[MINH HUỆ 14-09-2008] Gửi cho chồng tôi, con trai tôi và tất cả gia đình tôi, mọi người có khoẻ không? Ngày 27 tháng tám 2008 khi tòa án Đảng Cộng sản Trung Quốc kêu án bất hợp pháp tôi đến 13 năm tù, tim tôi rung động. Lúc bấy giờ tôi càng thấy rõ bản tính tà ác của Đảng Cộng sản, mà được tạo thành bởi những tên cướp và dùng đến bạo lực và dối trá lừa gạt. Tôi biết rằng kết quả của vụ xử án này là quá nặng cho gia đình tôi và tất cả các bà con của tôi để chịu đựng.
Trong bốn ngày dài xử án, một luật sư Bắc Kinh cãi cho bị cáo ‘vô tội’. Ông chỉ ra rằng luật pháp không có tuyên bố Pháp Luân Công là một tà giáo và tập luyện Pháp Luân Công là thực hành sự tự do tín ngưỡng và truyền bá Pháp Luân Công là tuyên dương sự tự do ngôn luận. Cả hai là nhân quyền căn bản được bảo vệ bởi hiến pháp, và không có căn bản pháp lý nào để kêu án các học viên Pháp Luân Công. Kêu án các học viên Pháp Luân Công là đi theo lệnh của Giang Trạch Dân. Tại nơi xử án nhiều học viên đã giải thích các sự tra tấn mà họ đã phải chịu qua và đưa cho tòa thấy các vết thẹo từ các cuộc châm điện giựt. Không một quan tòa nào bước đến để nhìn xem. Họ hoàn toàn vô tâm. Cuối cùng, các quan tòa đọc công khai một tuyên bố giả tạo được làm bởi cảnh sát. Nó nói rằng cảnh sát không lấy các lời tự thú trong các trường hợp này bằng sử dụng tra tấn. Điều này trắng trợn phủ nhận sự kiện đã được trình bày bởi luật sư Bắc Kinh và chỉ nghe theo các sự giả dối bịa đặt. Một số các viên chức cảnh sát nói với cá nhân tôi rằng, “ Tôi có thể bắt, đánh đập, và kêu án bà. Bà không có nơi nào để khiếu nại.”
Tu luyện Pháp Luân Công có thể trừ bệnh, mang đến sức khỏe và khuyến khích dân chúng làm điều tốt. Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt, điều này đã được công nhận bởi gia đình họ cũng như bởi những người khác. Nó là một môn tập luyện tốt như vậy, nhưng đảng tà ác kỳ thật không cho phép chúng tôi học và đi theo đó. Là học viên chúng tôi không chấp nhận hoặc công nhận sự tước mất cái quyền căn bản nhất của chúng tôi, là tự do tín ngưỡng. Nói cho dân chúng biết sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công, mà bắt đầu tháng bảy 1999, có hai mục đích. Một là giúp dân chúng hiểu được Pháp Luân Đại Pháp là tốt và hai là thông báo cho dân chúng biết về cuộc bức hại mà các học viên chúng tôi đang chịu đựng. Chúng tôi bị tra tấn, bị đánh đập, bị bắt, hành hình, giam cầm và tra tấn đến chết, chỉ vì tập luyện Pháp Luân Công.
Tôi rất đau buồn, cả gia đình tôi rất đau buồn, và tất cả thân quyền lo lắng và đau buồn vì hằng triệu học viên và gia đình của họ đang đau khổ. Đó là Giang Trạch Dân và Đảng cộng sản đã phát khởi cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Chúng tôi không đau khổ vì tập luyện Pháp Luân Công. Nếu Đảng Cộng sản Trung Quốc không đàn áp chúng tôi, chúng tôi sẽ sống an vui và khỏe mạnh. Tập luyện Pháp Luân Công không những làm cho chúng tôi khỏe mạnh cả tinh thần lẫn thể chất và lấp đầy đời sống chúng tôi với sự tốt lành và an vui. Dân chúng trên hơn 80 quốc gia và vùng lãnh thổ, kể cả Đài Loan và Hương Cảng, có thể tập luyện tự do và tin nơi Pháp Luân Công. Nhưng là công dân Trung quốc, chúng tôi bị tước mất cái nhân quyền căn bản nhất của chúng tôi nơi tự do tín ngưỡng, và nhiều người như vậy đã bị chết trong cuộc bức hại này.
Kỳ thật, bất kể là nhìn từ khía cạnh nào vào vấn đề này, cho dù là lương tâm của chư vị, nhân bản, đạo đức, công bằng, hoặc luật pháp, thì Pháp Luân Công không nên bị đàn áp. Pháp Luân Công là lợi ích cho quốc gia, lợi ích cho dân chúng, có hằng trăm điều lợi ích, và không có một chút nào là hại cả. Nó có thể làm nhẹ bệnh, thăng tiến sức khỏe, và dạy dân chúng làm tốt. Một môn tập luyện tốt như vậy đã được luyện tập bởi các học viên và công nhận bởi càng nhiều người hơn. Pháp Luân Đại Pháp đã được truyền bá rộng rãi trong 16 năm qua và bị đàn áp trong chín năm, nhưng nó vẫn vững như kim cương. Cảnh sát không có được sự ủng hộ của quần chúng cho sự đàn áp này! Hãy chấm dứt đại tai nạn này và một lần nữa làm một quốc gia yên vui và đời sống hạnh phúc an ninh cho dân chúng là điều mà chúng tôi những người dân thường đang mong đợi.
Một thiên lý là thiện ác tất báo. Tôi muốn thúc dục người trong gia đình tôi và tất cả người trong gia đình của các học viên Pháp Luân Công mà đã đang đau khổ chớ có buồn, là vì chúng ta đang trong giai đọan đen tối trước khi bình minh. Chớ có sợ sệt đen tối, bởi vì tinh thần của chúng ta và ý chí của chúng ta sẽ không thể nào bị bẻ gãy. Bài thơ của Sư phụ viết rằng: “Khổ khứ cam lai thị chân phúc” (“Mê Trung Tu” từ Hồng Ngâm). Nhất định ngày đó sẽ đến. Tình trạng không tệ như chư vị tưởng. Phải chăng không có các luật sư chân chính mà đã công khai bênh vực các học viên Pháp Luân Công? Trong quá khứ không ai dám làm điều này. Với càng ngày càng có nhiều người hơn được hiểu biết sự thật và dám đứng lên và nói lên sự thật, không còn lâu nữa cuộc bức hại sẽ chấm dứt. Cho dù tôi bị kêu án 13 năm, không bao lâu sẽ có một tình huống khác. Đừng nghĩ tưởng rằng tôi sẽ chịu đựng những sự tra tấn còn lớn hơn. Khi nào ý chí của tôi không bị bẻ gãy, không gì làm cho tôi sợ được. Điều mà tôi lo là gia đình tôi có thể không chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, và tôi lo là sự đau buồn mà gia đình tôi phải chịu đựng.
Liu Fengmei
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/14/185861.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/9/22/100856.html
Đăng ngày 26-9-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản