Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2012] Tôi đã tu luyện hơn 10 năm. Mặc dù tôi đã vấp ngã nhiều lần trên con đường tu luyện nhưng Sư phụ chưa bao giờ buông bỏ tôi. Nhiều lần tôi cảm thấy mình đắm chìm trong sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Ở đây tôi muốn trình một số kinh nghiệm tu luyện của mình lên Sư phụ vĩ đại và các đồng tu.

1. Đột phá quan niệm con người – Tôi đã vượt qua trở ngại nhờ sự che chở của Sư phụ

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dùng cái cớ Thế vận hội Bắc Kinh năm 2008 để bức hại bừa bãi các học viên Đại Pháp. Khoảng 20 đệ tử Đại Pháp ở quận nhỏ nơi tôi sống đã bị bắt cóc và gửi đi “cải tạo” mà thực ra là các lớp tẩy não. Tà ác đã nói với họ rằng những ai từ chối viết cam kết “chuyển hóa” sẽ bị đưa đến các trại lao động. Tôi cũng đã bị lừa dối và đưa đến các lớp tẩy não.

Hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ trưởng ban nơi tôi làm việc. Ông ấy bảo tôi đến văn phòng sớm nhất có thể để tham gia một cuộc họp khẩn cấp. Tôi lập tức cảm thấy đáng nghi vì đây là cách mà tôi đã đã bị lừa dối và đưa đến một lớp tẩy não vào năm 1999. Khi nhận cuộc gọi, tôi đang mua sắm ở siêu thị với chồng tôi. Anh ấy đã đồng ý với tôi rằng ĐCSTQ sinh ra là để làm hại các học viên Pháp Luân Công và hỏi tôi sẽ làm gì. Tôi trả lời: “Hãy về nhà, em sẽ không đến văn phòng.”

Về đến nhà tôi nhận được một cuộc gọi từ điện thoại di động của mình. Khi trả lời tôi nghe tiếng một đồng tu làm việc cùng cơ quan với tôi đang nức nở với trưởng phòng. Người trưởng phòng này là người tham gia cuộc bức hại. Người học viên nói: “Quả báo sẽ đến với ông nếu ông đưa tôi đến đó.” Tôi lập tức nhận ra rằng người học viên này đã bị lừa đi “họp”  và anh ấy đang cố gắng báo tin cho tôi. Vì không có đủ chính niệm để công khai phản bức hại lúc đó nên tôi đã thu xếp đồ đạc và trốn đi.

Những ngày sau đó, tà ác chỉ đạo một số người không hiểu chân tướng về Pháp Luân Công tìm kiếm tôi. Họ cũng quấy nhiễu người nhà tôi đe dọa thôi việc, cắt lương và v.v. Vì gia đình tôi không phải là học viên, họ không thể chịu được áp lực của tà ác. Khi tôi về nhà để tắm và thay quần áo, họ khuyên tôi hợp tác với tà ác và thậm chí nói rằng nếu tôi viết cam kết “chuyển hóa” thì mọi việc sẽ ổn. Khi nhìn thấy trạng thái của họ, tôi cảm thấy khó chịu, vì hầu hết họ đã hiểu chân tướng và nhận lợi ích từ Đại Pháp. Nhưng họ đã mất niềm tin vào Đại Pháp vì tình huống hiện tại của tôi. Sau đó tôi nghĩ đến các đồng nghiệp, họ hàng và bạn bè những người đã hiểu chân tướng. Nếu tôi không quay lại làm việc, tôi sẽ phải rời khỏi nhà và trở nên vô gia cư. Những người thường biết tôi có thể thậm chí sẽ hiểu lầm lớn về Đại Pháp, đó không phải là điều Sư phụ muốn. Nếu sự lựa chọn của tôi ngăn những người này hiểu thực sự Đại Pháp thì nó sẽ mang đến bao nhiêu tổn thất cho việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh? Tôi nghĩ, tôi phải đường đường chính chính quay lại làm việc, tôi phải loại trừ bức hại, chứng thực Pháp và cứu chúng sinh tốt hơn. Con đường của tôi được Sư phụ an bài và chỉ Sư phụ mới là người quyết định.

Đầu tiên, tôi quyết định tìm hai học viên khác cũng đang trốn khỏi sở làm để trốn các lớp tẩy não. Tôi muốn trao đổi với họ để hoàn toàn giải thể trở ngại của lớp tẩy não này vĩnh viễn. Lúc đó, kinh văn của Sư phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008” mới được xuất bản. Khi đọc bài kinh văn của Sư phụ, tôi có thể cảm thấy từ bi vô lượng của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“Sư phụ khẳng định những gì đệ tử Đại Pháp làm, chư vị chỉ cần xuất phát từ nguyện vọng chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, thì những việc chư vị làm tôi đều sẽ khẳng định; dẫu là Pháp thân của tôi hay là chư Thần, chư vị chỉ cần thực hiện, thì sẽ đưa việc làm của chư vị mở rộng thành vĩ đại hơn, xuất sắc hơn, sẽ hiệp trợ chư vị. “(Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)

Bài kinh văn của Sư phụ đã làm cho chính niệm và quyết tâm của tôi mạnh mẽ hơn. Hai học viên đó và tôi đã đồng ý đi thẳng tới sở làm vào ngày hôm sau.

Khi tôi về nhà, không khí rất căng thẳng. Tất cả những người nhà của tôi đều cố gắng thuyết phục tôi tham gia lớp tẩy não để tôi không bị cưỡng bức lao động hay bị đuổi việc. Chồng tôi thậm chí còn nói một cách lạnh lùng: “Sư phụ của em không quan tâm đến em nữa!” Tôi bình tĩnh và cứng rắn nói với anh ấy: “Em sẽ cho anh thấy Sư phụ quan tâm đến em thế nào.”

Mặc dù tôi muốn đi làm nhưng nhiều quan niệm con người đã tích tụ qua nhiều năm của tôi bắt đầu liên tục nổi lên. Ví dụ, khi rời khỏi nhà, tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi nên mang theo điện thoại di động có các sách điện tử trong đó để nếu bị nhốt tôi sẽ có thể học Pháp. Ngay khi niệm này nổi lên, tôi lập tức nhận ra rằng nó sai trái. Tôi nhanh chóng ức chế và thanh trừ niệm đó, phát chính niệm để giải thể nó. Khi lái xe đi làm, tôi có một niệm khác: “Khi đến cơ quan, mình phải đỗ xe ở một nơi thuận tiện để khi cảnh sát đến mình có thể nhanh chóng đi khỏi.” Tôi lập tức nhận ra rằng niệm này cũng sai. Nên tôi cố gắng loại trừ niệm đó, tất cả các quan niệm con người và sợ hãi của tôi đột nhiên bùng nổ trong tâm trí tôi một cách điên cuồng. Tôi không chỉ cảm thấy tinh thần mà thân thể tôi cũng cảm thấy tồi tệ. Trong tâm tôi kiên định bản thân với niệm này: Tôi chỉ nghe theo Sư phụ, không ai có thể định đoạt. Đồng thời, tôi nói với nghiệp tư tưởng, các quan niệm và chấp trước con người của mình: “Các ngươi không quản được ta, bất kể các ngươi nổi lên thế nào. Ta biết các người không phải là một phần của ta và cái nào nổi lên, ta sẽ thanh trừ từng cái.” Bằng cách này tôi đã phát chính niệm trên cả đoạn đường đi làm. Khi bước vào cửa cơ quan, tất cả các quan niệm và chấp trước sợ hãi của tôi biến mất không một dấu vết. Thân thể tôi nhẹ nhàng và thoải mái không gì sánh được. Tôi biết rằng Sư phụ nhìn thấy rằng tôi có chính niệm mạnh mẽ ở tầng thứ đó nên đã loại bỏ những thứ xấu cho tôi.

Ở cơ quan tôi đã gặp trưởng phòng và ông ấy bảo tôi đi gặp bí thư đảng ủy. Tôi biết điều ông ấy đang cố gắng làm. Nên tôi đã giảng chân tướng cho bí thư đảng ủy. Ông ấy hiểu và nói: “Miễn là các cơ quan của ĐCSTQ không thấy cô, tôi sẽ không báo cáo cô với họ.” Như vậy, ngày hôm đó trôi qua mà không có bất cứ rủi ro nào. Khi về nhà chồng tôi hỏi: “Có ai tìm em không?” Tôi trả lời: “Không.” Anh ấy bị sốc và nói: “Thật vậy à? Không ai tìm em sao?” Tôi nói: “Thật vậy. Em đã nói với anh rồi còn gì? Em sẽ cho anh thấy Sư phụ quan tâm đến em thế nào.” Chồng tôi không nói gì nữa.

Ngày hôm sau ở cơ quan, tôi để ý không thấy một đồng nghiệp người cũng là một học viên. Văn phòng của cô ấy gần nơi làm việc của lãnh đạo cơ quan nên khi đi tìm cô ấy, tôi đã tình cờ gặp lãnh đạo. Bà ấy bảo tôi lập tức gặp bí thư đảng ủy. Tôi nghĩ với bản thân, tôi sẽ không hợp tác với bà và trả lời rằng tôi bận và bỏ đi. Tuy nhiên, bà ấy tiếp tục gọi điện và gây khó khăn cho trưởng phòng, người mà không muốn làm điều gì sai trái nhưng cũng không muốn làm trái ý lãnh đạo. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng tôi có quan niệm tìm kiếm sự bảo vệ từ người thường. Tôi cũng có sợ hãi bị bí thư đảng ủy và lãnh đạo đưa đến lớp tẩy não. Tôi vẫn không có đủ tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp và cũng không hoàn toàn phủ định bức hại. Vì vậy, tôi nói với trưởng phòng: “Đừng lo. Chỉ cần nói với bà ấy rằng ông đã nói với tôi và tôi không hợp tác.” Trưởng phòng nói một cách nghi ngờ: “Được không?” Tôi trả lời sẽ không việc gì. Lúc đó, hai đồng tu và tôi quyết định giảng chân tướng cho lãnh đạo để ngăn bà ấy lại tham gia bức hại sâu hơn.

Khi đến văn phòng của lãnh đạo, chúng tôi thay phiên nhau giảng chân tướng và phát chính niệm. Lãnh đạo là một người có lương tâm. Sau khi nghe chân tướng bà ấy nói rằng bà sẽ dẫn chúng tôi đến một số cơ quan và nói rằng bà sẽ không để chúng tôi bị đưa đi. Chúng tôi bảo với bà rằng lời nói của các cơ quan chế độ này không đáng tin và chúng tôi sẽ không đi. Lần thứ hai chúng tôi đến giảng chân tướng, bí thư đảng ủy nơi chúng tôi làm việc bước vào và ngay khi nhìn thấy chúng tôi, ông ấy lập tức rời khỏi. Ngay sau đó, những người chịu trách nhiệm bức hại của cục bước vào. Khi nhìn thấy họ, chúng tôi lập tức chuẩn bị rời đi. Tôi nói: “Các vị cứ nói chuyện với nhau, chúng tôi sẽ đi khỏi đây.” Họ nói: “Đừng đi” và một người của cục đứng ở cửa đã chặn chúng tôi lại. Tôi nghiêm nghị nhìn anh ấy khiến anh ấy đứng im như khúc gỗ. Chúng tôi đường đường chính chính ra khỏi văn phòng của lãnh đạo. Sau đó, một số người ở cục giận điên lên đe dọa bắt chúng tôi bằng cảnh sát vũ trang nếu chúng tôi không hợp tác. Chúng tôi cảm thấy rất áp lực. Về nhà, chồng tôi cũng gây áp lực cho tôi hợp tác với các cơ quan. Cảm giác áp lực và sợ hãi to lớn đè nặng tâm tôi. Tôi đã gặp một học viên khác để học các kinh văn của Sư phụ và học thuộc bài thơ:

“Thản thản đãng đãng chính đại khung.
Cự nan bạn ngã thiên địa hành.
Thành tựu công đức não hậu sự.
Chính thiên chính địa chính chúng sinh.
Chân niệm hồng nguyện kim cang chí.
Tái tạo đại hồng nhất niệm trung.”
(Nhất niệm trung, Hồng Ngâm II) Tạm dịch: Thẳng thẳng thắng thắng chính đại khung
Nan lớn cùng tôi thiên địa hành
Thành tựu công đức chẳng bận tâm
Chính thiên chính địa chính chúng sinh
Niệm chính nguyện lớn chí kim cương
Tái tạo đại hồng trong một niệm
(Trong một ý niệm)

Trong toàn bộ tiến trình này, các đồng tu trong vùng chúng tôi đã phối hợp với chúng tôi như chỉnh thể, giúp chúng tôi phát chính niệm. Chúng tôi kiên định chính niệm và Sư phụ đã giúp chúng tôi thanh trừ tà ác. Khi chúng tôi thực sự cảm nhận được từ tận đáy lòng rằng Sư phụ là người duy nhất quyết định tương lai của chúng tôi và khi chúng tôi hoàn toàn buông bỏ chấp trước thì toàn bộ hoàn cảnh thay đổi. Hôm đó, tôi đi làm như thường lệ. Khoảng 10 giờ sáng, một trong số các học viên chạy đến chỗ tôi và vui mừng nói với tôi rằng lớp tẩy não đã bị giải tán và lãnh đạo nói rằng chúng tôi không phải lo lắng bị đưa đi nữa.

Từ tận đáy lòng mình, tôi muốn cảm ơn Sư phụ và các đồng tu đã hỗ trợ chúng tôi với chính niệm!

2. Làm điều nên làm với chính niệm chính hành

Sự việc ở sở làm làm tôi nhận ra rằng không có khó khăn nào không thể vượt qua trên con đường Sư phụ an bài cho chúng ta. Không cần phải sợ có quan niệm con người. Miễn là chúng được nhận ra đúng lúc, được chỉnh sửa dựa trên Pháp và liên tục bị loại trừ và không ảnh hưởng đến chúng ta thì chúng ta có thể chinh phục chúng và đồng hóa với Pháp.

Vào thời điểm đó tôi nhớ đã luôn có một mong muốn đó là viết ra kinh nghiệm của mình thành một bài viết để hồng Pháp và giảng chân tướng. Tôi cảm thấy rằng những người biết tôi sẽ dành thời gian đọc câu chuyện của tôi từ đầu đến cuối, bao gồm cả những ai bị ảnh hưởng bởi văn hóa ĐCSTQ vì mọi người nói chung sẽ thấy những gì gần với cuộc sống của họ thì thú vị hơn. Vì chưa có đủ chính niệm trước đây nên tôi đã chưa viết được một bài viết như vậy. Lần này, tôi quyết tâm hoàn thành nó. Vì vậy tôi đã viết ra mình đã nhận được lợi ích từ việc tu luyện Đại Pháp như thế nào, những cải thiện về sức khỏe và tinh thần của tôi và Pháp đã dạy chúng ta làm người tốt và có trách nhiệm trong gia đình, xã hội và công việc như thế nào. Tôi cũng trình bày những kinh nghiệm từ những năm bức hại vô căn cứ để mọi người phân biệt tốt xấu và được cứu.

Một số đồng tu khuyên tôi không viết bài vì lúc đó là thời gian rất nhạy cảm và tôi chỉ vừa mới quay trở lại làm việc. Nếu có điều gì xảy ra… Nhưng tôi nhớ rõ Pháp của Sư phụ nên tôi đã gửi bài viết của mình lên Minh Huệ Net và sau đó được đăng lên trang web. Một số học viên và tôi đã gửi nó đến cho mọi người trong quận. Bài viết đã giúp mọi người hiểu chân tướng ở một mức độ nào đó. Một nam thanh niên nói với tôi: “Sau khi đọc câu chuyện của chị, cái nhìn của tôi về Pháp Luân Công đã thay đổi.” Khi họ gặp chồng tôi, một số người ở văn phòng bức hại nói: “Tôi nghe nói vợ anh đã viết bài viết này?” nhưng họ nhanh chóng nói thêm: “Đó không phải vấn đề gì lớn, có lẽ cô ấy không phải là người đã viết nó” để đảm bảo với anh ấy rằng họ sẽ không tố cáo tôi. Dưới sự bảo hộ và che chở của Sư phụ, tôi đã bình an vô sự.

Qua sự việc đó, các đồng tu và tôi đã trải nghiệm huyền năng kì diệu của Đại Pháp và sự từ bi của Sư phụ. Tôi gia trì chính niệm và niềm tin vào Sư phụ và Pháp, cũng như kiên định làm tốt ba việc. Những người thường biết sự việc này cũng trải nghiệm sự phi thường và điều kì diệu của Đại Pháp.

3. Năng lượng của từ bi

Trong quá khứ tôi đã nhìn vấn đề với các quan niệm con người và đối đãi với bức hại như điều gì đó gây ra bởi người với người. Trong ý thức tôi đã xem cảnh sát là những kẻ đồng lõa trong cuộc bức hại và sẽ phát chính niệm bất cứ khi nào nhìn thấy họ (thực ra, rất nhiều những niệm này là niệm xấu). Qua thời gian, khi thể ngộ về Pháp của tôi sâu hơn và đã loại bỏ nhiều quan niệm con người, tôi dần dần nhận ra rằng cảnh sát không khác gì với những chúng sinh khác và cũng nên được cứu. Hơn nữa, qua học Pháp, tôi hiểu rằng cực thế lực đã đặt định cho họ vị trí đó. Theo thể ngộ của tôi, Sư phụ giảng rằng đó là vì chúng ta [đệ tử Đại Pháp] rằng họ phải chịu khuất nhục như vậy và họ thậm chí còn đáng thương hơn người thường. Nếu chúng ta có thể hoàn toàn phủ định an bài của cựu thế lực và đối đãi với họ với từ bi thì họ cũng được cứu.

Vì bị ai đó không biết chân tướng tố cáo, cảnh sát đã đột nhập vào nhà em gái tôi. Em gái tôi cũng là một học viên. Cảnh sát cố gắng đột kích căn hộ và bắt em gái tôi. Khi nghe điều đó, tôi lập tức đến nhà em gái mình. Ngay khi tôi bước vào nhà, tôi nghe cảnh sát trưởng nói với tôi: “Tôi biết cô là ai.” Tôi không để ý đến ông ấy và chỉ có niệm giảng chân tướng cho họ và ngăn chặn sự bức hại tiến xa hơn.

Em gái tôi nhốt mình trong phòng và các cảnh sát ở bên ngoài cửa la hét em gái tôi mở cửa. Họ đe dọa dùng vũ lực và đập phá căn nhà, làm không khí rất căng thẳng. Tôi đã không xem họ đứng về phía tà ác. Thay vào đó, tôi phát chính niệm để thanh trừ tà ác đằng sau họ khi giảng chân tướng. Một cảnh sát nói: “Đừng bận tâm nói với chúng tôi những điều đó, chúng tôi đã nghe quá nhiều lần rồi.” Tôi vẫn không lay động và tiếp tục nói với họ và cũng nói với họ rằng cảnh sát phải có nghĩa vụ bảo vệ chân lý. Khi tôi bắt đầu nói về việc thu hoạch nội tạng, họ nói rằng họ không tin điều đó. Sau đó tôi nói với họ về những vụ việc tôi tự mình điều tra nhưng họ tiếp tục nói không tin.

Nghĩ trong tâm rằng phải phát huy các nhân tố chính diện, tôi nói: “Thực ra các anh không tin điều đó là chứng tỏ các anh có thiện tâm và chưa bao giờ làm điều gì ác.” Lúc tôi nói điều đó, toàn bộ không khí chuyển sang hòa ái hơn. Cảnh sát trưởng bảo chồng của em gái tôi đứng sang một bên và đề nghị em gái tôi đến sở cảnh sát một lúc. Ông ấy hứa rằng sẽ không có vấn đề gì và sẽ sớm đưa em gái tôi về nhà. Ông ấy nói rằng nếu em rể tôi không tin, ông sẽ chở em gái tôi bằng xe riêng của mình và sau đó đưa em gái tôi về. Với những lời này, tất cả cảnh sát rời khỏi và xuống cầu thang. Lúc đó, em gái tôi bước ra khỏi phòng. Em gái tôi nói chính niệm của nó rất mạnh mẽ và nó liên tục phát chính niệm để ngăn tà ác chỉ đạo các cảnh sát làm điều ác.

Lúc đầu, em gái tôi không muốn hợp tác với cảnh sát. Cảnh sát trưởng đã nài nỉ chúng tôi không gây khó khăn với họ vì họ sẽ phải chịu trách nhiệm. Sau đó tôi nói với em gái mình và bảo nó rằng chúng ta không nên làm cho cảnh sát hiểu nhầm các đệ tử Đại Pháp và nên giúp họ được cứu. Điều đó không phải là những biểu hiện hời hợt mà chúng ta làm, điều chúng ta làm là cứu độ chúng sinh, có thể là ở sở cảnh sát hoặc bất cứ nới nào khác. Vì vậy gia đình tôi và tôi đã đi cùng với em gái tôi đến sở cảnh sát bằng xe của chúng tôi. Tại sở cảnh sát, em gái tôi đã giảng chân tướng cho các cảnh sát và kêu gọi họ thoái Đảng cộng sản trong khi tôi phát chính niệm ở bên ngoài. Sau một lúc chúng tôi về nhà bình an vô sự.

4. Âm thầm phối hợp một cách vô điều kiện với các đồng tu

Một lần một số học viên lớn tuổi ở quận tôi đã đến thăm các đồng tu ở các quận khác. Các học viên ở nông thôn muốn làm một số dự án giảng chân tướng nhưng các học viên lớn tuổi ở quận tôi thấy rằng các học viên ở nông thôn rất nghèo. Nên các học viên lớn tuổi bảo với họ rằng họ có thể cấp kinh phí cho các học viên ở nông thôn nếu họ cần. Một học viên lớn tuổi mới Đắc Pháp và chưa hiểu thấu Pháp lý Sư phụ giảng về vấn đề gây quỹ nên học viên này bắt đầu gây quỹ trong quận chúng tôi với tâm nguyện muốn cống hiến cho Đại Pháp. Hơn nữa, mục tiêu của ông ấy là vài trăm nghìn đôla. Khi nghe điều này, tôi nghĩ: “Đây không phải gây quỹ sao?” Vì vậy tôi nhanh chóng ngăn chặn điều đó. Khi tôi gặp học viên lớn tuổi này, ông ấy đang trao đổi với một số đồng tu. Tôi nói với ông điều tôi nghĩ mà không kiêng nể gì. Bất ngờ, ông không chỉ bác bỏ ý kiến của tôi mà còn thậm chí mất bình tĩnh và bắt đầu dùng lời lẽ công kích tôi và thậm chí còn phản đối: “Để xem cô có thể ngăn tôi thu tiền của họ không.” Các học viên cũng có ý kiến mạnh mẽ về tôi và chỉ trích tôi. Tôi nghĩ, ông ấy rõ ràng đã sai, tại sao tất cả họ đều buộc tội tôi? Đúng lúc tôi nghĩ rằng mình không thể ngăn được việc làm sai trái này thì sự trợ giúp lại đến. Một học viên đã đến và có cuộc nói chuyện thân thiện với người học viên lớn tuổi, thuyết phục ông ấy từ bỏ ý định gây quỹ.

Sự việc này ảnh hưởng đến tôi rất lớn. Hướng nội, tôi nhận ra rằng ở bề mặt tôi có vẻ như hành động có suy xét đến Pháp nhưng thực ra tôi đã nuôi dưỡng chấp trước chứng thực bản thân và bám lấy các quan niệm con người của mình. Sư phụ giảng:

“Khi một vị Thần [khác] đề xuất một cách làm nào đó, họ đều không vội vã phủ định, cũng không vội vã biểu đạt bản thân, cho rằng cách làm bản thân mình mới tốt; họ xem xem phương pháp của vị Thần kia đề xuất có kết quả cuối cùng ra sao. Các con đường đều khác nhau, con đường của mỗi người đều khác nhau, [Pháp] Lý chứng ngộ trong Pháp của các sinh mệnh đều là khác nhau, tuy nhiên kết quả rất có thể là tương đồng. Do đó họ xem xem kết quả của [vị] khác, kết quả của vị kia [nếu] cũng đạt được, thật sự có thể đạt được điều cần đạt, thì mọi người đều đồng ý; Thần đều suy nghĩ như thế cả; ngoài ra, nếu chỗ nào chưa hoàn thiện, thì còn im lặng bổ sung giúp vị kia một cách vô điều kiện, giúp vị ấy viên mãn hơn nữa. Họ đều xử lý vấn đề như thế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc [2002] )

Một năm sau, một học viên nói với tôi về một học viên ở quận khác có một kinh nghiệm rất tốt để chia sẻ, đặc biệt là vấn đề vượt qua nghiệp bệnh. Anh ấy muốn giới thiệu học viên này với các học viên ở nông thôn và hỏi liệu tôi có thể đưa họ đến đó không. Khi tôi gặp người học viên ở quận khác, tôi nhận ra rằng đó là người học viên đã muốn gây quỹ! Nhưng tôi lập tức nói với bản thân rằng tôi không nên phán xét người khác dựa trên quan điểm cá nhân của mình. Tất cả chúng ta đều tu luyện Đại Pháp và người học viên này có lẽ đã đề cao rất nhiều trong tu luyện.

Người học viên lớn tuổi này không nhận ra tôi. Trong buổi chia sẻ kinh nghiệm, tôi thấy rằng, từ thể ngộ về Pháp của mình, một số khía cạnh ông ấy đã thiếu nhận thức về Pháp. Khi trao đổi, tôi đã đưa ra một số vấn đề cho ông ấy thấy chính niệm và chia sẻ thể ngộ của mình về Pháp. Tôi không cố gắng chỉ ra ông đã sai ở chỗ nào và nó cần phải như thế nào. Về bản chất tôi đã không còn chấp trước chứng thực bản thân. Lúc đó, không khí rất hòa ái. Sau khi về nhà, tôi đã gặp lại người học viên lớn tuổi khi gặp gỡ một học viên khác. Tôi trao đổi với ông ấy một lúc, khi đó ông đã cảm thấy rằng điều tôi chia sẻ rất tốt. Sau đó, ông hỏi người học viên bên cạnh ông ấy: “Cô ấy là ai vậy?” Người học viên trả lời không phải đây là người mà đã góp ý với ông lần trước sao? Ông ấy nhớ ra tôi là ai. Khi chúng tôi gặp lại lần nữa, ông đã cảm động nói: “Nhìn này, lần trước gặp cô tôi đã không nhận ra cô. Chúng ta đã có mâu thuẫn lớn như vậy trước đây nhưng cô đã giúp tôi rất nhiều ở buổi chia sẻ vừa rồi.” Tôi trả lời: “Tất cả là vì Đại Pháp, làm sao chúng ta có thể trộn lẫn với những quan niệm cá nhân của chính chúng ta được?” Người học viên lớn tuổi nói một cách chân thành: “Cô đã đề cao rất nhiều trong tu luyện, tôi cũng nhất định sẽ tu luyện tinh tấn!”

Tôi rất cảm động vì những lời của ông ấy. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã tạo ra một môi trường tu luyện như vậy cho chúng con. Sự đề cao tâm tính của mỗi học viên cũng có hiệu quả khích lệ người khác và giúp người khác cùng nhau thăng tiến. Tôi muốn cam đoan với Sư phụ rằng tôi nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn trong tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/25/明慧法会–师尊呵护我在大法中成长-264965.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/17/137158.html

Đăng ngày 20-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share