Bài viết của Lý Túc, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2012] Tôi thật may mắn khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 03 năm 1999. Trước khi tu luyện, tôi là một thanh tra cảnh sát của Cục Công an trong một thành phố. Trong nhiều năm, tôi bị chấp trước nặng vào danh, lợi và tình, và tôi đã mắc nhiều chứng bệnh. Khi nghe cha mình kể về “Phong Thần diễn nghĩa”, tôi có một suy nghĩ là nếu có cơ hội, tôi sẽ tu luyện.

Vào tháng 03 năm 1999, khi cầm Chuyển Pháp Luân trong tay, tôi biết rằng cuối cùng đã tìm được điều mà mình chờ đợi bấy lâu. Tôi đã được vớt lên từ địa ngục, và thân thể tôi được Sư phụ tôn kính tịnh hóa. Sư phụ đã tiêu trừ bệnh tật của tôi, cho phép tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp, và liên tục bảo hộ tôi.

Ngày 20 tháng 07 năm 1999, chế độ của Giang Trạch Dân bắt đầu tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Công, lan truyền những tin đồn và lời buộc tội dối trá, khiến cho Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí bị hiểu sai. Là một đệ tử, tôi có trách nhiệm phải giảng chân tướng cho mọi người xung quanh.

Tôi muốn chia sẻ và báo cáo một số kinh nghiệm tu luyện của mình đến Sư phụ tôn kính và chia sẻ với các bạn đồng tu.

Một ngày mùa Xuân năm 2000, tôi đến Văn phòng Thỉnh nguyện của Hội đồng Nhà nước để thỉnh nguyện và đã bị công an bắt giữ phi pháp. Tôi đã bị giám sát sau khi trở về. Người trưởng đội đề nghị hạ cấp bậc của tôi, và hai vị cục trưởng cục công an đã nói chuyện với tôi mỗi ngày. Tôi bám chặt vào một điều: “Không có gì sai khi thỉnh nguyện, và tôi không làm gì sai. Bất kể Cục Công an đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng không bị lay chuyển.” Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không bị hạ cấp bậc. Tôi chỉ phải chịu cảnh cáo.

Tôi muốn giảng chân tướng cho ban quản lý, nhưng không thể tìm được cơ hội thích hợp. Lúc đó, Cục ban hành một thông báo yêu cầu các viên chức “viết một luận văn”. Đây là một cơ hội tốt cho tôi giảng chân tướng. Tôi biết rằng mình phải viết tốt luận văn, với mục đích là thể hiện vẻ đẹp của Chân – Thiện – Nhẫn.

Dựa trên Chân – Thiện – Nhẫn, tôi nói rõ để có sự thay đổi cơ bản, con người phải chân thành, tốt bụng và khoan dung. Luận văn này đã mở rộng nhận thức của ban quản lý, và một lãnh đạo đã đề nghị nó có thể được gửi đến báo công an để đăng tải.

Cuối năm 2001, tôi lại bị bắt, bị đưa đến trại lao động và sau đó bị chuyển đến một trại giam. Một vài đồng nghiệp đã đến thăm tôi. Họ nói trong nước mắt: “Anh không thể bị nhốt ở đây!” Ngay sau đó, vị phó cục trưởng và một nhân viên an ninh nội địa đến thăm tôi. Tôi thấy nước mắt của họ cứ trực rơi.

Tôi đã nói với các tù nhân về Đại Pháp trong trại giam. Một số họ đã ghi nhớ các bài thơ trong Hồng Ngâm của Sư phụ và một kinh văn từ tôi, và nhiều người đã học năm bài công pháp. Miệng của một tù nhân bị lệch. Sau khi luyện công trong hai ngày, miệng của cô ấy không còn bị méo nữa. Khi nhìn thấy điều này, mọi người bị sốc, và nhiều người hơn nữa bắt đầu tập luyện. Một tù nhân đã ghi nhớ kinh văn của Sư phụ, và anh ấy mơ rằng tôi đang đọc Pháp cho anh ấy nghe trên sân khấu. Sau vài ngày, thiên mục của người này mở ra, và anh đã thấy những bức tường trên hành lang đầy những vần thơ cổ. Sau đó, anh ấy đã giúp các đệ tử Đại Pháp chuyển các kinh văn của Sư phụ trong tù và nói rằng anh ấy sẽ tu luyện Đại Pháp khi được thả ra. Anh ấy cũng nói với ai đó bảo con của anh đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Năm 2003, tôi bị bắt giữ và bị đưa đến nhà tù tỉnh. Trong tù, tôi cùng vài đồng tu đã giảng chân tướng cho các tù nhân. Một tù nhân mà luôn đồng ý rằng Đại Pháp là tốt, thường chuyển các kinh văn của Sư phụ cho chúng tôi. Một ngày vào mùa thu năm 2004, giám đốc nhà tù bảo tôi đi gặp ai đó. Tôi đi theo ông ta đến phòng tiếp tân và thấy vị Cục trưởng và hai vị lãnh đạo khác. Tôi hỏi vị Cục trưởng: “Điều gì khiến ông đến đây vậy?” Ông ấy đáp: “Tôi đến thăm vì anh là người có công.” Tôi nói: “Đây không phải là nơi mà tôi ở. Tôi sẽ không bao giờ bị chuyển hóa.” Ông ấy nói: “Sẽ không có ai có thể chuyển hóa được anh!” Họ để lại cho tôi một ít tiền trong tù và bảo tôi “bảo trọng” trước khi rời đi.

Giám đốc nhà tù nói: “Trong trường hợp của anh, vẫn có vài người bạn đến thăm, thậm chí là trưởng Cục công an cũng đến. Tôi ngưỡng mộ anh vì có thể kiên định đến giai đoạn này. Tuy nhiên, anh là người sẽ không thay đổi cho dù có mất mạng.” Ông ấy bảo các tù nhân không được lăng mạ tôi và thậm chí không được dùng những ngôn từ bất lịch sự đối với tôi.

Việc trưởng Cục công an đến nhà tù thăm một học viên Pháp Luân Công đã gây ra một hiệu ứng khá tốt trong ngành tư pháp tỉnh. Các tù nhân thậm chí nói: “Trưởng Cục công an đã đến thăm một học viên Pháp Luân Công đang bị giam ở đây!” Một số nói: “Pháp Luân Công quả thật đáng kinh ngạc!”

Khi ra tù, tôi đã giảng chân tướng cho vị Cục trưởng công an. Ông ấy cười và nói: “Tôi an tâm rằng anh ở đây để bảo hộ tôi.” Tôi cảm thấy yên tâm sau khi nghe ông ấy nói.

Hai năm sau, tại một trung tâm mua sắm nhộn nhịp, tôi gặp trưởng đội an ninh nội địa, người đã phê duyệt việc bắt giữ tôi. Tôi tiến đến và bắt tay với ông ấy, đồng thời nói: “Trời diệt ĐCSTQ là điều tất yếu trong lịch sử và nghiệp chướng vì đàn áp các đệ tử Đại Pháp thì khó mà hoàn trả.” Ông ấy cúi đầu và nói: “Tôi đang lắng nghe lời anh.”

Một vị cảnh sát phòng chống bạo động vốn minh bạch chân tướng đã nói: “Những người tu luyện các bạn thật tuyệt vời. Các bạn đang liều cả mạng sống để cứu chúng tôi.”

Từ năm đến sáu viên chức cảnh sát khác và gia đình của họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sau khi họ biết được sự thật.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/25/明慧法会–一名一级警督的修炼片断-264732.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/18/137167.html

Đăng ngày 20-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share