Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 20–11–2012] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm thoát khỏi sự giam giữ bất hợp pháp bằng niềm tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp.
Tôi đã bị bắt một lần bởi cảnh sát của cơ quan an ninh quốc gia. Họ kiếm được các bài báo cáo về tôi trên Minh Huệ Net, một trong số đó có nêu các chi tiết và hình ảnh về việc tôi bị đàn áp trong một trại lao động cưỡng bức. Khi tôi viết bài báo cáo mà sau đó đã được đăng trên Minh Huệ Net này, tâm tôi rất điềm tĩnh và thuần tịnh, với mong ước chân thành rằng những cảnh sát này sẽ ngừng hành ác và không làm theo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nữa. Sau khi đọc bài viết này, họ đã im lặng.
Sau đó, họ đi đến phòng giam của một học viên khác và nói với cô ấy: “Chúng tôi sẽ không làm gì đồng tu của cô đâu (ý họ nói tôi). Cô ấy đã bị tra tấn; vì vậy, cô ấy có mọi lý do để kiến nghị (nghĩa là phơi bày sự thật trên Minh Huệ Net).” Kể từ đó, cảnh sát của cơ quan an ninh quốc gia không bao giờ xuất hiện lần nữa. Thay vào đó, họ chỉ định hai cảnh sát từ cơ quan liên kết theo dõi tôi và nói với họ: “Hãy cẩn thận với điều các anh làm. Cô ấy thích phơi bày trên truyền thông nếu các anh tra tấn cô ấy.” Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho hai cảnh sát này và họ im lặng lắng nghe. Một người trong số họ rất đồng tình và cuối cùng, tôi hỏi anh ấy về tên của vị giám đốc cơ quan an ninh quốc gia đã bức hại các học viên. Anh ấy đã nói cho tôi sau khi bạn của anh rời đi. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy sẽ ghi nhớ “Đại Pháp hảo” và hỏi: “Tôi không bức hại cô, phải không?”
Khi bị giam trong trại lao động cưỡng bức, tôi đã tiến hành tuyệt thực. Hậu quả là tôi bị bức thực. Lúc đó, chấp trước sợ hãi của tôi nổi lên và tôi lập tức nhẩm bài thơ “Phạ xá” trong “Hồng Ngâm II”. Sau khi nhẩm gần mười lần, tôi không còn sợ hãi nữa. Một lần nọ, một học viên nói với tôi rằng cô đã bị tra tấn ở đó trong năm năm. Tôi tự nghĩ, mình ở đây hai tháng rồi, tại sao mình vẫn không thể thoát ra khỏi đây? Rồi tôi lập tức nhận ra: Sao mình lại có thể có suy nghĩ như vậy nhỉ? Mình đang thất vọng hay mình đã mất tin tưởng vào Sư phụ? Tôi lập tức loại trừ suy nghĩ này và bắt đầu nhẩm Pháp:
“Giác ngộ giả xuất thế vi Tôn
Tinh tu giả tâm đốc viên mãn
Cự nan chi trung yếu kiên định
Tinh tấn chi ý bất khả chuyển”
(Kiên định,Hồng Ngâm II)
Tôi đã nhẩm bài thơ này nhiều lần cho đến khi tư tưởng xấu bị loại trừ.
Đêm đó tôi mơ thấy học viên đó và tôi đang đi cùng nhau trên một chiếc xe buýt. Tôi thậm chí muốn xuống xe buýt trước khi đến nơi, nhưng học viên đó không muốn xuống, mặc dù xe buýt đã đi qua điểm đến của cô ấy. Tôi phát hiện ra rằng Sư phụ từ bi của chúng ta đang cho tôi thấy sự khác biệt giữa chúng tôi. Trong thực tế, học viên đó muốn ở lại trại lao động để phản đối bức hại, ngược lại, tôi muốn ra ngoài để chứng thực Đại Pháp. Sự thật là chấp trước “muốn ra ngoài” của tôi mạnh hơn mong muốn “chứng thực Đại Pháp”. Lúc đó, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ trong “Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York”:
“Mà là đã tu luyện đến mức độ đó, thật sự đạt đến cảnh giới đó — bị bắt rồi, ta cũng không muốn quay về nhà, đã đến đây tức là ta đến để chứng thực Pháp vậy thôi — tà ác sợ hãi quá.”
Nếu tôi không nghĩ đến “bản thân mình”, có thể loại trừ được “cái tôi” và chỉ có suy nghĩ “chứng thực Pháp”, tôi sẽ đạt đến một cảnh giới mới. Tôi đột nhiên cảm thấy rất thoải mái và cảm giác rằng Sư phụ đang thật sự dõi theo mình. Môi trường xung quanh tôi cũng trở nên thoải mái. Khi phát chính niệm, tôi không còn truy cầu hay giận dữ, và chỉ tập trung tiêu diệt các sinh mệnh tà ác bằng từ bi. Các quan chức của trại lao động cưỡng bức đã gửi hai cảnh sát đến tra tấn chúng tôi. Vài ngày đầu tiên khi họ đến, họ giữ tay tôi khi bức thực tôi. Tôi đã giữ bình tĩnh phát chính niệm trong khi một đồng tu giảng chân tướng cho họ. Sau đó, họ không bức thực tôi nữa. Một lần nọ sau khi bức thực tôi, các lính canh nữ đã bỏ đi. Một cảnh sát đến chỗ tôi và đứng cạnh tôi một lúc. Anh ta cảm thấy rất hối hận. Anh ta lấy khăn giấy ra và lau mặt và tóc cho tôi (mặt và tóc tôi bị dính đầy bột bắp).
Vài ngày sau, một cảnh sát và một nhóm lính canh nữ đưa tôi đi khám trong bệnh viện nhà tù. Đầu tiên, họ cần điền một vài giấy tờ ở một địa điểm khác. Cảnh sát nam nói với họ: “Mọi người có thể đi. Tôi sẽ ở đây và canh chừng cô ta.” Sau khi họ rời đi, anh ấy nói với tôi: “Tôi đã đọc tài liệu mật được phát hành bởi các cơ quan có thẩm quyền, ghi rằng tất cả các học viên Pháp Luân Công không được phép rời khỏi trại lao động cưỡng bức, thậm chí nếu họ chết, và các cảnh sát được phép tra tấn họ đến chết.” (Sau đó, tôi biết được rằng anh ấy muốn cho tôi biết về một học viên đã bị tra tấn đến chết ở đó hai ngày trước và trại lao động đã chặn tin tức này). Anh ấy nói với tôi: “Nhìn vào cô, tôi có thể thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Công. Tuy nhiên, nếu mạng sống của cô bị nguy hiểm thì sao? Tôi sẽ rất mừng cho cô nếu cô có thể ra khỏi đây.” Lúc đó, chúng tôi nghe thấy có tiếng ồn bên ngoài và anh ấy nói: “Họ đang quay lại. Đừng nói gì cả. Hãy chỉ nghĩ về việc làm gì tiếp theo.” Tôi nói thầm với anh ấy trong tâm: “Tài liệu từ ĐCSTQ sẽ không có tác dụng đối với chúng tôi. Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của Sư phụ. Anh đã đồng cảm và giúp đỡ các học viên, vì vậy anh đang tự đặt vị trí cho mình. Tôi hy vọng rằng anh sẽ tránh xa cuộc đàn áp này và có một tương lai tươi sáng.”
Vài ngày sau, vào một buổi tối, sấm chớp nổ đùng đùng trên trại lao động. Tôi đang nằm trên giường (vì quá yếu không dậy nổi). Khi nhắm mắt, tôi thấy Sư phụ từ trên trời hạ xuống với một bàn tay đặt trước ngực (giống như cảnh trong biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận mà tôi xem cách đây vài năm). Sư phụ đang thật sự dõi theo chúng ta. Ngày hôm sau, tôi được thả. Tôi đã không ký tên vào “chuyển hóa thư”, tôi cũng không “được bảo lãnh để điều trị y tế”. Tôi không trả một xu cho các quan chức của trại lao động cưỡng bức. Họ đưa tôi một tờ giấy viết: “Người này không hợp tác. Căn cứ trên thái độ của cô ta, cô ta được thả sáu ngày. Sau đó, cô ta sẽ bị bắt lại.” Tôi đã về nhà và ở nhà kể từ đó.
Sau đó, người học viên vẫn còn ở trại lao động nói với tôi: “Hai cảnh sát đều đã biết sự thật về Pháp Luân Công. Một người đã thoái ĐCSTQ và không còn tham gia đàn áp. Người cảnh sát lo sợ rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm đã trở nên tự tin hơn sau khi biết tôi được thả. Anh ấy cũng động viên các học viên khác trong trại lao động bằng cách nói: ‘Hoa sen được sinh ra trong bùn nhưng không bị nhiễm bẩn.’ Không lâu sau, anh ấy được phân một công việc khác và không phải liên quan đến việc đàn áp Pháp Luân Công nữa.”
Thể ngộ của tôi là cho dù chúng ta gặp phải khổ nạn nào, chúng ta cũng cần phải kiên định tin tưởng vào Đại Pháp và Sư phụ. Sư phụ đang thật sự dõi theo chúng ta:
“Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tịnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại”
(Biệt ai, Hồng Ngâm II)
Con xin cảm ơn Sư phụ!
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/20/明慧法会–从人中走出来-魔难中更信师信法-265093.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/15/137111.html
Đăng ngày 31-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.