Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26 – 11 – 2012]

Tôi là người có vấn đề về tâm tính

Vào tháng 01 năm nay, tôi và học viên A đã học cách lắp đặt chảo vệ tinh để có thể giúp người dân có cơ hội bắt sóng Đài Truyền hình Tân Đường Nhân. Chúng tôi đã phân công tôi ở ngoài điều chỉnh chảo trong khi A thử tín hiệu. Mặc dù chúng tôi chuyên về những công việc khác nhau, A thường phàn nàn rằng tôi không được sáng dạ cho lắm, và việc này đã khảo nghiệm tâm tính của tôi mỗi khi tôi làm việc với anh ấy. Mặt khác, tôi nghĩ rằng anh ấy keo kiệt và bủn xỉn. Một lần nọ, anh ấy đến giúp tôi lắp đặt chảo và một linh kiện cao tần bị thiếu. Khi tôi lấy một chiếc chảo mới từ hộp dụng cụ ra, anh ấy đã ngăn tôi lại. Khi tôi đang lắp chảo lên, thì anh ấy lại gỡ cái linh kiện mới ra. Tôi không nói gì nhưng trong tâm cảm thấy khó chịu và phàn nàn: “Anh ấy thật keo kiệt. Những đồ này cũng là của mình, vậy mà anh ấy lại không để mình dùng chúng? Thật là keo kiệt quá chừng.” Dù tôi đã nhận ra rằng mình vẫn chưa từ bỏ được những chấp trước ích kỷ, tư lợi mỗi khi có thể và mong muốn được thưởng, tôi vẫn không thể ngừng trách móc anh ấy. Tôi đã than phiền với những học viên khác về anh ấy. Một ngày nọ, một học viên khác nói với tôi: “Hai người nên biết nghĩ cho nhau.” Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi chỉ quan tâm đến lợi ích của riêng mình. Tôi cảm thấy thật tệ vì tôi nhận ra rằng mình mới là người keo kiệt không muốn bỏ tiền mua linh kiện mới, chứ không phải anh ấy!

Sau khi chúng tôi đã quen việc, A có thể tự lắp đặt chảo vệ tinh. Làm cách này thì anh ấy không phải chia tiền thù lao lắp đặt với tôi. Tôi không thích việc anh ấy không thành thật với tôi. Tôi đã than phiền với vợ của anh, cũng là một học viên. Tôi nghĩ rằng cô ấy có thể khách quan, công bằng. Nhưng cô ấy bất ngờ nói: “Anh ấy nói với tôi là anh có nhiều vấn đề. Anh ấy phải cho anh đi nhờ xe hơi, và anh thật nhỏ nhen.” Nghe vậy, tôi lại càng trở nên tức giận với anh ấy hơn.

Vài ngày sau, A nhờ tôi đến giúp lắp đặt một chảo vệ tinh tại một căn hộ trên tầng bốn. Tôi đã không vượt qua khảo nghiệm tâm tính này và nói với anh: “Tôi sẽ không đi, anh có thể tự làm.” Vừa nói dứt lời, tôi liền đi vào nhà bếp để rửa mặt. Khi nhìn xuống, tôi thấy một vết nứt trong bồn rửa, khiến cho tôi nhận ra tâm tính của mình có thiếu sót. Tôi đã bình tĩnh lại và bắt đầu hướng nội. Tôi chỉ quan tâm đến tiền bạc hay là tôi muốn giúp người dân bắt sóng của Tân Đường Nhân? Khi A lắp đặt chảo vệ tinh một mình, anh ấy cũng luôn quảng bá Tân Đường Nhân. Tôi muốn gọi cho A, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu và nghĩ: “Anh ấy không nghĩ mình làm tốt, vậy tại sao mình phải làm việc với anh ấy?” Tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại suy nghĩ của mình: “Quảng bá Tân Đường Nhân quan trọng hơn nhiều so với thể diện của chính mình. Mình nghĩ rằng mình có thể xem anh ấy như ông chủ và nhún nhường làm việc cho anh ấy.” Nghĩ vậy, tôi đã gọi cho anh ấy và nói: “Tôi không thạo về phần kỹ thuật lắp đặt chảo vệ tinh và đã làm phiền anh rất nhiều. Từ giờ, anh hãy chỉ đạo và tôi sẽ làm theo. Tôi sẽ giúp anh khi anh cần tôi. Công việc lắp đặt không thể bị trì hoãn.”

Tôi mặc quần mùa đông và bắt taxi đến chỗ A. Tôi leo lên tầng sáu từ bên ngoài tòa nhà mặc cho nhiệt độ giá lạnh. Tôi chỉ có một suy nghĩ: “Hãy để sóng của truyền hình Tân Đường Nhân tới đây.”

Giữ tâm bất động

Sư phụ giảng:

“…ma đến doạ nạt nó, hoá thành mỹ nữ dẫn dụ nó, chuyện gì cũng có.” (Chuyển Pháp Luân)

Một lần, địa phương của tôi tổ chức một lớp tẩy não và một học viên biết được rằng Phòng 610 muốn bắt hai học viên đến đó, trong đó có một người là giáo viên. Học viên đó báo cho tôi và tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tôi bắt đầu suy nghĩ xem liệu tối đó tôi có nên đi ra ngoài để phát tờ rơi không. Tôi đã nói chuyện với một học viên và được động viên: “Anh nên cẩn thận quan sát xem tâm của mình đã bị thay đổi như thế nào khi anh nghe được những thông tin như vậy.” Tôi quyết định không để can nhiễu này ảnh hưởng đến những việc tôi đã lên kế hoạch. Tối hôm đó, tôi đã phát được rất nhiều tờ rơi và dán được rất nhiều áp phích. Không có gì bất lợi xảy ra. Sáng hôm sau, một học viên đến chỗ tôi để thảo luận một vài vấn đề. Khi chúng tôi chia sẻ, tôi cảm thấy mình đã đề cao rất nhiều. Các Pháp lý trở nên minh bạch và chính tôi là người đã động viên học viên đó. Nếu không có học viên nào sợ bị đem đến lớp tẩy não, cựu thế lực sẽ không tìm được bất kỳ kẽ hở nào của tâm sợ hãi để lợi dụng, và sẽ không có lý do nào cho sự tồn tại của các lớp học tẩy não.

Loại bỏ các chấp trước sau khi hướng nội

Tôi đã tự mãn về bản thân vì làm được một số việc. Lá cờ mà tôi làm để kỷ niệm ngày 13 tháng 05 được treo bên ngoài đường phố, những biểu ngữ mà tôi thiết kế được bày ở tám điểm thắng cảnh trong tỉnh, và tôi đã hạ tiền thù lao lắp đặt của mình. Lúc đó, một chấp trước khác đã nổi lên: tâm hoan hỷ.

Tôi dự định sẽ nói về những mẩu chuyện thành công của mình trong buổi chia sẻ kinh nghiệm của nhóm. Nhưng bất ngờ, mọi người lại bàn đến một vài vụ việc mà có liên hệ ít nhiều với tôi. Một học viên học Pháp với tôi bị bắt, một học viên khác bị trình báo với chính quyền, và cả nhóm nói rằng việc hạ tiền thù lao lắp đặt là một sai lầm. Các học viên muốn tôi ngồi xuống và hướng nội. Tôi cảm thấy rất không vui, thấy mình kém cỏi và tự trách bản thân. Vào buổi trưa, sau khi phát chính niệm, tôi cảm thấy khá hơn nhiều vì tôi đã loại bỏ những chấp trước vào việc cảm thấy mình kém cỏi và tự trách bản thân.

Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi đã muốn chứng thực bản thân mình. Tôi muốn chứng minh rằng tôi giỏi và muốn đạt được sự công nhận từ những người khác vì tôi đã ghen tị với những người làm được tốt hơn. Tôi cảm thấy nản lòng khi bị phê bình, đặc biệt là khi lời phê bình đến từ các học viên mà tôi ngưỡng mộ hoặc là những người khác giới. Chấp trước vào bản thân khiến tôi đi đến cực đoan. Thực tế là khi tôi làm tốt điều gì đó, đó là vì tôi có chính niệm. Khi tôi không làm tốt, điều đó thể hiện rằng có những chấp trước đang ngăn trở tôi và tôi cần phải đề cao. Tôi không nên cảm thấy mình xuất sắc hay kém cỏi vì bất cứ việc gì.

Chúng ta cần phải đi từng bước một cách vững vàng. Chúng ta nên loại bỏ tất cả các chấp trước để chúng ta không còn ham muốn gì nữa. Chúng ta không nên cố thay đổi người khác mà chỉ nên thay đổi tâm của chính mình. Chúng ta nên đề cao bản thân để uy lực thật sự của Pháp và uy đức của chúng ta có thể hiển lộ.

Chúng ta không muốn bất kỳ quan niệm người thường nào. Không có gì ý nghĩa hơn việc trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Không điều gì nên tồn tại ngoài việc chân chính tu luyện. Sư phụ giảng:

“Nhân sinh bách niên vi thuỳ mang
Danh lợi thân tình quải đoạn trường
Khúc chung hý tán thuỳ thị ngã
Thương thiên vô ngữ lưỡng mê mang”
(“Nhân Sinh Vi Hà”, Hồng Ngâm III)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/26/明慧法会–唯有修炼最真实-264521.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/29/137284.html

Đăng ngày 5-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share