Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở  tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-12-2012]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Thấm thoát đã đến Pháp hội lần thứ 09 của Trung Quốc trên Minh Huệ. Khi hồi tưởng lại những sự kiện trong năm nay, tôi thấy dường như chẳng có điều gì đặc biệt để viết cả. Nhưng sau khi chia sẻ với những đồng tu khác, tôi nghĩ rằng mình đang ích kỷ, không chịu suy nghĩ và không nhận ra bản thân mình có thời gian để viết. Ngày hôm nay, tôi sẽ  nhân cơ hội này để chia sẻ về việc Sư phụ đã dạy tôi làm người tốt như thế nào, và tôi đã phối hợp chỉnh thể để cứu độ chúng sinh ra sao.

Coi bản thân mình là người tu luyện; hàng trăm người họ hàng ủng hộ nỗ lực giảng chân tướng cứu độ chúng sinh của tôi

Bố mẹ chồng của tôi có 08 người con, và một đại gia đình với tổng cộng 47 người. Mẹ chồng tôi đã qua đời vào tháng 10 năm 2010. Vì mẹ đông con cháu, nên cũng có nhiều vấn đề phức tạp phải giải quyết sau khi mẹ mất. Cô chồng tôi nói với tôi: “Có quá nhiều việc phải lo sau khi mẹ chồng cháu mất!” Tôi hỏi cô: “Là những việc gì ạ?” Cô đáp: “Cô nghe nói căn nhà mà bà ấy sống không phải là của cháu, và một căn nhà khác cũng không phải là của cháu.” Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười: “Cháu có thể giải thích cho họ rằng cả hai ngôi nhà này thực sự là của cháu. Nhưng nếu họ không tin cháu thì cứ để họ lấy nó đi. Miễn là cháu có một chỗ để ở, cháu sẽ không tranh giành với họ. Cho dù có điều gì xảy ra đi chẳng nữa, cháu sẽ cố gắng để buông bỏ lợi ích cả nhân và đặt gia đình lên trên hết. Quan trọng nhất là chúng ta có thể sống hòa thuận.”

Cô ấy sửng sốt nhìn tôi và nói: “Cháu ơi là cháu, cháu có điên không vậy? Chúng không phải là điều mà cháu có thể từ bỏ dễ dàng như vậy đâu. Những ngôi nhà kia đều đáng giá cả một gia tài lớn đấy! Cháu đã học điều này từ Đại Pháp đấy à?” Tôi trả lời: “Vâng, Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng ‘cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.’ Chính vì thế cháu không tranh cãi với họ, cũng sẽ không ghét họ. Họ không hiểu được việc này, vì thế mà họ mới tranh giành nó. Cô thấy đúng không?” Cô chồng tôi cười và nói: “Cháu đúng là một người tốt.”

Ba ngày sau khi mẹ chồng tôi được chôn cất xong xuôi, tất cả con cháu tụ họp đông đủ tại nhà. Bố chồng tôi đã gọi họ đến và nói: “Ngôi nhà mà bố đang sống là do Tiểu Lương mua. Còn ngôi nhà kia cũng là do Tiểu Lương mua.” Một trong số các chị chồng tôi tiếp lời: “Đúng ạ, con đã thấy họ trả tiền mua hai ngôi nhà đó.” Bố chồng tôi nói tiếp: “Bố không trả tiền mua ngôi nhà này và ngay cả hóa đơn điện thoại của bố cũng là do vợ chồng Tiểu Lương trả. Bây giờ các con nên ngừng tranh cãi về vấn đề này đi.” Sau khi nghe bố chồng tôi giải thích, mọi người đều im lặng và ngừng tranh luận. Tôi rất cảm động và không nghĩ rằng bố lại có thể diễn giải mọi chuyện một cách rõ ràng như vậy. Không khí yên bình đã lại một lần nữa được trả lại cho gia đình của chúng tôi.

Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, việc chăm nom bố chồng đã 88 tuổi trở thành một vấn đề. Mọi người nói chúng tôi nên hỏi xem bố chồng tôi muốn làm gì. Ông đáp: “Vũ Minh là học viên Pháp Luân Đại Pháp, thế nên nó sẽ đối xử tốt với bố. Bố sẽ không đến sống với bất kì đứa nào nhưng bố muốn gia đình Vũ Minh đến sống cùng với bố.” Tôi nói: “Vợ chồng con đều nhất trí. Con là người ít nói và chỉ thích đọc sách. Miễn là bố không cảm thấy phiền là được ạ.”

Trước khi tu luyện, tôi là người khá lập dị. Tôi hiếm khi chạm vào những đồ vật đã được người khác dùng. Bất cứ khi nào chúng tôi có khách đến ở qua đêm, tôi sẽ lau chùi mọi thứ vào ngày hôm sau. Mặc dù tôi đã thay đổi nhiều từ sau khi tu luyện nhưng tôi không thể hoàn toàn bỏ chấp trước này. Khi bạn bè của tôi nghe nói tôi sẽ đến sống với bố chồng, họ khuyên: “Cậu nên suy nghĩ kỹ việc này. Có câu: ‘Người già thường khó chiều.’ Có phải là cậu chỉ sống với ông ấy một hay hai ngày đâu.” Tôi tự nghĩ: “Tất cả là do cách tôi giải quyết vấn đề. Ai trong chúng ta là không phải già đi cơ chứ? Có phải là tôi quá ích ký nếu chỉ nghĩ cho bản thân mình?” Chính vì thế, tôi đã đưa ra một quyết định đúng đắn khi đến sống cùng với người bố chồng cao tuổi của mình.

Để chăm sóc bố chồng, tôi đã chuyển từ một căn nhà rộng rãi sáng sủa tới một căn hộ rộng khoảng 45 mét vuông và chỉ có một phòng ngủ. Bố chồng tôi cảm thấy tiếc và không muốn bỏ đồ đạc cũ đi. Tôi chỉ có thể chuyển đến với một chiếc giường ngủ, vì thế mọi người có thể tưởng tượng sẽ bất tiện như thế nào rồi đấy. Nhưng cũng chính lúc đó, tôi mới có thể  hiểu được tâm lý của ông. Người già thường để ý đến thái độ của con cái và không muốn con cái họ nghĩ rằng họ là gánh nặng đối với chúng. Do đó, tôi đã chú ý đến rất nhiều chi tiết nhỏ. Ví dụ, tôi luôn cẩn thận và nhẹ nhàng khi bày thức ăn lên bàn ăn. Để tránh làm bố phiền lòng, tôi ăn chung với bố. Tôi không ngon miệng khi thấy thức ăn còn vương trên khoé miệng của bố, hoặc khi bố sử dụng đũa để xỉa răng. Sau đó, tôi nhận thấy rằng những điều đó không hề làm chồng và con tôi khó chịu. Tôi nghĩ đó là tâm chấp trước và nó không phải là một phần của tôi. Sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra nếu tôi tiếp tục ăn. Nghĩ vậy, tôi cố gắng ăn tiếp và đã không có việc gì xấu xảy ra với tôi.

Bố chồng tôi làm chiếc bệ ngồi bồn cầu bị ướt khi ông sử dụng nhà vệ sinh. Nếu tôi không để ý thì chính tôi sẽ bị ướt khi sử dụng sau ông. Để tránh làm ông ngượng, tôi lặng lẽ lau sạch bệ ngồi của bồn cầu.

Cha mẹ là những người thầy đầu tiên trong cuộc đời của con cái. Những đứa trẻ bắt trước mọi điều mà cha mẹ làm.Giờ đây, con trai và con dâu tôi đều rất hiếu thuận và chăm sóc chu đáo cho người lớn tuổi. Chúng thường xuyên mua trái cây cho bố chồng tôi và cắt móng chân cho ông. Mặc dù chúng tôi không giàu có, nhưng chúng tôi sống một cuộc sống hạnh phúc, ấm áp và hoà thuận như một gia đình. Sư phụ đã giúp tôi thay đổi cuộc đời, và tôi biết ơn mọi thứ mà Sư phụ đã ban cho tôi, bao gồm cả một gia đình hạnh phúc. Giờ đây tôi là một người hạnh phúc, khoẻ mạnh, lạc quan và tràn đầy hy vọng.

Anh chị em của chồng tôi sum họp đông đủ vào dịp Tết Nguyên Đán. Khi họ nhận thấy bố chồng tôi tinh thần rất tốt và đã tăng cân, họ rất vui mừng và cảm ơn chúng tôi. Em út của chồng tôi xúc động nói: “Chị dâu yêu quý, em rất cám ơn chị đã chăm sóc tốt và chu đáo cho bố. Bọn em cảm thấy rất yên tâm!” Tôi mỉm cười đáp: “Đừng cám ơn chị. Em nên cám ơn Sư phụ của chị! Vì Ngài đã thay đổi chị, dạy chị làm một người tốt , vì thế mà chị mới có thể chăm sóc tốt cho bố.” Tất cả họ đều nói: “Chúng con cảm ơn Sư phụ!”

Hai ngày trước khi tôi viết bài chia sẻ, bố chồng tôi ở nhà của người em út của chồng tôi trong hai ngày.Họ mời chúng tôi ở lại ăn tối.Người em chồng của tôi xúc động nói: “ Chị dâu yêu quý, em thực sự cảm ơn chị. Bây giờ em đã hiểu được chăm sóc bố vất vả như thế nào. Em đã hiểu những gì mà chị đã phải trải qua.” Cô ấy đã đưa cho chúng tôi 1000 nhân dân tệ để mua quần áo.

Giờ đây tất cả các anh chị em trong gia đình tôi đều có một bản sao của Chuyển Pháp Luân. Bố chồng tôi và chồng tôi hiện nay cũng đều đang tu luyện. Bố chồng nói với tôi: “Bố biết là con đang cứu độ chúng sinh, nhưng bố không nghĩ mình có thể làm việc đó!” Tôi trả lời: “Bất cứ khi nào chúng ta có khách hay họ hàng đến thăm bố, bố hãy nói cho họ sự thật về Đại Pháp. Như vậy là bố đang cứu chúng sinh đó. Khi bố tu luyện tốt và khoẻ mạnh, con không cần phải mất nhiều thời gian để chăm sóc bố và con có thể làm ba việc. Như vậy cũng là bố đang giúp con rồi.” Giờ đây chồng tôi đảm nhiệm hầu hết công việc nhà, và tôi không phải chăm sóc con trai và con dâu nữa, do đó, tôi có thể đi ra ngoài và giảng chân tướng. Tôi có thể đi và về bất cứ lúc nào tôi muốn. Con cái của chị tôi và con trai tôi đưa tôi đi và giúp tôi giảng chân tướng cho nhiều người. Người em trai út của chồng tôi nói: “Chị dâu à, khi nào em có ô tô, chị có thể sử dụng nó bất cứ khi nào chị muốn.” Tôi cảm ơn chú ấy vì nghĩa cử tốt đẹp đó.

Khi cô của tôi tới thăm chúng tôi, cô ấy nói: “Cô biết bây giờ con đang rất bận. Hãy làm những gì con cần làm đi. Cô sẽ tự lo bữa ăn.” Tôi trả lời: “Cảm ơn cô! Khi sự thật được làm sáng tỏ trong tương lai, cô sẽ hiểu những gì mà con đang làm.” Cô nói: “Không cần phải đợi cho đến ngày đó. Chúng ta hoàn toàn hiểu những việc mà con  đang làm.”

Cho tới nay, hơn một trăm người họ hàng của tôi và chồng tôi đã thoái Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi thật sự rất hạnh phúc vì họ đang đặt định cho bản thân một vị trí đúng.

Phối hợp tốt như một chỉnh thể và cùng nhau đề cao

Các học viên với những kĩ năng khác nhau phụ trách những nhiệm vụ khác nhau.Ví dụ, một số lái xe, một số thành thạo về công nghệ; một số chịu trách nhiệm mua nguyên vật liệu, những người khác lo giải quyết những công việc lặt vặt hoặc đưa tin. Cũng có một số người chịu trách nhiệm tìm kiếm các học viên cũ. Có một học viên rất thực tế. Anh ấy nói thời gian là rất cấp bách và điều quan trọng nhất là chúng ta cứu độ chúng sinh. Anh ấy mua một chiếc ô tô để đưa các học viên đến bất kì nơi đâu mà họ cần đến. Chúng tôi đi đến các ngôi làng khoảng 03 đến 05 lần mỗi tháng. Chúng tôi trả anh ấy tiền xăng nhưng anh ấy luôn từ chối. Anh ấy muốn chúng tôi sử dụng số tiền này vào tài liệu giảng chân tướng, và nài nỉ sẽ chịu hết phí tổn liên quan đến ô tô. Những học viên biết kỹ thuật luôn sẵn sàng giúp đỡ. Vài năm trước, họ đảm nhận việc thiết lập hệ thống máy tính, bảo dưỡng và sửa máy in trong khi vẫn làm những công việc hàng ngày của họ. Họ không bao giờ kêu ca và luôn nhiệt tình. Họ đã đóng góp rất nhiều để ủng hộ những điểm sản xuất tài liệu.

Những học viên đưa tin làm việc rất nhanh nhẹn và hiệu quả. Bất cứ khi nào chúng tôi đưa ra thông báo về việc phát chính niệm, hoặc những vấn đề khác, họ lập tức truyền thông tin tới những học viên khác. Chỉ trong vòng chưa đến một ngày, thông tin đã được truyền đến những ngôi làng và những thành phố khác. Họ đã giúp tỉnh của chúng tôi và những khu vực lân cận trở thành một chỉnh thể. Những người chịu trách nhiệm gửi tin nhắn tự động đã hoàn thành được rất nhiều việc. Họ đã giới thiệu cách làm cho hầu hết những học viên trong tỉnh của chúng tôi, vì thế chúng tôi mới có thể thực hiện những cuộc gọi giảng chân tướng ở những tỉnh khác và những khu vực tự trị trong toàn quốc. Chúng tôi cũng có những học viên chịu trách nhiệm gửi tài liệu qua thư điện tử, và họ đã gửi thư cho hầu hết các tỉnh trong cả nước. Những học viên lắp đặt chảo vệ tinh để thu tín hiệu của Đài truyền hình Tân Đường Nhân cũng đã làm việc rất vất vả. Bên cạnh những công việc thường ngày của họ, họ còn đến thăm những ngôi làng và các thị xã khác để giúp mọi người lắp đặt thiết bị thu tín hiện của Tân Đường Nhân.

Những học viên chịu trách nhiệm tìm kiếm các học viên cũ đã hoàn thành một lượng lớn công việc. Trong ba đến bốn năm qua, họ đã bao quát toàn bộ tỉnh, hơn 12 ngôi làng và thị xã, tìm và đưa về hơn một trăm học viên. Chúng tôi nhận ra sự cấp bách của việc đưa những học viên cũ trở lại tu luyện sau khi đọc bài kinh văn của Sư phụ “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp”, Sư phụ đã giảng:

“Một quãng thời gian trước bởi vì có một số đệ tử Đại Pháp chưa bước ra, nên cần chờ đợi, cố gắng bảo họ bước ra. Thời gian ấy cũng càng ngày càng ít đi rồi. Khi tôi thấy có một số học viên đến từ Trung Quốc Đại Lục, bèn phó thác cho họ rằng hãy bảo những học viên nào chưa bước ra thì hãy nhanh chóng bước ra, những học viên bị mê lạc ấy, cần thật nhanh tìm họ giảng chân tướng, nếu không họ sẽ phải đối mặt với kết cục bi thảm nhất. Tu luyện mà, không phải trò đùa trẻ con; đặc biệt là các đệ tử Đại Pháp, gánh vác sứ mệnh lịch sử to lớn nhường ấy, trong sứ mệnh ấy có liên quan tới sự tồn vong của vô lượng vô kể sinh mệnh, chư vị thử nói xem việc này có lớn hay không? To lớn phi thường.” (“Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp”)

Chúng tôi tải những bài viết liên quan từ trang web Minh Huệ và in thành 200 cuốn sách nhỏ cho những học viên cũ. Hiệu quả cũng rất tốt khi những học viên trong tỉnh của chúng tôi giúp đưa những học viên cũ quay trở lại. Có rất nhiều câu chuyện để kể. Tôi cảm thấy rất xúc động bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những người bạn đồng tu. Chúng tôi đã hình thành một chỉnh thể lớn dưới sự phối hợp của các bạn đồng tu. Hàng ngày và hàng tuần, có một nhóm học viên từ khắp các ngôi làng, thị xã và tỉnh được phân công phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố xấu đang ngăn cản các học viên trong vùng cứu độ chúng sinh. Ngoài thời gian dành cho việc học Pháp, chúng tôi chọn hai ngày mỗi tháng để các học viên trong tỉnh cùng phát chính niệm vào một thời điểm đã định, từ đó ngăn chặn những nhân tố tà đang can nhiễu nỗ lực giảng chân tướng cứu độ chúng sinh của chúng tôi.

Trong những năm qua, các học viên trong vùng của chúng tôi đã giảng chân tướng cứu độ chúng sinh một cách vững vàng. Chúng tôi đã tới thăm rất nhiều ngôi làng và giảng chân tướng cho hết nhà này đến nhà khác, nhiều người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Rất nhiều tiểu thương và tài xế taxi cũng thoái Đảng.

Giúp đỡ học viên ở các khu vực lân cận

Bên cạnh việc làm tốt công việc trong khu vực của chúng tôi, chúng tôi cũng giúp đỡ những học viên ở tỉnh lân cận. Vào tháng Hai này, những học viên ở một tỉnh gần đó không thể liên lạc với những học viên trong tỉnh của họ. Họ nhờ chúng tôi tới đó để giúp họ một số vấn đề. Vì lí do an toàn, chúng tôi không thể giải thích mọi việc qua điện thoại, vì thế tôi trả lời họ rằng tôi sẽ tới thăm họ vào ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, người lái xe, chuyên gia kỹ thuật, người  đưa tin, và tôi lái xe qua ngọn núi và đến một thị xã cách xa hơn 100 cây số. Chúng tôi đã chia sẻ với 03 học viên trong thị xã. Họ rất phấn khởi và vui vẻ khi nhìn thấy chúng tôi. Tôi hỏi chúng tôi có thể giúp họ như thế nào. Một học viên nữ trả lời: “Tôi rất vui khi các bạn có thể đến đây. Chỗ chúng tôi nằm trên đường biên giới của hai quốc gia, và không ai có thể đến đây với chúng tôi. Mất khoảng 15 ngày chúng tôi mới nhận được tin tức từ trang web Minh Huệ. Chúng tôi không thể cập nhật những tin tức mới nhất cho tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi. Mặc dù tôi 30 tuổi và vẫn còn trẻ, nhưng tôi không được học hành.Tôi rất lo lắng về tình hình trong khu vực của mình nhưng tôi không thể nghĩ ra giải pháp nào hết. Tôi thật sự không biết gì hết.” Cô ấy bắt đầu khóc, và tôi bảo cô ấy hãy bình tĩnh và nói chậm lại. Cô ấy lau nước mắt và tiếp tục: “Ngay khi chúng tôi phát tài liệu cho mọi người, thì tin tức đó đã cũ mất hai ngày rồi.”

Một học viên 76 tuổi nói: “Để phân phát tài liệu, tôi phải đạp xe đạp hơn 40 cây số. Một hôm, tuyết rơi rất dày. Ngay khi tôi trở về thì chân của tôi đã bị đóng băng ở trong giày.” Tất cả chúng tôi đều rơi nước mắt bởi người học viên cao tuổi này. Họ hỏi chúng tôi: “Các bạn có thể giúp chúng tôi thành lập một điểm sản xuất tài liệu và dạy chúng tôi cách điều khiển thiết bị này được không? Sau đó chúng tôi có thể tự mình làm tài liệu.” Tôi nói: “Tuyệt lắm! Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau và hoàn thành yêu cầu của các bạn.” Họ rất cảm động và mắt đẫm lệ, chúng tôi cũng rất cảm động trước trái tim thuần khiết của họ.

Thu nhập trung bình của mỗi hộ gia đình trong khu vực đó là khoảng 7000 nhân dân tệ mỗi năm. Sẽ thật khó khăn cho họ để có được một số tiền lớn ngay lập tức. Họ hỏi liệu chúng tôi có thể mua thiết bị trước, sau đó họ sẽ trả góp cho chúng tôi thành nhiều lần. Tôi nói: “Đó là lỗi của chúng tôi khi không biết những khó khăn của các bạn. Từ bây giờ trở đi, chúng ta là một chỉnh thể, và hãy cùng nhau làm việc để giải quyết các vấn đề.”

Vài ngày sau đó, chúng tôi đưa thiết bị tới thị trấn nhỏ bé này. Chúng tôi giúp họ cài đặt và vận hành thử những cái máy đó. Sau đó, chúng tôi dạy họ cách tải tin tức và in chúng. Khi chúng tôi về tới nhà thì đã là nửa đêm, đúng giờ phát chính niệm. Chúng tôi đã đến đó ba lần và đi quãng đường tổng cộng 600 cây số. Người lái xe đã chi trả toàn bộ tiền xăng và từ chối nhận tiền của chúng tôi.

Một ngày vào đầu tháng Năm, tôi nghe nói một thị trấn ở gần tỉnh của chúng tôi có hơn 100 học viên trước cuộc đàn áp, hiện nay chỉ còn 12 người. Trong tất cả những năm này, học viên trong thành phố đã cung cấp cho họ tài liệu. Chuyến đi tới đó rất bất tiện và mất khoảng 02 ngày để phân phát các tài liệu. Những học viên khác đã cung cấp thiết bị cho họ, nhưng sau đó phải lấy lại bởi vì không ai sử dụng chúng. Không có học viên nào ở gần khu vực của 20 làng này. Những học viên trong thị xã rất lo lắng và hỏi liệu chúng tôi có thể giúp họ được không. Tôi trả lời: “Chúng tôi có thể giúp. Hãy để tôi liên lạc với một vài học viên và chúng tôi sẽ đến vào ngày mai.”

Ngày hôm sau, một nhóm người trong chúng tôi lái xe 100 cây số về ngoại ô. Những học viên ở đó chào đón chúng tôi như những thành viên trong gia đình. Họ rất biết ơn và cảm động. Một học viên trong số họ kể: “Trước kia, ở đây có hơn 100 học viên. Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhiều người trong số họ đã sợ cuộc đàn áp của ĐCSTQ và bỏ tu luyện. Anh trai tôi, trước kia là cán bộ địa phương, bây giờ không tu luyện nữa, và nhiều người cũng làm theo anh ấy. Anh ấy có thể đưa nhiều học viên cũ quay trở lại nếu anh ấy tu luyện trở lại.”

Một học viên hỏi liệu chúng tôi có thể đưa anh ấy tới đây để chia sẻ với anh ấy không. Họ nói rằng mọi người rất bận rộn với công việc đồng áng. Vì vậy, chúng tôi quyết định gặp anh ấy ở ngoài đồng. Chúng tôi lái xe khoảng 15 cây số để tới nhà của người anh trai. Anh ấy tiếp chúng tôi một cách miễn cưỡng. Chúng tôi nói về những ngày hạnh phúc trước ngày 20 tháng 7. Chúng tôi chia sẻ với anh ấy: “Sư phụ không muốn bất kì học viên nào bị rớt lại phía sau. Không phải ngẫu nhiên mà ngày hôm nay chúng tôi ở đây. Chúng ta đã học Pháp, và chúng ta đang gánh vác một sứ mệnh lịch sử, liên quan đến sự sống của vô số sinh mệnh. Chúng ta không nên ích kỷ và chỉ quan tâm đến những lợi ích cá nhân. Trong thời điểm then chốt để trở về ngôi nhà thực sự của chúng ta, nếu chúng ta không thể vượt qua những khảo nghiệm nhất định hoặc vượt qua một số thử thách, và chọn rút lui hoặc thậm chí từ bỏ tu luyện, thì sau đó chúng ta sẽ đối mặt với chúng sinh đã đặt hy vọng vào chúng ta thế nào đây? Làm sao chúng ta có thể trả ơn Sư phụ, người đang bảo hộ và giúp đỡ chúng ta? Quá trình chính  Pháp vẫn chưa kết thúc, vẫn còn thời gian và cơ hội nếu anh quay lại ngay bây giờ. Xin đừng bỏ lỡ cơ hội lần này.” Anh ấy dường như thoải mái hơn một chút và bị lay động. Sau đó đến giờ phát chính niệm buổi trưa. Tôi đề nghị: “Chúng ta hãy cùng nhau phát chính niệm. Từ giờ trở đi, anh là một phần tử của Đại Pháp.” Anh ấy mỉm cười. Chúng tôi dạy anh ấy tư thế tay và khẩu quyết phát chính niệm. Một học viên cũ cuối cùng cũng đã quay trở lại.

Chúng tôi quay trở về ngôi nhà của người điều phối viên vào buổi chiều, và có vài học viên đang đợi chúng tôi ở đó. Một người trong số họ là học viên mới, một số khác đã tu luyện khoảng 03, 05, thậm chí là 08 tháng. Tôi hỏi liệu họ có thể tiếp cận được với những bài giảng mới của Sư phụ và có thể truy cập trang web Minh Huệ không. Một học viên nam đã tu luyện được khoảng 03 tháng trả lời: “Chúng tôi có thể truy cập trang web Minh Huệ.” Tôi nhìn thấy anh ấy dùng một phần mềm vượt tường lửa để truy cập trang web. Anh ấy sao chép một bài viết từ Minh Huệ mà không sử dụng bất kỳ phần mềm tải về hay thiết bị bảo mật nào. Tôi mỉm cười và nhẹ nhàng nhắc nhở anh ấy: “Anh thật là thông minh. Thời gian tới, tôi sẽ đưa một học viên là một chuyên gia máy tính tới đây. Anh ấy sẽ giúp anh cài đặt hệ thống bảo mật cho máy tính của anh. Nó sẽ nhanh hơn và an toàn hơn. Chúng tôi sẽ tặng anh một chiếc máy in. Anh nghĩ rằng mình có thể làm tài liệu được chứ?” Anh ấy đồng ý và tôi nói: “Thật là tuyệt! Điều này sẽ giải quyết vấn đề trong khu vực của anh.” Khi chúng tôi về tới nhà thì trời đã rất tối.

Vài ngày sau đó,chúng tôi đưa tất cả các thiết bị cần thiết vào ô tô, và lái quãng đường dài 100 cây số tới vùng ngoại ô đó. Chúng tôi cài đặt, chạy thử máy móc, và dạy họ cách sử dụng máy in. Vậy là, một điểm sản xuất tài liệu nữa đã được thành lập. Hiện tại, những học viên này đang phối hợp với nhau rất tốt. Những học viên nữ ở nhà làm tài liệu, còn những học viên nam lái xe máy đi phân phát tài liệu. Khu vực cư trú của hơn 20 ngôi làng xung quanh họ đã có thể đọc thông tin giảng chân tướng.

Trong sáu tháng qua, chúng tôi đã giúp đỡ học viên ở các tỉnh lân cận thiết lập ba điểm sản xuất tài liệu. Điều này có ảnh hưởng rất lớn trong việc cứu chúng sinh tại địa phương của họ.

Tôi biết rằng mình vẫn chưa làm đủ và vẫn còn kém xa so với yêu cầu của Đại Pháp. Khi hồi tưởng lại những trải nghiệm của tôi trong năm qua, tôi nhận ra rằng, Sư phụ đang bảo hộ tôi, và tôi đang tiến về phía trước cùng với sự khích lệ của các bạn đồng tu. Tôi rất  muốn nhân cơ hội này để cảm ơn Sư phụ từ bi của chúng ta và cảm ơn các bạn đồng tu xung quanh tôi. Trong những ngày tiếp theo, tôi sẽ cố gắng học Pháp tốt, tu luyện tinh tấn, cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, buông bỏ chấp trước vào tự ngã và phối hợp với các học viên khác. Đồng thời, tôi quyết tâm hoàn thành sứ mệnh mà Sư phụ đã giao phó, thực hiện ba việc thật tốt, gánh vác sứ mệnh lịch sử thiêng liêng, là một đệ tử Đại Pháp tinh tấn và chân chính, theo Sư phụ trở về nhà.

Xin hãy từ bi chỉ ra bất kể điều gì không phù hợp. Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/29/修好自己-共同精進多救人-263880.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/17/136690.html

Đăng ngày 18-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share