo lắng cho tôi và nói: “Em mà có mệnh hệ gì, làm sao mà anh sống nổi?” Tôi nói: “Em khác họ. Em đã có Sư phụ bảo hộ và Sư phụ chỉ bảo hộ cho người tốt thôi. Ngài không bảo hộ cho người xấu. Nếu em không làm theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, Sư phụ sẽ không bảo hộ em và sau đó anh sẽ thực sự gặp rắc rối đó”. Chồng tôi thì thầm: “Anh ta thực sự đã gặp được một người tốt”.
Ngày 03 tháng 05, tôi dọn sang một căn phòng nhỏ hơn sau khi con gái tôi về nghỉ hè. Khi tôi nhặt một chiếc gối lên, tôi nhìn thấy chiếc bùa hộ mệnh màu xanh lá cây của mình, không chệch vào đâu được, đó chính là chiếc bùa hộ mệnh với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đang nằm dưới cái gối đó. Tôi cầm nó mà lệ tuôn rơi. Sư phụ đã nhìn thấu tâm tôi và giúp tôi tìm nó.
Tôi có nhiều câu chuyện về việc giảng chân tướng và chứng thực Pháp nhưng tôi không thể kể hết chi tiết mọi chuyện ở đây được. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ học Pháp nhiều hơn, tu luyện bản thân tốt và cứu độ nhiều chúng sinh hơn. Chúng ta hãy xứng đáng với sự kỳ vọng của Sư phụ và sự kỳ vọng của chúng sinh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/27/明慧法会–讲真相、正念救有缘-264737.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/23/136762.html
Đăng ngày 18-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.