[MINH HUỆ 19-1-2008] Cô Li Wenxia, 47, là một nông dân sống tại làng Nanyao, đường Hujiayuan, vùng Tanggu, thành phố Thiên Tân. Cô bắt đầu tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp năm 1997. Cô bị đau khổ vì nhiều vấn đề sức khỏe trước khi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, kể cả bệnh sỏi mật, và dùng gậy để bước đi. Sau khi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô không còn đau nữa và có thể bước đi bình thường. Pháp Luân Đại Pháp khiến cô được sống trong sự sung sướng có một sức khỏe tốt.

Vào năm 2000, cô Li muốn đi làm sáng tỏ với chánh phủ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Khiếu nại với chánh phủ là một quyền hạn được bảo vệ của người dân Trung quốc. Nhưng cô Li bị bắt trong khi lên xe lửa, và bị giam trong một tháng, bị buộc tội sai là quấy rối trật tự xã hội. Cô Li không thể hiểu được cái cuộc bức hại vô luật này.

Cô vẫn còn tập Công với các bạn tu tại nhà, nhưng họ bị bắt và giam tại Nhà tù vùng Tanggu trong chín tháng.

Trong chín tháng bị giam, cô Li bị nhiều tra tấn. Cô bị buộc làm công việc nô lệ mỗi ngày, và bị cho ăn đồ ăn không bổ tạo cho nhiều tù nhân bị đi tiêu chảy. Vì cô là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, cô không được cho phép ngủ trên giường, mà phải nằm ngủ trên nền xi măng ướt. Tất cả các tù nhân trong phòng giam đều dùng vùng đó để rửa mình, và họ chỉ được cấp có một cái chậu để đi cầu. Nước lạnh thường tưới lên mình cô, và cô nằm ngủ trong khoảng một hai phân nước. Cô cũng thường bị chửi mắng và đánh đập vì không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.

Sự đối xử tệ hại như vậy trong một thời gian lâu đã làm cho cô Li trở nên bị thương tâm thần trầm trọng, và thân thể yếu đuối, không thể tự săn sóc cho mình. Cô không thể nuốt trôi đồ ăn và phát triển trầm trọng những vấn đề đi cầu. Sau đó các lính canh buộc cô trần truồng nằm trên nền đất xi măng đầy nước. Môi trường nghiêm khắc đó và sự tra tấn không ngừng khiến cho cô mất ký 140 pounds trên thân người 180 pounds của cô.

Hành chính nhà tù cấm gia đình cô thăm viếng cô trong chín tháng đó. Thấy rằng mạng sống cô bị đe dọa, họ cuối cùng để cho gia đình cô đóng thế chân một ngàn đồng nhân dân tệ mới thả cô ra. Gia đình cô khiêng cô về nhà, vì cô không thể bước đi.Cô xem như một bộ xương người, không thể nhìn thấy hoặc nghe điều gì, và không thể nói chuyện. Cô chỉ phát ra một vài âm thanh yếu ớt như một con mèo con mới sinh.

Cả trong tình trạng thể chất ghê gớm như vậy, các viên chức địa phương vẫn không ngừng bức hại và hăm dọa cô tại nhà. Cô không thể lấy lại sức khỏe, và cô chết vào tháng mười hai 2006.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/1/19/170654.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/1/26/93682.html
Đăng ngày 27-8-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share