Bài viết của Từ Nghĩa, một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2012] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 06 năm 1996. Mười sáu năm tu luyện đã mang lại cho tôi thể ngộ thâm sâu mà chỉ có những người tu luyện mới đạt đến. Để đắc Pháp, chúng ta đã giáng hạ xuống từng tầng đến thế gian này, nơi mà chúng ta đã luân hồi không biết bao nhiêu kiếp trước khi gặp được Đại Pháp trong đời này. Nhờ hồng ân từ bi của Sư phụ cứu độ chúng ta, Sư phụ đã ở bên cạnh để bảo hộ chúng ta trên suốt quá trình [tu luyện], bất chấp tất cả những khổ cực và cay đắng mà Ngài đã gánh chịu. Đại Pháp đã tịnh hóa thân và tâm tôi, và lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ là không thể kể xiết. Để đáp lại sự mong đợi của Ngài, tôi sẽ làm tốt ba việc với lòng thành tín vô hạn đối với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã bài trừ rất nhiều can nhiễu để viết bài chia sẻ này về sự tu luyện của mình trong thời Chính Pháp. Bằng cách chia sẻ kinh nghiệm của tôi với các đọc giả Minh Huệ, tôi hy vọng rằng mình sẽ chứng thực Pháp được tốt hơn, can đảm và tinh tấn hơn. Xin từ bi chỉ ra những chỗ còn thiếu sót.

Gặp Đại Pháp và tu luyện tinh tấn

Trước đây tôi thường ngẫu nhiên có vài nhận thức về “thiên cơ” khi chỉ là một bé gái, mà có lẽ nó là sự thể hiện những ký ức ngẫu nhiên từ những kiếp trước của tôi. Trong thâm tâm của tôi cứ nhắc nhở mình rằng tôi không phải là một người bình thường trong thế tục này, mà tôi ở đây là để tìm một người nào đó và phải chờ đợi một vài sự kiện xảy ra. Có lần tôi có nói đến điều này cho cha tôi nhưng ông chỉ nghĩ là tôi nói tầm bậy và cảnh cáo rằng tôi phải suy nghĩ cho chín chắn.

Để tìm được câu trả lời cho điều huyền bí này, tôi đã lặn lội suốt 42 năm cho đến khi bị bệnh ung thư vào tháng 06 năm 1996. Biết rằng mình sẽ chết, nhưng ý nguyện tìm câu trả lời cho điều huyền bí của tôi chưa được hoàn thành. Tôi buồn rầu vì mình đã đến thế gian này và chẳng được gì cả. Quá tuyệt vọng, tôi nhờ một người bạn đưa tôi đến một bờ sông, nơi mà tôi khóc than cùng trời đất. Khi tôi đi ngang qua nhà một người bạn, một học viên Pháp Luân Công, tôi tự nhiên không thể bước đi được khi cách nhà chị ấy chừng mười mét. Có giọng một người nào đó nhắc nhở cho tôi lúc đó, nói rằng tôi nên dừng lại và vào thăm chị ấy khi tôi cố gắng bước tiếp. Tôi rất chắc chắn rằng đó là điểm hóa của Sư phụ đưa tôi đến gặp Đại Pháp. Bằng cách này, tôi đã gặp Đại Pháp và bắt đầu con đường tu luyện của mình.

Tại nhà bạn mình, tôi đã lắng nghe những bài giảng Pháp của Sư phụ tại thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn đông. Khi tôi nghe “Chân – Thiện – Nhẫn”, nó giống như tiếng sét đánh ngang tai. Khi đến vấn đề “hữu cầu”, tôi thấy rằng những gì Sư phụ đang giảng đều trực tiếp nhắm vào mình, giống như Ngài đang ở ngay trước mặt tôi. Giọng của Ngài rất trầm ấm và quen thuộc. Ký ức của tôi như được mở khoá và tôi vừa nhảy vừa reo lên “Cuối cùng tôi đã tìm được! Đây chính là điều mà tôi đã tìm kiếm trong nhiều năm qua!” Tôi giống như một đứa trẻ mồ côi tìm lại được cha mẹ ruột của mình. Bốn mươi hai năm dài chờ đợi! Một dòng năng lượng ấm áp chảy dài trong từng tế bào của tôi mà tôi giàn giụa nước mắt. Sự mừng vui của tôi không bút nào tả xiết. Đại Pháp đã phá vỡ được những những rào cản trong trí tôi, gợi nhớ lại những gì còn sót lại trong những kiếp sống trước đây, và cho tôi biết ý nghĩa thực sự của cuộc đời mình. Ngay trước mặt bạn tôi, tôi thệ ước với Sư phụ: “Con sẽ tu luyện Pháp Luân Công cho đến khi con đắc Đạo và trở về ngôi nhà thật sự của mình cùng Sư phụ.”

Tôi đọc Chuyển Pháp Luân như một người khát nước, không bị một điều gì can nhiễu, và chân lý chứa đựng trong Đại Pháp đang mở bày ngay trước mắt tôi từng lớp, từng lớp. Khi tôi học Pháp hay lắng nghe những bài giảng Pháp, tôi ngồi trong tư thế kiết già với hay tay kết ấn giống như đang ngồi luyện bài công pháp thứ năm, và tôi có thể cảm nhận được có một trường năng lượng đang lưu chuyển trong thân thể mình, rất từ bi đến nỗi tôi không cầm được nước mắt. Toàn thân tôi rất nhẹ nhõm, ngồi bất động, giống như tôi đang ở tại một thế giới khác mà không bị can nhiễu bởi bất cứ điều gì. Pháp của Sư phụ đang mở rộng một thế giới mới trước mặt tôi mà mang tôi đến đó. Nó rất rõ ràng và cụ thể. Huyền năng của Đại Pháp đã biến đổi tâm tính tôi một cách rất nhanh chóng và Sư phụ tịnh hóa thân thể của tôi. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ sống sót vì bệnh ung thư, nhưng bây giờ tôi lại được hoàn toàn khỏe mạnh, không bệnh tật. Thật quá tuyệt vời!

Bốn tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã phát xuất công sau sáu tháng thì tu xuất một Nguyên anh. Khi tôi tiếp tục tu luyện thêm, càng ngày càng có nhiều huyền năng thể hiện xuất lai. Tu luyện Đại Pháp thật quá mỹ diệu và thù thắng! Nó rất cụ thể và Sư phụ như luôn luôn ở bên cạnh tôi!

Chẳng bao lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi nhận được điểm hóa từ Sư phụ: “Chỉ có ba năm để tu luyện cá nhân thật tinh tấn.” Mặc dầu tôi không biết nó thật sự có ý là gì. Chỉ biết rằng thời gian để tu luyện rất hạn chế, tôi không biết việc gì sẽ xảy ra, nhưng tôi tin chắc là sẽ có những điều gì đó đang chờ đợi tôi. Tôi nghĩ nó là thiên cơ, và cũng là một lời nhắc nhở về sứ mệnh của tôi. Một đêm tôi nằm mơ tôi thấy cánh cổng tới thiên cung đã mở. Tôi thấy có rất nhiều thiên binh ở thiên cung mặc áo giáp vàng đang gác cổng với binh khí trên tay. Một người có thân thể bằng vàng bay lại phía tôi với binh khí trên tay phải của ông ấy và một bao lớn trên vai trái của ông. Cái bao đựng đầy những sách Đại Pháp và phát ra những ánh kim quang. Ông ấy bay tới tôi và nói vọng từ bên trên: “Từ Nghĩa! Từ Nghĩa! Có phải Từ Nghĩa đó không?” Tôi trả lời: “Đúng là tôi!” Nghe tiếng tôi, vị thiên binh ném cái bao về phía tôi và cái bao rơi ngay vào bụng dưới của tôi. Nó đụng tôi rất mạnh đến nỗi làm tôi giật mình và nhảy lên mạnh đến nỗi làm cho chồng tôi đang ngủ bên cạnh giật mình thức giấc. Không nghĩ thêm gì nữa, tôi biết đó là điểm hóa của Sư phụ về tầm quan trọng của học Pháp. Tôi biết rằng với tâm tràn đầy Đại Pháp, thì con đường tu luyện sẽ thẳng trước mắt tôi và tôi sẽ tu xuất được tâm đại từ bi. Tôi kể lại giấc mơ và nhận thức của mình cho một học viên khác. Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định lập nên nhóm học Pháp tại địa phương chúng tôi. Kể từ đó, nhóm học Pháp của chúng tôi vẫn tiếp tục đến hôm nay, và trở thành một môi trường quý báu cho tất cả chúng tôi được tôi luyện, và cùng nhau tinh tấn trong Pháp.

Khi những khổ nạn phủ xuống đầu tôi, tôi có thể giữ vững tâm tính của mình với niềm tin rằng mình chắc chắn sẽ vượt qua chúng nếu có lòng tin vững chắc vào Đại Pháp và Sư phụ. Tôi không đánh lại khi bị chồng tôi đánh vô cớ. Khi tôi bị người khác ngược đãi, tôi cố gắng hướng nội tìm xem mình đã làm gì sai. Ông chủ nơi tôi làm việc đã hai lần muốn cho tôi về hưu sớm vì lý do sức khoẻ, nhưng tôi không chấp nhận. Khi chồng tôi nhận được chìa khoá một căn hộ chung cư mới mà công ty anh phân bổ cho anh, tôi đã yêu cầu anh trả lại cho công ty để căn hộ có thể được cấp cho những người cần nhất. Chẳng bao lâu, tôi trở nên dần dần hoà tan trong Pháp và dùng Pháp để đo lường khi gặp phải khó khăn với người khác. Tất cả những điều này đã đặt định một nền tảng vững chắc cho việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh sau này trong khi phản bức hại.

Làm tròn thệ ước tiền sử trên con đường chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh

Ba năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu tại Trung Quốc. Tôi giật mình hiểu ra ý nghĩa của điểm hóa “chỉ có ba năm để tu luyện cá nhân tinh tấn” mặc dù tôi không biết phải làm gì. Không đồng tu nào tại khu vực tôi vào mạng Internet được, và chúng tôi hoàn toàn không biết được tin tức gì về Pháp Luân Công. Nó dường như là tôi không thể làm gì được để giúp. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi biết rằng Pháp Luân Công là tốt nhất và tôi có quyền lên tiếng cho Pháp Luân Công. Sau đó tôi đã viết nhiều lá thư gửi đến các tầng cấp chính quyền để nói cho họ biết Pháp Luân Công thật ra là gì, dùng kinh nghiệm của chính mình làm ví dụ. Hy vọng rằng họ có thể rút lại kết luận tiêu cực của họ về Pháp Luân Công, tôi nói với họ rằng họ có thể gửi những chuyên viên y tế đến để xét nghiệm tôi để chứng thực những gì tôi nói.

Tôi tự hỏi mình nên làm gì, nóng lòng nhìn cuộc bức hại càng ngày càng gia tăng và nhiều người bị lừa mị vì chính sách tuyên truyền mạ lỵ chống lại Pháp Luân Công. Vào tháng 12 năm 1999, tôi đọc một bài viết của một học viên khác mà nó đã nhắc nhở tôi về một điểm hóa mà tôi đã nhận từ Sư phụ trước đó. Tôi hiểu ra những gì mình cần phải làm. Tôi không thể chịu đựng điều này thêm nữa, vì thế tôi đã đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công bằng tất cả quyết tâm của mình.

Việc tôi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công đã gây khuấy động lớn tại địa phương tôi và chính quyền xem tôi là “thành phần gây rối.” Bằng mọi cách, họ cố gắng dập tắt tín tâm của tôi với Pháp Luân Công trong những năm sau đó, bao gồm tống tiền, lục soát nhà, bắt bớ, giam giữ, tẩy não, và kết án tù. Tuy nhiên, tôi không bao giờ lay chuyển bất chấp tất cả những áp lực. Tôi tin tưởng những gì Sư phụ giảng:

“Đại Pháp có thể làm chính lại càn khôn, đương nhiên có Pháp lực của mình như trấn tà, diệt loạn, viên dung, bất bại.” (Kết luận chắc chắn, Tinh tấn Yếu chỉ)

Tôi từ chối cúi đầu trước những kẻ bức hại. Những thủ đoạn bất lương của họ không đánh gục được tôi, mà đã tôi luyện sự kiên định, lý trí, và lương tâm của tôi trong việc phản bức hại.

Tôi thường bị các viên chức chính quyền, công an địa phương, và viên chức tại các khu dân cư đến thăm viếng. Họ cố gắng làm cho tôi từ bỏ Pháp Luân Công nhưng tôi đã tận dụng những cơ hội như thế. Mỗi lần họ gặp tôi, tôi giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho họ không cần biết họ là ai. Chán nản vì thấy rằng không thể thay đổi tâm ý của tôi, sau đó họ không còn đếm xỉa gì đến tôi nữa. Với chính niệm mà tôi đã có được từ Đại Pháp, tôi đã tạo nên một môi trường tương đối thuận tiện cho việc tu luyện của mình.

Trong khốn khổ cùng cực tại thế gian, các học viên Pháp Luân Công tiến xa hơn trong tu luyện. Bằng cách học Pháp tốt, chúng tôi hiểu những lời giảng và bắt kịp theo tiến trình Chính Pháp với Pháp chỉ đạo, để không bị mê lạc bản thân trong những khổ nạn. Sư phụ giảng:

“Trí huệ của một đệ tử Đại Pháp có từ chính niệm – ý niệm của chư thần…” (Giảng Pháp tại cuộc gặp gỡ với các học viên châu Á Thái Bình Dương)

Đại Pháp sẽ tự triển hiện cho chúng ta thấy con đường tu luyện đã được Sư phụ an bài, chỉ cần chúng ta đi trên con đường đó. Là những bậc Giác Giả trong hình tượng con người, chúng ta sẽ không đánh mất ý thức trách nhiệm với chúng sinh, và sẽ chắc chắn chính lại mọi thứ đã bị chệch.

Khi tôi ở trong tù, tôi không được phép luyện những bài công pháp Pháp Luân Công nhưng tôi vẫn cứ luyện. Lúc đó, tôi không biết việc phát chính niệm. Một ngày, giám đốc nhà tù thấy tôi đang luyện công. Ông ta bắt đầu trợn mắt la hét tôi một cách giận dữ. Ông ta ra lệnh các tù nhân khác dùng dùi cui đánh tôi: “Đánh cô ta bầm dập đi!” Tôi không thèm mở mắt mà nói với ông ta: “Ông sẽ không đánh tôi. Nếu ông đánh, ông sẽ chịu đau.” Ông ta quá kinh ngạc vì điều tôi nói và đã rút lui.

Một ngày, lúc đó chừng 11 giờ sáng, một lính canh đến chỗ một học viên để còng tay chân của chị ấy. Khi anh ta sắp sửa làm điều đó, tôi nhìn thẳng vào anh ta và nói: “Anh sẽ không còng chị ấy. Nếu anh làm, vợ và con anh sẽ bị đau ở chân.” Anh ta bị sốc bởi những gì mà tôi nói và đứng lên, không còng chị ấy nữa. Anh ta hỏi: “Chị có muốn bị còng không?” Tôi nói với chị ấy: “Chị sẽ không bị còng!” Nhưng chị ấy lại nói: “Tôi không sợ bị còng.” Sau đó anh ta lại còng chị ấy. Tôi khâm phục tín tâm vào Đại Pháp của chị nhưng lo lắng vì chị ấy thất bại trong việc phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tôi đã âm thầm phát chính niệm “Trong ba ngày anh phải tháo còng cho chị ấy. Nếu không anh sẽ bị đau ở hai tay.” Đúng 02 giờ 50 phút chiều, người lính canh đã đến tháo còng cho chị ấy. Chẳng bao lâu sau đó chị ấy biết rằng mình đã không làm đúng theo Pháp khi chấp nhận bị còng. Sau đó chúng tôi bắt đầu đọc Pháp cùng với nhau mỗi ngày.

Trong nhà tù, chúng tôi bị cho ăn thịt lợn ôi đã biến sắc và biến chất cùng với cơm thiu mốc. Thức ăn trong chén bị phủ một lớp mốc đen và sạn cát ở dưới đáy bát cùng với mùi thuốc trừ sâu. Tôi nghĩ rằng chúng tôi không làm gì sai khi là những học viên Đại Pháp, và không phải bị bất kỳ bức hại nào. Tất cả những ngược đãi đối với chúng tôi là sự bức hại đến Đại Pháp, và nó là một tội ác xấu xa. Chúng tôi không được chỉ cúi đầu im lặng chấp nhận những ngược đãi mà không làm gì. Chúng tôi đồng lòng và bắt đầu tuyệt thực để phản đối. Chúng tôi gõ vào cửa phòng giam và nói lớn với các lính canh. Chúng tôi giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho họ và yêu cầu cần gặp thị trưởng, giám đốc nhà tù, và trưởng phòng công an để kháng nghị về sự ngược đãi. Chúng tôi từ chối ăn bất cứ thứ gì cho đến khi gạo và thịt trong đồ ăn của chúng tôi được chính thức kiểm dịch chất lượng. Nhiều người bảo chúng tôi từ bỏ nhưng không có gì làm chúng tôi thay đổi tâm mình.

Sáng hôm sau, giám đốc nhà tù yêu cầu tôi và một học viên khác đi vào nhà kho nơi hai tù nhân đang nhặt mốc ra khỏi gạo dưới sự theo dõi của chúng tôi. Kể từ đó, nhà tù không bao giờ cho chúng tôi ăn thịt hay gạo thiu thối nữa. Với sự trợ giúp của Sư phụ và chính niệm chính hành của mình, chúng tôi đã tiêu trừ các nhân tố tà ác, ngăn chặn những kẻ hành ác và chính lại môi trường chung quanh chúng tôi. Những tù nhân tại các phòng bên cạnh cũng được hưởng lợi và thường hô lên “Pháp Luân Công muôn năm!” để bày tỏ lòng cảm ơn.

Tất cả các tù nhân trong nhà tù bị bắt buộc phải làm các hộp giấy, kể cả các học viên Pháp Luân Công. Một số học viên cúi đầu chịu và nói rằng chúng tôi nên làm tốt để các tù nhân trong phòng tránh bị phạt. Nhưng tôi nhấn mạnh rằng chúng ta không nên nghe theo nhà tù, và dùng tất cả thời gian của mình để đọc thuộc Pháp, và viết thư thỉnh nguyện và thư giảng rõ sự thật.

Một ngày, ông phó giám đốc nhà tù, người nổi tiếng về những hành động dối trá và tàn ác của ông ta, đã đi xem xét xung quanh xưởng làm việc. Khi ông ta thấy tôi không làm việc và ngược lại đang giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho các tù nhân khác, ông ta đã nổi giận đùng đùng và quát tôi: “Làm sao cô dám không làm việc và nói về vấn đề nhạy cảm nhất là Pháp Luân Công tại đây, ở trong tù!” Tôi quay sang ông ta: “Ông không phải người quản lý tôi. Tôi không làm gì phạm luật cả. Ông hãy tránh đường tôi ra!” Ông ta rất bực tức vì lời nói của tôi. Ông ta trừng mắt và nói: “Tôi không đi. Tôi sẽ ở đây.” Tôi chỉ vào ông ta bằng tay phải của mình và nói với chính niệm đầy đủ: “Vậy thì ông hãy đứng đó cả ngày đi. Đừng nhúc nhích!” Sau đó tôi tiếp tục việc giảng rõ sự thật trong khi ông ta vẫn đứng im ở đó. Sau một lúc, các tù nhân bắt đầu xì xầm: “Xem kìa, ông ta bị gì vậy?” Tôi ngẫu nhiên nhìn lại và thấy ông ta đang đứng dựa vào lan can hành lang với cái đầu nghiêng về phía trước và miệng há rộng ra. Lưỡi của ông tê cứng lại và nhìn chằm chặp xuống đất, bất động. Tôi nghĩ “Ông ta chắc là đã bị mình làm định trụ lại rồi”. Tôi nói với ông ta: “Trông ông mất thể diện quá. Hãy đi ra khỏi đây đi!” Sau khi nghe lời tôi, ông ta có thể cử động được và vội vàng xuống cầu thang trong thất bại và nói: “Cô ấy có công năng. Đừng bao giờ ngăn cản cô ấy.” Kể từ đó, ông ta không bao giờ dám vào khám phòng nơi tôi bị giam và bỏ đi nơi khác bất cứ khi nào nhìn thấy tôi.

Tạo dựng một môi trường để chứng thực Pháp và cứu độ nhiều người

Làm thế nào để tôi có thể quảng bá vẻ đẹp của Đại Pháp cho con người thế gian? Thế gian này được tạo dựng cho Chính Pháp và tất cả chúng sinh đã đến thế gian này là vì Đại Pháp. Mọi thứ trong xã hội con người đều tồn tại vì Đại Pháp, và nó hoàn toàn hợp lý khi chúng ta sử dụng chúng để phổ biến Đại Pháp, chứng thực Pháp, và trấn áp tà ác. Đó là trách nhiệm của chúng ta để đưa chân tướng về Pháp Luân Công cho nhiều người để nhiều người hơn được cứu độ. Tôi bắt đầu bỏ thời gian để tìm một cách đường đường chính chính chứng thức Pháp và cứu độ chúng sinh.

Các đồng tu và tôi mua một số bút viết sơn và làm những khuôn chữ về chân tướng Pháp Luân Công. Chúng tôi mua một số tấm vải màu vàng và sơn chữ màu đỏ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp! Thế giới cần Chân – Thiện – Nhẫn! Thiện ác hữu báo là thiến lý! Đưa Giang Trạch Dân ra trước công lý trên toàn thế giới! Phục hồi danh dự cho Sư phụ tôi! Phục hồi danh dự cho Pháp Luân Công!” Chúng tôi cột những tấm băng rôn nhỏ đó vào những que gỗ nhỏ và phân phát chúng cùng với các tài liệu giảng rõ sự thật khác tại các vùng nông thôn. Trước khi chúng tôi đi phát, chúng tôi cầu Sư phụ giúp đỡ: “Xin hãy giúp cho những tài liệu giảng rõ sự thật này trở thành những phương tiện mạnh mẽ để đè bẹp tà ác! Xin hãy để mỗi nơi chúng con đến sẽ được ban phúc và viên dung bởi ánh sáng của Đại Pháp! Xin hãy trừ diệt tất cả tà ác! Xin hãy để những người có ý đồ xấu không nhìn thấy chúng con và những người tốt sẽ khởi thiện niệm.” Chúng tôi vừa phát chính niệm vừa bước đi. Chúng tôi treo những băng rôn ở mọi nơi chúng tôi đến được, bao gồm những cây cầu, các cây ở hai bên đường, và cột điện. Chúng tôi phát tài liệu giảng rõ sự thật cho mỗi người dân mà chúng tôi gặp. Thường thường, công an đuổi theo chúng tôi, và các xe công an đi tuần chung quanh chúng tôi, nhưng chúng tôi luôn luôn trở về nhà an toàn, nhờ vào sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Phất phới trong gió, những băng rôn màu vàng toả sáng trong không gian như một con đường ánh vàng, triển hiện sự uy nghiêm của Đại Pháp, trừ sạch tà ác và dẫn khởi lương tâm bị chôn vùi của con người. Một số băng rôn đã ở trên các cây trong hơn sáu tháng. Rất nhiều học viên đã vượt qua tâm sợ hãi và tìm lại được lòng can đảm để bước ra. Thông qua việc học Pháp, chúng tôi biết rằng để nhiều người có thể hiểu được sự thật về Pháp Luân Công, chúng tôi cần phải làm nhiều hơn nữa, tiêu trừ các nhân tố tà ác tại các không gian khác, và phối hợp như là một chỉnh thể. Một đêm, trong hai tiếng đồng hồ, những thông điệp giảng rõ sự thật được đặt ở hầu như khắp mọi nơi trong thành phố của chúng tôi, bao gồm trên các cột điện, các đồn công an tại địa phương, trường học, nhà máy và các khách sạn.

Sáng hôm sau, nhiều người chấn động khi thấy cảnh tượng đó và nó đã trở thành một đề tài nóng bỏng trong dân chúng. Các cấp chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc, sợ hãi ra mặt, đã ra lệnh rằng tất cả các bức tường, cột điện đã được sơn những khẩu hiệu Pháp Luân Công phải được sơn mới lại để che các khẩu hiệu đó đi. Trong bài phát biểu tại buổi họp chính quyền, ông thị trưởng đã công khai tuyên bố: “Nếu chúng ta có được tinh thần như các học viên Pháp Luân Công, thì kinh tế tại thành phố chúng ta sẽ phồn thịnh.”

Phối hợp cùng nhau, tất cả các học viên Pháp Luân Công tại thành phố chúng tôi đều duy trì hoạt động Chúng tôi làm những tờ tin tức suốt ngày lẫn đêm, và phân phát những tài liệu giảng rõ sự thật trong tất cả các làng mạc, các khu phố, và khu vực trong thành phố của chúng tôi, và cả những huyện lân cận. Chúng tôi làm rất chăm chỉ, nhằm mục đích chứng thực Pháp và cứu độ con người. Làm thế nào để chúng tôi có thể thực sự cứu độ con người? Bằng cách học Pháp, tôi hiểu rằng việc chứng thực Pháp của chúng tôi phải theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ. Trong lúc sự bức hại Pháp Luân Công đang leo thang cao độ, chúng tôi không có cách nào để lên tiếng. Đây là cách duy nhất để chúng tôi chứng thực Pháp, trấn áp tà ác, và thức tỉnh lương tâm con người. Tất cả những gì chúng tôi làm là để dọn đường cứu độ con người. Khi những trở ngại gặp phải được thanh lý đi, hoàn cảnh của chúng tôi càng trở nên thuận tiện. Hiện nay chúng tôi cần phải tiếp tục thực sự cứu độ con người bằng cách giảng rõ sự thật trực diện.

Việc giảng rõ sự thật trực diện của tôi bắt đầu với những người chung quanh tôi. Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi mang theo những câu chuyện có thật về Pháp Luân Công đến tất cả mọi người, bao gồm người thân của tôi, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp, những người lạ mà tôi gặp trên đường, những quan chức tại khu dân phố, các chủ tiệm, và những công an trực tiếp bức hại các học viên. Trong những câu chuyện, tôi thường dùng những cách khác nhau để khai mở tâm người ta. Hầu như mọi người đều hiểu, và thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới chỉ sau một câu chuyện ngắn. Tôi vui mừng cho sự chọn lựa đúng đắn của họ. Một số người từ chối thoái khỏi ba tổ chức đó, nhưng ít nhất tôi cũng để lại cho họ thiện ý: “Trong tương lai chắc chắn bạn sẽ hiểu. Tôi hy vọng rằng bạn sẽ sớm có lại cơ hội này.”

Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Với sự phù trợ từ bi của Sư phụ và chính niệm của mình, tôi đã tạo được cách chứng thực Pháp của mình cùng với các đồng tu như là một chỉnh thể. Đây là một con đường được mở rộng hơn bao giờ hết để làm tròn những thệ ước tiền sử của tôi.

Cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ và bảo hộ từ bi của Ngài. Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/23/明慧法会–兑现神圣誓约-走出证实法的路-265020.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/30/136859.html

Đăng ngày 20-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share