Bài viết của Ngọc Tuệ, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-12- 2012]  Tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 08 năm 1996. Thời điểm đó, chồng tôi là trưởng đồn cảnh sát địa phương.

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi do tiếp thụ những độc hại sâu sắc của tà đảng nên hay say rượu và gây chuyện rắc rối hàng ngày. Anh ấy thường xuyên đánh đập tôi và tôi bị hao gầy vì điều đó. Một lần tôi đã nổi giận với anh ấy đến mức mặt rắn đanh lại và tôi không thể ngậm được miệng và chớp mắt hay thốt lên lời. Anh ấy sợ hãi và hứa rằng anh sẽ ngừng uống rượu và đánh đập tôi. Tuy nhiên, sau khi tôi bình tĩnh lại, tôi vẫn không thể ngậm miệng được. Tại bệnh viện, bác sĩ không thể nói có điều gì bất ổn đối với tôi.

Chị gái của chồng tôi sau đó đã đến thăm tôi và mang một cuốn “Chuyển Pháp Luân” để tôi đọc. Ban đầu, tôi đã từ chối đọc. Mặc dù vậy, chị ấy vẫn kiên nhẫn chia sẻ với tôi nhiều ví dụ về việc mọi người đã khỏi bệnh như thế nào sau khi họ bắt đầu tu luyện và nói: “Sau khi em học, em sẽ thôi nóng giận và sức khỏe sẽ cải thiện một cách tự nhiên.” Tôi bắt đầu đọc cuốn sách. Sau khi đọc nó lần đầu tiên, tôi hiểu rằng đó là những gì tôi đã luôn luôn tìm kiếm. Không lâu sau, bệnh tật của tôi đã biến mất. Chồng tôi vẫn say rượu, nhưng đỡ hơn trước nhiều và anh ấy đối xử tử tế hơn với tôi.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, chồng tôi đã tham gia vào việc bức hại. Tôi đã cảnh tỉnh anh ấy rằng anh không nên giúp Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại các học viên bằng cách nói rằng: “Tất cả chúng tôi đều là người tốt. Nếu anh bức hại người tốt, anh sẽ tạo nhiều nghiệp lực tới mức anh sẽ không thể bồi hoàn được đâu. Anh phải bảo vệ các học viên.” Sau đó tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy.

Cấp trên của anh ấy một lần nữa lại gợi ý anh ấy đến bảo các học viên trong khu vực chúng tôi đến đồn cảnh sát để họp và hứa rằng họ có thể rời đi sau khi cuộc họp kết thúc. Thời gian đó, hầu hết các học viên đều không nhận thức được điều gì đang xảy ra nên đã nghe theo chồng tôi và đi đến đồn cảnh sát. Sau cuộc họp, cấp trên của anh ấy muốn giam giữ tất cả họ lại. Chồng tôi trở nên giận dữ và đã tranh cãi với cấp trên của anh ấy. Ông ấy đã bị đuối lý bởi vì các học viên đều là những người hàng xóm và quen biết của chúng tôi và họ đã tin tưởng anh ấy. Anh ấy sẽ được biết đến như là một kẻ dối trá nếu như các học viên bị giam giữ. Anh nói, “Chúng ta cam đoan rằng họ có thể về nhà sau cuộc họp, vì vậy chúng ta phải giữ lời hứa. Tôi không quan tâm ông nói gì, tôi sẽ không làm điều đó! Gia đình của họ sẽ đi theo tôi. Các ông phải thả họ ngay bây giờ.” Thấy được chồng tôi lo lắng thế nào, cấp trên của anh ấy không nói được lời nào và đã thả họ ra.

Một lần khác, chồng tôi được chuyển sang làm trưởng của một trại tạm giam nơi có hai học viên lớn tuổi đang bị giam giữ. Hôm đó, khi anh ấy trở về nhà, anh đã kể cho tôi về họ. Tôi đã khuyên anh ấy làm một người tốt và đối xử với họ thật tử tế. Tôi nói, “Hãy chăm sóc họ chu đáo.” Anh ấy đã hứa với tôi [rằng] anh sẽ làm vậy. Sau đó anh đã kể với tôi rằng anh thường xuyên mời họ uống nước và nhiều thức ăn bổ dưỡng như mì và trứng. Anh cũng bảo, “Anh giao tận tay họ đầy đủ mọi thứ mà gia đình của họ gửi.”

Một lần, lính canh đã phát hiện ra rằng anh ấy đang giúp các học viên trong trại tạm giam. Anh ấy đã sợ hãi và nói với tôi về điều đó. Tôi đã quả quyết với anh ấy rằng Sư Phụ sẽ bảo hộ chúng ta và chẳng có điều gì sẽ xảy ra. Quả thực, chẳng điều gì xảy đến với chồng tôi.

Các học viên liên tiếp bị tống giam, bị cưỡng bức lao động nặng nhọc, và tra tấn trong trại tạm giam. Chồng tôi lo lắng rằng điều tương tự sẽ xảy đến với tôi, vì vậy anh ấy không muốn tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi từ chối từ bỏ tu luyện, anh ấy đã quay trở lại với thói quen cũ. Anh bắt đầu lại ngược đãi tôi cả về thể xác lẫn tinh thần vì những chuyện nhỏ nhặt. Hàng ngày, anh ấy nguyền rủa tôi vô cớ. Anh sẽ chửi mắng tôi nếu tôi đi chợ hoặc đón con hơi lâu một chút. Một lần, anh ấy chửi tôi vì để ắc quy ô tô hết điện và ô tô bị hỏng. Anh ấy không muốn tôi nói chuyện với các học viên khác. Đôi lúc anh ấy sẽ không cho tôi về nhà. Nếu tôi luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp, anh sẽ cố gắng ngăn cản tôi. Vài lần, anh ấy đã suýt nữa xé các sách Đại Pháp, nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại.

Trong thời gian đó, tôi thường tự hỏi vì sao tôi không thể làm được những điều như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân

“Hôm vừa rồi tôi có giảng ‘Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.”

Mặc dù tôi đã suy nghĩ về điều đó, nhưng tôi không hướng nội. Tôi đã bao biện rằng cựu thế lực đang lợi dụng gia đình tôi để can nhiễu và cản trở tôi trong việc trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi tiếp tục tự bao biện hết lần này đến lần khác. Kết quả là, dù tôi phát chính niệm bao nhiêu đi chăng nữa, nó vẫn không khởi bất cứ tác dụng nào. Sự thật là, tôi đã không đối xử với chồng như là một chúng sinh cần được cứu. Tôi nhìn thấy trong các không gian khác đám hắc thủ lạn quỷ đang thao túng anh ấy hành ác.

Rồi sau đó tôi bắt đầu hướng nội và thực hiện tốt vai trò trong gia đình. Tôi đã nhận ra rằng tôi đã không làm tốt nhiều việc. Tôi đã không thực sự quan tâm chu đáo tới gia đình của tôi, và tâm tính tôi tồi tệ hơn một người thường. Tôi đã hành xử vô cùng kiêu ngạo và nghĩ rằng tôi tốt hơn chồng tôi. Tôi không thích anh ấy và ra vẻ với anh ấy. Tôi đã không cố gắng để hiểu cảm xúc của anh ấy và hiếm khi nói chuyện với anh ấy. Dần dần tôi đã tạo ra một sự cách biệt trong gia đình và điều đó đã làm anh ấy phiền lòng.

Sư phụ đã dạy trong Chuyển Pháp Luân:

“Còn chư vị là người thật sự có công; tôi nói rằng người luyện công chân chính thì cần phải lấy tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân mình.”

Tôi đã bắt đầu học Pháp một cách nghiêm túc. Tôi đề cao bản thân chiểu theo Pháp và nhận ra những chấp trước của mình. Tôi chính lại bản thân theo Pháp và làm tốt ba việc. Tôi kiên nhẫn giảng chân tướng về sự bức hại đối với gia đình của tôi. Tôi cũng cùng chồng nghe các bài hát Pháp Luân Đại Pháp và đọc tài liệu thông tin với anh ấy. Dần dần anh ấy bắt đầu thay đổi cách cư xử của mình. Anh ấy cũng thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Từ đó trở đi, môi trường gia đình tôi được cải thiện. Chồng tôi không còn cố gắng cản trở tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi các học viên tới nhà tôi, anh ấy mỉm cười và nói chuyện với họ. Ban đầu, nhiều học viên không muốn gặp tôi vì nghề nghiệp của chồng tôi. Bây giờ họ thường xuyên ghé qua và chia sẻ trải nghiệm của họ với tôi. Khi tôi đi đón con ở trường, tôi nói với các học sinh và giáo viên sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn. Tôi cũng bảo họ chân thành niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Nhiều học sinh đã thoái ĐCSTQ.

Đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ trải nghiệm. Phút tôi cầm bút lên, nước mắt đã lăn dài trên má. Tôi chân thành cảm tạ Sư phụ và các bạn đồng tu. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và khai mở tâm trí tôi và các học viên đã khích lệ tôi, vì thế tôi mới có thể hoàn thành bài viết này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/15/明慧法会–派出所所长之妻-在家庭中走正-265052.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/26/136786.html

Đăng ngày 5-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share