Bài viết của học viên Đại Pháp ở Trung Quốc (ghi chép của một đồng tu)

[MINH HUỆ 13-11-2012] Tôi đã gần 70 tuổi. Vì không được học hành đầy đủ, trong nhiều năm tôi phải làm những công việc nặng nhọc để kiếm sống. Chồng tôi mất khoảng gần mười năm sau khi chúng tôi kết hôn. Tôi nuôi bốn đứa con và chúng tôi sống ở một thành phố nhỏ. Tôi không muốn nhớ lại cuộc sống khó khăn của mình trong những năm đó. Khi con út của tôi đến tuổi trưởng thành, tóc tôi bạc trắng và tôi có nhiều bệnh tật.

Năm 1997, bác sỹ chẩn đoán tôi bị sỏi mật. Kiểm tra sức khỏe cho thấy tôi còn bị các bệnh khác, bao gồm bệnh tim, viêm ruột dạ dày, huyết áp thấp và thiếu máu ác tính. Tôi không thể chịu đựng được sự đau đớn và muốn phẫu thuật, nhưng không đủ tiền. Lúc ấy, tôi nghe nói về khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công, vì vậy tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Công.

Ngày đầu tiên, tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân một mạch từ sáng cho đến 3 giờ chiều. Tôi cảm thấy có những dòng [năng lượng] mạnh mẽ chạy trong cơ thể tôi. Tôi thấy ấm áp và thoải mái. Tôi lập tức nhận ra rằng đây không phải là một quyển sách của cõi trần tục này. Sau 3 giờ chiều, sỏi mật làm tôi đau đớn hơn và mồ hôi chảy đầm đìa. Vào lúc đó, tôi chỉ hiểu rất nông cạn về Pháp. Tôi chỉ nhớ một câu trong sách:

“Vật cực tất phản” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi chịu đựng sự đau đớn trong bảy tiếng đồng hồ, trong thời gian đó gia đình đã cố gắng thuyết phục tôi đến bệnh viện. Tôi bảo với họ: “Tôi thà chết còn hơn là từ bỏ niềm tin của mình.” Ngay lập tức tôi nôn ra một mớ chất lỏng màu vàng và ba cục vật chất màu đen. Sau đó, tôi cảm thấy nhẹ bẫng và rất thoải mái. Bệnh trầm cảm kinh niên của tôi cũng bất ngờ biến mất, và tôi có nhân sinh quan hoàn toàn mới. Điều đó thật là thần kỳ! Kể từ đó, tôi quyết tâm bước trên con đường tu luyện.

Giống như hàng chục triệu học viên Đại Pháp, tôi đã trải qua nhiều mưa gió trên con đường tu luyện. Sau khi đi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị buộc rơi vào tình trạng vô gia cư. Có người nào đó không biết rõ chân tướng đã báo tôi với công an. Tôi bị bắt, bị kết án tù và lao động cưỡng bức. Tôi bị giam giữ và vào tù năm lần. Tuy nhiên, trải qua tất cả những điều đó, niềm tin vững chắc của tôi vào Đại Pháp chưa bao giờ bị lung lay.

Phong vũ đột biến

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công năm 1999, tôi nghĩ: “Làm sao mà mình lại có thể từ bỏ một môn tu luyện tuyệt vời như vậy được?” Sau đó tôi bắt đầu giảng chân tướng cho những người qua đường ở trước cửa nhà tôi. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công dạy con người sống thiện lương và có một khả năng chữa bệnh kỳ diệu. Tôi bảo với họ rằng đất nước sẽ có được nhiều thứ từ Pháp Luân Công và chẳng mất gì cả. Tôi làm như vậy trong bốn ngày, nhưng gia đình tôi rất sợ hãi, vì vậy họ gây nhiều áp lực cho tôi.

Tôi quyết định đến Bắc Kinh bởi vì tôi muốn nói với chính quyền Trung ương rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Suy nghĩ của tôi rất đơn giản và thuần khiết. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ĐCSTQ lại tà ác đến vậy.

Ngày mà tôi rời nhà để đến Bắc Kinh, tôi không nói với gia đình. Khi tôi nhảy qua bức tường ở sân sau, gót chân tôi bị rách thịt sát vào tận xương. Máu dính đầy quần tôi, nhưng tôi không bận tâm. Tôi quyết chí đi đến Bắc Kinh.

Ngày thứ ba ở Bắc Kinh, vết thương ở gót chân tôi đã lên da non. Trước đây, những vết thương như thế mất vài tuần mới có thể liền lại. Tôi nhận ra là Sư phụ đang giúp tôi và nói với tôi rằng tôi đang đi đúng đường. Vì vậy, tôi càng quyết tâm hơn và thề trong lòng: “Tôi sẽ không về nhà trừ khi ĐCSTQ khẳng định sự vô tội của Sư phụ và Đại Pháp.”

Giữa tháng 09 năm 1999, các quan chức của ĐCSTQ ở Bắc Kinh bắt đầu một cuộc tìm kiếm tổng thể các học viên. Có khoảng 8 nhân viên tham gia bắt giữ tôi. Trên đường tới đồn công an, tôi đã giảng chân tướng và nói về sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp. Những nhân viên này đã rất bất ngờ. Một nửa trong số họ tin tôi và hỏi: “Những gì chị nói là đúng chứ?” Tôi trả lời: “Tất nhiên là đúng.”

Tại đồn, tôi tiếp tục giảng chân tướng cho các nhân viên ở đó. Họ ghi lại những điều tôi nói – tổng số là 4 trang. Tôi đọc lại cẩn thận và ký tên thật của mình. Tôi nhắc đi nhắc lại họ hãy đưa những lời tường thuật của tôi đến Trung Nam Hải (trụ sở của ĐCSTQ và chính quyền Trung ương). Những nhân viên ở đây hứa: “Vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ chuyển.”

Vào lúc 5 giờ chiều, các nhân viên đưa tôi đến một trại tạm giam ở Xương Bình, Bắc Kinh. Tôi có một suy nghĩ: “Đây không phải là nơi dành cho con. Sư phụ, hãy cứu con.” Hơn mười phút sau, nhân viên ở trại nói rằng họ không nhận tôi vì trại đã đông người. Tôi bị đưa trở lại quê nhà và giam giữ tại trại tạm giam địa phương, ở đó các lính canh nỗ lực chuyển hóa tôi. Tôi hoàn toàn phủ nhận cuộc bức hại tà ác này. Tôi được thả ra sau 15 ngày và trở về nhà một cách đàng hoàng, bởi vì tôi không tuân theo bất kỳ đòi hỏi nào của chính quyền, tôi cũng không ký bất kỳ loại giấy tờ nào.

Tôi là học viên đầu tiên ở khu vực địa phương tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp, vì vậy ĐCSTQ chỉ định các viên chức giám sát nhà tôi suốt ngày đêm. Năm 2001, tôi đến bưu điện cùng với một học viên khác để gửi thư giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các nhân viên Sở Công an, Viện Kiểm sát và Tòa án. Một công an được chỉ định theo dõi chúng tôi đã đi theo chúng tôi. Để bảo vệ đồng tu, tôi kéo áo của viên chức đó và đánh lạc hướng anh ta, giúp học viên khác trốn thoát an toàn.

Ngay lúc ấy, Pháp của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi:

“Bị bắt không phải là mục đích; chứng thực Đại Pháp mới là thật sự vĩ đại – chính vì chứng thực Đại Pháp mới bước ra” (Lý Tính,Tinh Tấn Yếu Chỉ 2)

Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho mình và dùng trí huệ để trốn thoát. Sau vụ việc này, tôi trở thành mục tiêu cho việc bức hại và được đưa vào danh sách “truy lùng”. Tất cả họ hàng của tôi từ nông thôn cho đến thành phố, đều bị chính quyền quấy nhiễu. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi khỏi nhà để tránh bị bắt.

Trong tình trạng vô gia cư, tôi không bao giờ quên nhiệm vụ của một học viên Đại Pháp. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người và phơi bày cuộc bức hại. Tôi đã chứng kiến ba thần tích của Pháp Luân Đại Pháp. Thần tích thứ nhất xảy ra sau khi tôi thoát khỏi các viên chức tà ác, trở thành người vô gia cư và đơn độc. Tôi không có sách Đại Pháp và quần áo. Tôi nói về hoàn cảnh của tôi cho người hàng xóm, một cụ già biết sự thật về Đại Pháp. Tôi bảo cụ rằng một đồng tu sống cách đây vài dặm và có các sách Đại Pháp, nhưng tôi không thể đến để lấy sách bởi vì tôi không muốn học viên đó gặp rắc rối. Người hàng xóm già của tôi đã đi bộ đến đó và lấy Chuyển Pháp Luân cho tôi. Ngày hôm sau, cụ ông bị gù này đã đứng thẳng lên một cách kỳ diệu và không cần đến cây gậy của mình nữa.

Thần tích thứ hai xảy ra trong khi tôi đang làm đồng. Tôi làm việc cho một nông trang vào buổi sáng, học Pháp buổi chiều, và sau đó vào buổi tối khi nông dân nghỉ việc đồng áng tôi đến từng nhà giảng chân tướng. Một lần tôi đi rất xa và quay về muộn lúc nửa đêm. Tôi thấy rằng ngôi nhà tôi đang ở tràn ngập ánh sáng màu đỏ. Tôi rất hứng khởi! Sư phụ ở ngay bên tôi! Tôi bày tỏ lòng biết ơn với Sư phụ nhiều lần. Tôi biết là Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi chứng kiến điều tương tự trong ba đêm liên tiếp.

Thần tích thứ ba xảy ra khi một đồng tu (người biết tôi đang ở trong ngôi làng đó) muốn đến thăm tôi để mang bài kinh văn của Sư phụ “Sự vĩ đại của đệ tử” và một số tài liệu. Cô ấy vào làng lúc đêm muộn. Cô ấy không biết tôi đang ở đâu và không muốn gõ cửa từng nhà để tìm tôi. Sau đó cô ấy nhìn thấy chữ “chân chính” rất to sáng lên trong một ngôi nhà. Cô ấy đến trước cửa nhà và gọi tên tôi. Đó chính là ngôi nhà mà tôi đang ở. Khi tôi mở cửa, chữ “chân chính” biến mất. Cô ấy rất ngạc nhiên. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng Phật Pháp thực sự vĩ đại, thần kỳ và tráng lệ! Sư phụ không chỉ đưa học viên đó đến đúng địa chỉ, mà còn nhắc nhở chúng tôi đi cho chính trên con đường tu luyện.

Năm 2004, Chín lời bình luận Đảng Cộng sản được công bố. Tôi ngộ ra từ Pháp một điểm: Các học viên Đại Pháp gánh vác trách nhiệm trọng đại và cao cả. Nếu một người được cứu, thì các chúng sinh có liên quan đến người đó cũng sẽ được cứu. Trách nhiệm đó thực sự lớn lao. Tôi làm theo những lời dạy của Sư phụ và hết mình giảng chân tướng và khuyên mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trong 07 năm qua, giữa cái nóng bức của mùa hè hay lạnh giá của mùa đông, dù mưa hay gió, tôi đã giảng chân tướng cho mọi người hàng ngày và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Hầu hết mọi người trong thị trấn nhỏ này biết rằng tôi là một học viên.

Tôi đến gặp ba trưởng phòng và phó phòng công an địa phương, những người tham gia vào việc bức hại các học viên. Trước đây tôi đến thăm mỗi người trong số họ ít nhất ba lần và một trong số họ 9 lần. Một lần anh ta nói với tôi: “Đừng đến đây thường xuyên. Tôi e là nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi. Đừng mang các tài liệu giảng chân tướng đến cho tôi nữa. Tôi thường vào trang web Minh Huệ. Tôi biết các chị đều là người tốt.” Tôi cũng giảng chân tướng cho người lãnh đạo Phòng An ninh nội địa của địa phương mỗi khi tôi nhìn thấy anh ta.

Các học viên địa phương chúng tôi thường xuyên giảng chân tướng cho công an, vì vậy các nhân viên ở trại tạm giam địa phương từ chối chấp nhận các học viên. Họ nói với những nhân viên bắt giữ các học viên: “Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Các anh ăn uống no nê và chẳng có việc gì làm cả! Chúng tôi không nhận các học viên Pháp Luân Công. Đừng mang họ đến đây nữa.” Công an cũng hiếm khi làm gì khi có ai tố giác các học viên. Khi họ làm thế, công an sẽ tạm giữ các học viên tại chỗ nếu người tố giác theo dõi, nhưng sau đó thả học viên khi không có ai ở đó. Họ sẽ nói với các học viên: “Hãy ra khỏi xe ở đây.”

Một lần tôi giảng chân tướng cho những người ở quảng trường trong thị trấn. Trong khi giảng chân tướng cho một phụ nữ đang mang bầu, mẹ chồng cô ấy đến, vì vậy tôi giải thích chân tướng cho bà. Khi bà cụ hiểu sự thật, bà giơ tay lên và thề với trời: “Có trời chứng giám: Gia đình chúng tôi có 5 thành viên ĐCSTQ. Tôi thề sẽ thuyết phục tất cả họ thoái ĐCSTQ.” Mọi người ở gần đó nhìn bà một cách ngạc nhiên. Tôi cũng xúc động đến nỗi bật khóc bởi vì chúng sinh đã hiểu rõ chân tướng.

Một dịp khác, tôi giảng chân tướng tại sân trường trung học trong thành phố. Một học sinh hiểu rõ chân tướng đã hô to với các bạn cùng lớp: “Một cụ bà Pháp Luân Công đang ở đây. Hãy đến thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó này!” Chỉ trong vài phút, có hơn 50 học sinh thoái Đội thiếu niên tiền phong và Đoàn Thanh niên. Một học sinh muốn báo tôi cho cảnh sát. Học sinh biết rõ sự thật đã ngăn bạn mình lại và bảo với cô bé: “Cậu sẽ bị trừng phạt. Cậu sẽ bị trừng phạt đấy.”

Trong vài năm, tôi đã thuyết phục thành công khoảng 30.000 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Vài đồng tu nghĩ rằng con số này là không thể tin được. Có vài học viên hỏi tôi: “Bác có giảng chân tướng rõ ràng không?” Đối với bất kỳ ai mà tôi gặp, chỉ cần người đó muốn nghe, tôi sẽ giải thích sự thật một cách chi tiết. Đối với những người phải đi vội vã, tôi sẽ thuyết phục họ thoái ĐCSTQ bằng vài từ vắn tắt.

Hàng ngày tôi nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh. Miễn là tôi hết lòng làm việc đó, tôi có thể cảm nhận là tôi sẽ cứu người một cách hiệu quả. Chỉ vài câu là đủ để thuyết phục một người thoái ĐCSTQ. Sau đó tôi đưa cho họ các tài liệu giảng chân tướng. Tôi hiểu rằng những gì tôi làm chỉ là hành động và nói; mọi thứ khác được Sư phụ làm cho. Sư phụ mang những chúng sinh có tiền duyên với Đại Pháp đến cho chúng ta. Sư phụ đã trải sẵn con đường cho các học viên Đại Pháp, chỉ đợi chúng ta buông bỏ chấp trước và có tâm cứu người.

Bất kỳ lúc nào nhìn thấy những dòng người vô tận đi qua đi lại vội vã trên đường, tôi cảm thấy rằng có nhiều chúng sinh đang đợi chúng ta đến cứu. Tôi vẫn có rất nhiều chấp trước người thường. Tôi cảm nhận một cách rõ ràng trách nhiệm lớn lao trên vai. Tuy nhiên, tôi rất hiểu một điều: Tôi sẽ kiên định theo Sư phụ cho đến thời Pháp Chính Nhân Gian.

Hợp thập.


Bản tiến Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/13/明慧法会–漫漫修炼路-助师救众生-264903.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/11/137080.html

Đăng ngày 31-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share