Bài viết của Bất Hoặc, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-10-2012] Tôi biết một giám đốc nhà máy có bạn bè và người thân là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì thế bà ấy biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đang bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp phi lý. Mỗi khi nghe thấy các học viên đang tìm việc, bà ấy sẽ thuê họ. Bà từng nói: “Từ khi tôi bắt đầu thuê các học viên, một cây kim cũng không bị mất.”

Mỗi khi công an hay nhân viên an ninh xuất hiện tại nhà máy của bà để sách nhiễu các học viên đang làm việc tại đó, bà nói với họ: “Tôi không quan tâm họ có luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không. Tôi chỉ biết rằng họ là người tốt và họ làm việc rất chăm chỉ.”

Khi tôi tìm việc làm vào năm 2009, một đồng tu đã giới thiệu tôi với bà ấy. Khi tôi nói: “Tôi sẵn sàng làm bất kỳ công việc nào, ngay cả khi nó rất dơ bẩn và nặng nhọc”, bà ấy đã cảm động thấy rõ. Bà ấy nói với trưởng ban quản lý nhân sự: “Chúng ta nên thuê nhiều người giống như cô ấy hơn.”

Sau khi làm việc ở nhà máy chín tháng, tôi phải rời đi vì lý do cá nhân. Trước khi rời đi, bà ấy nói với tôi: “Hãy xem nơi này như ngôi nhà thứ hai của cô. Nếu cô muốn trở về, cánh cửa luôn rộng mở chào đón cô.” Sau đó bà ấy đã tổ chức một buổi tiệc chia tay cho tôi.

Năm 2010, tôi bị bỏ tù phi pháp vì giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Khi nghe về tình trạng của tôi, bà ấy rất lo lắng. Bà ấy nói với người quản lý rằng sẽ dùng tiền của nhà máy để bảo lãnh tôi ra. Người quản lý trả lời: “Các lính canh tù sẽ không thể chuyển hóa cô ấy, nên tiền mà bà dùng sẽ bị lãng phí. Ngoài ra, cô ấy sẽ không cho bà dùng tiền của nhà máy để bảo lãnh cô ấy ra ngoài.”

Bà ấy cùng trưởng ban quản lý nhân sự, và chị của tôi, đã đi một chuyến dài 600km để thăm tôi. Trước khi trở về, họ đã đưa tôi 1.000 nhân dân tệ để tiêu trong khi tôi đang bị giam.

Sau khi tôi mãn hạn tù giam, bà ấy đã gửi nhiều e-mail cho chị tôi, hỏi xem tôi có khỏe không. Một tháng sau, tôi bắt đầu làm việc lại ở nhà máy. Bà ấy rất thân thiện với tôi và dường như rất quan tâm đến sức khỏe của tôi. Bà ấy giống như một người mẹ của tôi, thăm hỏi tôi mỗi khi trời rất nóng, rất lạnh, v.v… Bà ấy cũng mời tôi ngồi xuống và nói chuyện về bất cứ những điều gây phiền hà cho tôi.

Một ngày nọ, bà ấy cùng một vài vị giám đốc đã dẫn tôi và hai đồng tu khác đến một nhà hàng. Khi đang ăn, bà ấy khuyến khích tất cả chúng tôi làm việc tốt hơn và làm việc như những người lãnh đạo của số công nhân còn lại. Dĩ nhiên là bà ấy làm vì lợi ích của nhà máy, nhưng đó cũng là cơ hội tốt cho các học viên thể hiện vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Bà ấy nói rằng bà vẫn có nhiều việc muốn thực hiện, nhưng hứa rằng đến một ngày nào đó, bà ấy sẽ trở thành một học viên.

ĐCSTQ đã tổ chức hai cuộc họp lớn ở thành phố của tôi vào tháng 03 năm 2012. Ủy ban Chính trị và Pháp luật địa phương, cùng với công an và bí thư thôn, đã đến nhà của chị tôi để tìm tôi. Khi tôi thấy họ, tôi nói với họ rằng những người làm việc cho Vương Lập Quân và Bạc Hy Lai đều gặp những kết thúc bi thảm do họ khăng khăng đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Tôi khuyên họ không phạm lỗi lầm tương tự như vậy. Họ đã cười và bỏ đi.

Khi bà chủ của tôi nghe việc này, bà ấy rất lo lắng cho tôi. Bà ấy đã sắp xếp cho vài người công nhân trông chừng tôi, điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn mỗi khi ra khỏi nhà của chị tôi. Bà ấy nói: “Tại sao cô không nói với tôi rằng công an đang sách nhiễu cô? Họ đang bắt người khắp mọi nơi. Nếu họ sách nhiễu cô, hãy bảo họ nói chuyện với tôi. Nhà máy bảo vệ cô, nên tôi nghĩ họ sẽ không làm điều ngu ngốc.” Những lời ủng hộ của bà ấy lập tức sưởi ấm trái tim tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/15/公司老板-大门对你永远敞开着-264043.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/9/136212.html
Đăng ngày 06-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share