Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2012] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Cả chồng tôi và tôi đều là học viên. Pháp hội Trung Quốc lần thứ 9 trên Minh Huệ mới được thông báo gần đây. Sau khi thảo luận với các đồng tu, tôi nhận ra rằng tham gia Pháp hội cũng là một phần của tu luyện Đại Pháp. Qua Pháp hội này, các học viên chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau làm sao để đề cao bản thân và làm ba việc tốt hơn. Vì vậy tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này năm nay. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với tất cả các học viên.

Đắc Pháp

Tôi sống ở nông thôn. Tôi đã mắc nhiều chứng bệnh trước khi tu luyện Đại Pháp. Tôi uống nhiều loại thuốc nhưng chúng không có tác dụng. Khi chồng tôi và tôi kết hôn, điều đầu tiên mà mẹ chồng tôi làm là phân chia tài sản gia đình. Chồng tôi là một người tốt bụng không bao giờ chống đối nguyện vọng của mẹ mình. Sau khi có hai đứa con, tôi không có bất cứ khoản thu nhập nào. Tôi rất ốm yếu, phải chăm sóc hai đứa con và không có công việc. Tôi thường khóc vì lo lắng và đau buồn. Tình cờ, một số bạn bè cho chúng tôi vay tiền và giúp chúng tôi tiến hành sản xuất nông nghiệp và bán nông sản. Chỉ sau đó tài chính của chúng tôi mới được cải thiện.

Tháng 05 năm 1997, chồng tôi là người đầu tiên đắc Pháp. Một ngày, tôi nhìn thấy sách Chuyển Pháp Luân trên bàn. Tôi đã xem qua nó. Khi lần đầu tiên nhìn thấy hình Sư phụ, Sư phụ dường như đang mỉm cười ân cần với tôi. Tôi ngạc nhiên và tự hỏi: “Ai vậy? Ông ấy rất quen thuộc nhưng mình không nhớ ra ông ấy.” Tôi đọc Luận Ngữ và đoạn đầu của chương đầu tiên: “Chân chính đưa con người lên cao tầng.” Tôi đọc và đọc và thỉnh thoảng nhìn thấy một số chữ nhất định trong quyển sách tỏa ánh vàng kim và một số chữ khác tỏa ra ánh sáng bạc. Tôi nghĩ: “Có phải mình bị hoa mắt không?”

Sau khi đọc quyển sách, nước mắt chảy khắp mặt tôi. Tất cả sự cay đắng, oán hận và hoang mang đều biến mất. “À, đó là lý do. Quyển sách thật tuyệt vời. Mình muốn bắt đầu tu luyện. Đây là điều mình mong mỏi đã lâu.” Sau đó, chồng tôi đưa tôi đến nhóm học Pháp. Chồng tôi, các con tôi và tôi đã học Pháp cùng nhau mỗi ngày. Trong một thời gian ngắn, tất cả các chứng bệnh của tôi đã biến mất.

Bệnh nhiễm trùng tai của con gái tôi đã được chữa khỏi và cháu đã có thể nghe được! Thật kì diệu! Tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì được đắm mình trong Đại Pháp.

Kiên định chính niệm, giảng chân tướng cứu độ chúng sinh

Năm 1999, Sư phụ và Đại Pháp chịu đựng những công kích chưa từng thấy. Nhân viên Phòng 610 và cảnh sát đã đột kích vào nhà chúng tôi, tịch thu và phá hủy các sách Đại Pháp, ngăn cấm tu luyện Pháp Luân Công, theo dõi hoặc bắt giữ các học viên và ép buộc họ từ bỏ tu luyện. Tà ác phô thiên cái địa. Chồng tôi đã đến Bắc Kinh ba lần để thỉnh nguyện cho Đại Pháp và liên tục bị giam giữ. Gia đình chúng tôi thường xuyên bị cảnh sát theo dõi. Các viên chức trong thôn thậm chí bắt chồng tôi mang một máy nhắn tin mỗi ngày để thuận tiện cho việc giám sát của họ. Tôi bình tĩnh nói với cảnh sát rằng chúng tôi đã được lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào và chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện.

Một ngày, hơn 20 người đến nhà tôi và bảo tôi kí một bản bảo chứng thư. Họ nói nhiều điều phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp. Tôi bảo họ rằng chính phủ đã lừa dối họ. Tôi đã phác thảo một bản tuyên bố: “Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật. Không có gì sai khi tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn để làm một người tốt. Tu luyện Đại Pháp là tự do tín ngưỡng. Hãy ngừng quấy rối chúng tôi. Các anh phải biết luật pháp hơn tôi.” Tôi đưa tận tay họ bản tuyên bố và họ quay lưng đi khỏi.

Năm 2002, chồng tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lần thứ ba. Một đồng tu đã khai với chính quyền rằng tôi là người phân phối các tài liệu Đại Pháp nên cảnh sát đã bắt cả chồng tôi và tôi. Khi ở trung tâm giam giữ, lúc đầu tâm tôi trống rỗng và tôi không thể nhớ được gì. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó, nhờ Sư phụ gia trì, tôi đã khôi phục trí nhớ. Vì vậy, tôi liên tục đọc nhẩm Pháp và luyện công mỗi ngày ở trung tâm giam giữ. Vì tôi không hợp tác với chính quyền, cảnh sát đã đưa tôi đến một trung tâm giam giữ khác. Tôi bị giam tổng cộng 28 ngày. Cảnh sát cưỡng bức gia đình tôi nộp 3.000 nhân dân tệ để bảo lãnh. Sau đó, tôi đã phát chính niệm và lấy lại tiền từ cảnh sát vì nghĩ rằng đệ tử Đại Pháp không nên đưa tiền cho tà ác. Nhờ nền tảng vững chắc có được thông qua học Đại Pháp, tôi nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện. Sư phụ giảng:

“Chính là phải vào lúc then chốt mới thấy được nhân tâm như thế nào, có một số tâm mà không bỏ thì sẽ dám đem cả Phật đi bán, đây có phải vấn đề nhỏ hay không?” (Phơi bày rõ, Tinh tấn yếu chỉ)

Năm 2001, cảnh sát đã theo một đồng tu đến nhà tôi. Sau đó họ đưa tôi đến một trung tâm giam giữ. Khi chồng tôi đến sở cảnh sát để yêu cầu thả tôi, cảnh sát cũng bắt cả anh ấy. Lần này, họ tra tấn anh ấy tàn bạo đến nỗi anh ấy gần chết. Khi nghe điều này, tôi lập tức thông báo với gia đình về việc cấp thiết phải đưa chồng tôi ra khỏi trung tâm giam giữ. Với sự giúp đỡ từ bi của Sư phụ, gia đình tôi đã giúp đưa chồng tôi về nhà. Không lâu sau, cảnh sát nhìn thấy chồng tôi đã hồi phục nên họ đến chợ nông sản để bắt anh ấy một lần nữa. Chồng tôi đã trốn thoát. Sau đó cảnh sát đến nhà chúng tôi. Tôi phát chính niệm để thanh trừ tà ác đằng sau họ và nói: “Anh ấy đã vì các anh mà bỏ chạy. Các anh còn dám đến nhà tôi để tìm anh ấy. Các anh phải tìm ra anh ấy và mang anh ấy về đây mau!” Họ cũng lo rằng chồng tôi sẽ đi Bắc Kinh lần nữa và nói: “Miễn là chồng cô về nhà, chúng tôi đảm bảo không bắt giữ anh ấy nữa.” Tôi trả lời: “Vậy các anh phải kí cam kết cho tôi”, và họ đã làm. Sau đó chồng tôi đã về nhà an toàn.

Năm 2002, cảnh sát đồng loạt bắt giữ nhiều học viên. Một học viên thậm chí đã bị bức hại đến chết. Khi nghe thấy tin tức đau đớn này, tôi thực sự suy sụp. Chồng tôi cũng đã bị kết án ba năm ở trại lao động, tôi không biết phải làm gì. Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy mất mát. Vì vậy tôi liên tục học Pháp, đọc thuộc Pháp và làm theo các Pháp lý. Sư phụ giảng:

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm,   chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi hiểu hơn các Pháp lý, tôi đã tăng cường chính niệm. Tôi vẫn đến chợ nông sản mỗi ngày. Khi buôn bán, tôi nói chuyện với các khách hàng về Đại Pháp và nói với họ chân tướng. Tôi nói với họ rằng Phòng 610 và cảnh sát đã dùng các thủ đoạn đê hèn để bức hại các đệ tử Đại Pháp, rằng Giang Trạch Dân đã dàn dựng vụ tự thiêu để loại trừ Pháp Luân Công và rằng ông ta còn ban hành một lệnh bí mật để “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể” các học viên. Tôi cũng bảo họ rằng chồng tôi đã bị kết án bất hợp pháp đến một trại lao động và cảnh sát đã bám theo chúng tôi cả ngày lẫn đêm. Nhiều người nghe và hiểu, thông cảm và ủng hộ chúng tôi. Có người nói: “Tôi sẽ nói với những người khác chuyện của cô và mong rằng sẽ giúp chồng cô được thả.” Nhiều người muốn mua các sản phẩm từ tôi. Đôi khi tôi quá bận bịu và đưa tiền thừa cho khách hàng, họ lập tức trả lại cho tôi số tiền thừa và nói: “Cô thật sự rất khó khăn. Cô phải một mình nuôi hai đứa trẻ khi phải làm việc từ sáng đến tối.” Các sản phẩm của tôi luôn bán rất đắt hàng. Sư phụ đã mang nhiều chúng sinh tới gian hàng của tôi để nghe chân tướng. Tôi cũng giảng chân tướng cho người theo dõi tôi. Một ngày anh ấy giơ ngón tay cái lên với tôi và nói: “Cô thật sự làm tốt lắm. Tôi khâm phục cô.” Anh ấy bảo tôi rằng mọi người ở chợ nông sản buộc tội anh ấy theo dõi tôi và thậm chí cả đối thủ cạnh tranh ngay bên cạnh tôi cũng không hợp tác với anh ấy. Sau khi nghe chân tướng, trưởng thôn của tôi đã đến trại lao động thăm chồng tôi.

Tạo hoàn cảnh để cứu nhiều chúng sinh hơn

Năm 2005, chồng tôi về nhà. Sau những năm bị bức hại, chúng tôi có rất ít sách và tài liệu Đại Pháp nên chúng tôi đã mua một máy vi tính. Các đồng tu gởi cho chúng tôi phần mềm vượt tường lửa để có thể truy cập trang web Minh Huệ. Khi lần đầu tiên mở trang Minh Huệ, tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc, giống như gặp một người bạn cũ sau nhiều năm. Sau đó tôi mua một máy in và bắt đầu làm các tài liệu Đại Pháp mà các đồng tu cần.

Do bức hại kéo dài, nhiều học viên đã không bước ra giảng chân tướng và một số đã từ bỏ tu luyện. Sau khi thảo luận với các đồng tu, chúng tôi đã tổ chức một nhóm học Pháp để gặp nhau một tuần một lần. Sau khi học Pháp cùng nhau, các đồng tu đã đề cao tâm tính nhanh chóng. Chúng tôi hiểu được rằng chúng tôi nên nhận ra thệ ước từ tiền sử của mình và cứu nhiều chúng sinh hơn. Vì vậy chúng tôi đã chủ động phổ biến Cửu Bình, phân phát các quyển sách nhỏ, dán áp phích, dùng tiền giấy được in các thông điệp về Đại Pháp và tặng mọi người bùa hộ mệnh. Với những ai đã từ bỏ tu luyện, chúng tôi tìm họ và đưa cho họ các sách và tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi cũng dạy cho các học viên mới các bài công pháp và học Pháp với họ. Nếu các đồng tu gặp khó khăn, chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ họ.

Một lần một học viên lớn tuổi bị ngất và được đưa đến bệnh viện. Tôi vội vàng đến bệnh viện và hỏi bà: “Cô có nhớ cháu không?” Khi bà không nhớ, tôi lặng lẽ phát chính niệm cho bà ấy. Sau khi đến bệnh viện ba lần, bà vẫn không nhận ra tôi. Sau đó tôi rủ thêm một số đồng tu đến thăm bà và phát chính niệm cho bà. Con trai bà ấy sợ hãi và nói một cách giận dữ: “Mẹ tôi cần điều trị y tế, không cần sự giúp đỡ của mọi người.” Các học viên khác không bị ảnh hưởng bởi điều này. Con gái của bà cảm thấy có lỗi vì cách cư xử của người anh trai và đồng ý để mẹ mình lắng nghe các bài giảng của Sư phụ trong máy MP3.

Sau vài ngày, các con bà đã đưa bà về nhà. Một đồng tu và tôi đến thăm bà lần nữa. Khi nhìn thấy chúng tôi, con trai bà ấy nói: “Tôi không biết những người trẻ tuổi như cô cũng tu luyện Pháp Luân Công. Tôi luôn nghĩ chỉ có những người già như mẹ tôi mới học.” Tôi bảo anh ấy: “Có hàng triệu người trẻ như tôi tu luyện Pháp Luân Công. Có những chuyên gia và học giả cũng tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi gồm mọi lứa tuổi từ trẻ con đến hơn 80 tuổi. Pháp Luân Công đã được phổ truyền ở hơn 100 quốc gia.” Tôi cho anh ấy địa chỉ của mình và bảo anh ấy liên lạc với tôi nếu cần giúp đỡ. Anh ấy cũng hỏi nhiều câu hỏi và tôi đã trả lời từng câu một. Cuối cùng anh ấy nói: “Thôi quên đi. Tôi không nói lại được với các cô.” Sau đó, anh ấy đi khỏi. Vì sở cảnh sát ở trước nhà anh ấy, người học viên lớn tuổi sợ rằng con trai bà ấy sẽ tố cáo chúng tôi với cảnh sát. Tôi nói: “Đừng lo. Sư phụ sẽ giúp chúng tôi. “Đệ tử chính niệm túc, Sư hữu hồi thiên lực.” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II). Con trai bà ấy đi quanh sở cảnh sát vài lần nhưng cuối cùng anh ấy không vào. Sau đó, anh ấy về nhà và mỉm cười. Khi chúng tôi đi, anh ấy nói: “Cảm ơn.”

Để cứu nhiều chúng sinh hơn, vào năm 2009, tôi chuyển việc kinh doanh của mình đến một chợ nông sản lớn hơn. Chúng tôi đến chợ vào lúc 02-03 giờ sáng. Khi không có ai ở gian hàng, chồng tôi luyện công. Nhiều người hỏi tôi anh ấy đang làm gì. Tôi bảo họ rằng anh ấy đang tập luyện Pháp Luân Công. Họ ngạc nhiên hỏi: “Không phải Pháp Luân Công bị chính phủ cấm sao?” Tôi nói: “Vâng.” Sau đó, tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình. Tôi bảo họ: “Tôi đã từng bị xe đâm. Bác sĩ nói rằng tôi cần phải nằm trên giường hơn hai tháng. Tuy nhiên, tôi đã xuất viện trong ba ngày và không đòi một xu tiền bồi thường từ người tài xế của xe kia. Người tài xế cũng là một người bán hàng trong chợ này. Nếu không tin tôi, bạn có thể hỏi ông ấy.” Sau đó, mọi người hiểu chân tướng và vui vẻ nhận các tờ tiền giấy có các thông điệp [giảng chân tướng] và bùa hộ mệnh. Bây giờ mọi người không gọi chúng tôi bằng tên mà nói: “Này, Pháp Luân Công, chuyển 10 kg hàng hóa đến xe tôi.” Và thay vì “Xin chào” họ sẽ nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Sư phụ giảng:

“Bây giờ mọi người thấy cả rồi phải không, lịch sử khai sáng không phải cho những tà ác đó đâu, lịch sử là để thành tựu các đệ tử Đại Pháp, là được khai sáng cho các chúng sinh có thể được đắc cứu vào thời khắc cuối cùng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Tháng 05 năm nay, nhiều hoa Ưu Đàm đã khai nở ở nhà tôi. Tôi rất vui mừng. Tôi bảo các đồng tu, bạn bè và người thân đến xem hoa. Tôi bảo họ: “Hoa Ưu Đàm 3000 năm khai nở một lần. Thánh hoa khai nở tại nhân gian là dấu hiệu Chuyển Luân Thánh Vương truyền Pháp độ nhân. Bây giờ Pháp Luân Công đã phổ truyền ở hơn 100 quốc gia. Mọi người trên toàn thế giới đã lên án cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Chế độ chính trị của Giang Trạch Dân thậm chí đã thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống, một hành động tà ác hiện đang được cộng đồng quốc tế điều tra. Chế độ ĐCSTQ đã giết hơn 80 triệu người Trung Quốc và phạm đại tội. Trời sẽ diệt ĐCSTQ. Mọi người nên nhanh chóng thoái Đảng cộng sản, Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên để cứu chính mình.”

Lời kết

Viết bài chia sẻ này thực sự đề cao tâm tính tôi rất nhiều. Khi tôi bắt đầu, can nhiễu rất mạnh mẽ. Tôi thực sự hạ quyết tâm để hoàn thành bài viết. Tầng thứ của tôi còn hạn chế, xin vui lòng chỉ ra nếu có bất cứ điều gì không phù hợp.

 


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/18//明慧法会–法粒子绽放光芒-265021.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/5/136545.html

Đăng ngày 4-2-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share